Khi Rồng Con Cọc Tính Xuyên Thành Nam Phụ Pháo Hôi

Chương 45: Lôi Đài

Yến Trường Hạ cũng nghe nói chủ tiệm đã bỏ trốn, anh hỏi Chử Minh: “Cậu lại đi tìm chủ tiệm kia à?”

“Ừ, không phải đắc tội với lão ta thì sẽ được nhiều người đến khiêu chiến sao, Tề Dữ cũng muốn thử, cho nên bọn tớ đến tìm lão.” Chử Minh nói.

Yến Trường Hạ: “……” Mấy người thật là…… Biết bị hắn ghim sẽ đưa tới một đám đối thủ biến thái mà còn chủ động khiêu khích.

“Cậu nói toạc thân phận của hắn ra luôn à?” Yến Trường Hạ hỏi.

Chử Minh: “Tớ có nói hắn là người thân của nhà họ Bạch, nhưng hình như chẳng mấy ai chịu tin.”

Yến Trường Hạ ngập ngừng một chút, lại hỏi: “Cậu còn mắng cả Bạch Nghị Nhiên nữa?”

“Đúng vậy, Bạch Nghị Nhiên cướp công của cậu mà.” Chử Minh nói với vẻ mặt đương nhiên.

Yến Trường Hạ nhìn cậu.

Lần đầu gặp Chử Minh, Yến Trường Hạ cảm thấy cậu bạn này đúng là dở hơi, từ trên xuống dưới đều là thứ gì đó vượt quá tầm hiểu biết của con người.

Nhưng ở chung với Chử Minh một thời gian, Yến Trường Hạ mới biết cậu ta dở hơi là vì cậu ta quá thuần túy, cảm thấy Chử Minh như vậy thật đáng yêu, lâu ngày, Yến Trường Hạ thậm chí còn hơi thích cậu một chút.

Yến Trường Hạ đưa cho Chử Minh một pho tượng nhỏ, làm bằng vàng, khắc hình một chú rồng lửa.

Chử Minh kinh ngạc: “Sao tự nhiên lại tặng tớ thứ này?”

“Muốn thấy cậu vui vẻ.”

Lúc trước Yến Trường Hạ tặng vàng cho Chử Minh, là muốn cậu ngoan ngoãn, lần này tặng, chỉ đơn thuần là muốn thấy cậu cười.

Chử Minh thật sự rất vui vẻ, đặt pho tượng ngay ngắn trên đầu giường, đứng chỗ nào cũng có thể nhìn thấy nó.

Chủ tiệm bỏ chạy, Tống Thụy Hàn không thể dùng biện pháp của Tề Dữ, Yến Trường Hạ nghe vậy thì nói trong đấu trường ảo có đánh võ đài, Tống Thụy Hàn có thể vào Lôi Đài thử xem, nếu thắng, vị trí trên bảng xếp hạng cũng sẽ tăng rất nhanh.

Chử Minh đi tìm hiểu thì đúng là có một nơi gọi là Lôi Đài, đây là một sân đấu đặc biệt.

Muốn đánh nhau trong Sàn Đấu Giả Tưởng, nếu là ở đấu trường bình thường, người chơi chỉ được phép mời những người có xếp hạng tương đương với mình, không thể mời những người có thứ hạng quá cao, vì như thế hệ thống không ghép cặp được.

Nhưng Lôi Đài thì khác.

Thông qua Lôi Đài, người chơi có thể khiêu chiến bất kỳ ai, bất kỳ vị trí xếp hạng nào, nếu thắng người có xếp hạng cao hơn mình, xếp hạng của bản thân sẽ tăng lên vùn vụt.

Mức độ tăng lên là một nửa chênh lệch giữa mình và đối phương.

Ví dụ ban đầu đang nằm ở vị trí 1000, thông qua Lôi Đài khiêu chiến người ở vị trí thứ nhất, nếu thắng, thứ hạng sẽ tăng lên 500.

Nếu đang nằm ở ví trí thấp lè tè như 10 triệu, vậy chỉ cần đánh thắng người ở vị trí số 1, thứ hạng sẽ lập tức tăng vù lên 5 triệu.

Phương pháp này có thể dùng để tăng hạng nhanh chóng.

Nhưng có một điều kiện, muốn đấu võ đài phải giao tiền thế chấp, mỗi người 10 000 tinh tệ.

Nếu thua, 10 000 tinh tệ vào tay đối thủ, tổn thất to lớn, nếu thắng, Lôi Đài rút 1000 tinh tệ làm phí thủ tục.

Nói cách khác, bất kể thắng hay thua, cứ khiêu chiến Lôi Đài là kiểu gì cũng phải tốn tiền.

Nhưng nếu ai đó rất muốn nhanh chóng tăng thứ hạng của mình lên, thì có thể xem xét phương pháp này.

Tề Dữ vừa nghe có Lôi Đài liền nghĩ thầm trong bụng, hình như đây mới là phương pháp nâng cao thứ hạng chính xác nè, ai như bọn họ, chạy đi giỡn mặt lão chủ tiệm kia……

Chử Minh không đồng ý: “Cách của chúng ta đỡ tốn tiền!”

Tề Dữ: “…… Cũng phải.”

Tống Thụy Hàn nghe nói có Lôi Đài, cảm thấy có thể thử, liền đăng nhập vào xem.

Trước khi tham gia còn phải quan sát một chút, xem người khác thi đấu thế nào, ba người, mỗi người tiêu 20 tích điểm để mua vé vào cửa, xem các tuyển thủ khác thi đấu.

Bọn họ chọn hai người điều khiển cơ giáp hạng vừa, vì đây là hạng cơ giáp mà Tống Thụy Hàn sử dụng.

Hai bên thi đấu, bên khiêu chiến tên là Tinh Cầu Bùng Nổ, xếp hạng dưới 500 000, bên bị khiêu chiến tên là Trích Tinh, nằm trong top 20 000.

Nếu Tinh Cầu Bùng Nổ thắng Trích Tinh, vậy xếp hạng của người này sẽ tăng lên khoảng 250 000.

Tinh Cầu Bùng Nổ dùng cơ giáp màu đen, Trích Tinh dùng cơ giáp màu lam.

Trích Tinh có vẻ là người nổi tiếng, rất nhiều người chạy tới để xem trận đấu này, những người ngồi bên cạnh Chử Minh đều đang bàn tán về hắn.

“Lại có người khiêu chiến Trích Tinh rồi, đúng là không biết tự lượng sức mình.”

“Bao giờ cũng có mấy tên ngốc cảm thấy mình có thể thắng Trích Tinh, sau đó trả giá bằng 10 000 tinh tệ.”

“Mạnh đúng là sướng, Trích Tinh thắng hơn 300 000 tinh tệ rồi nhỉ?”

Chử Minh vừa nghe con số 300 000 tinh tệ, kinh ngạc hỏi: “Ông Trích Tinh này thắng hơn 30 ván rồi cơ à?”

“Chính xác.”

Chử Minh: “Thế thua mấy ván rồi?”

“Chưa từng thua.”

Chưa từng thua?

Chử Minh kinh ngạc nhìn cơ giáp màu lam trên võ đài, bị khiêu chiến nhiều lần như vậy mà chưa từng thua một lần nào sao?

Chử Minh: “Mấy người khiêu chiến kém thế nhỉ, không có ai mạnh hơn lên khiêu chiến à?”

Người bên cạnh lườm Chử Minh cháy mặt: “Ăn với nói, người khiêu chiến Trích Tinh đều rất mạnh, chỉ là Trích Tinh mạnh hơn thôi.”

Chử Minh có chút tò mò, không biết Trích Tinh này lợi hại đến mức nào.

Trên võ đài, hai người đã chuẩn bị sẵn sàng, màn hình bên cạnh hiện lên quy tắc thi đấu, quy định bọn họ được dùng 1000 đơn vị đạn.

Trận đấu vừa bắt đầu, Trích Tinh lập tức nổ súng tấn công Tinh Cầu Bùng Nổ, hơn nữa còn đặc biệt chiếu cố khoang điều khiển, Tinh Cầu Bùng Nổ muốn tránh, nhưng phát hiện không tránh được, liền quay đầu ra sức đánh trả.

Hai bên bắn nhau, Trích Tinh nhắm chuẩn hơn, vẫn luôn bắn trúng khoang điều khiển, Tinh Cầu Bùng Nổ bắn kém hơn một chút, tuy trúng Trích Tinh, nhưng không trúng vào khoang điều khiển, nên vết thương trên cơ giáp Tinh Cầu Bùng Nổ có vẻ nặng nề hơn.

Phương thức đối chiến của hai người đơn giản mà thô bạo, chỉ đứng đó bắn nhau bùm chéo, cuối cùng Trích Tinh ăn miếng trả miếng, bắn nát khoang điều khiển của Tinh Cầu Bùng Nổ và giành chiến thắng.

Cả trận chỉ mất có ba phút.

Xung quanh vang lên tiếng hò reo.

“Thắng rồi! Trích Tinh lại thắng rồi!”

“Không hổ là Trích Tinh, 36 trận liên tiếp!”

Chử Minh câm nín: “Đây là đấu cơ giáp hay thi bắn bia vậy, đánh thế mà cũng đánh?”

Tề Dữ cũng chấn động: “Hắn thắng 36 lần rồi à, đều là thắng kiểu này ấy hả?”

Chử Minh còn tưởng Trích Tinh ghê gớm lắm, ai ngờ hắn thắng bằng cách này: “Trận đấu này thật là vô nghĩa, hai bên chỉ biết bắn loạn xà ngầu, nếu đây không phải là Sàn Đấu Giả Tưởng, thì bọn hắn đã sửa cơ giáp tới phá sản luôn rồi.”

Tề Dữ: “Trích Tinh thắng trận bằng cách này mà sao nhiều người tung hô hắn quá vậy?”

Chử Minh nhìn quanh: “Tung hô hắn toàn là đám gà mờ, hắn kém thế mà còn thắng được, mấy người kém như hắn hưng phấn là đúng rồi.”

“Ê nói gì đó!” Người xung quanh nghe Chử Minh nói vậy, đều giận dữ quay sang nhìn cậu.

“Tôi nói thế không đúng à?” Chử Minh nói bằng giọng phán xét, “Trích Tinh có kỹ thuật chắc? Xem chiếc cơ giáp rách bươm của hắn đi, thêm một phút nữa thôi là nó nổ tan tành rồi.”

“Nhưng Trích Tinh là người chiến thắng! Còn thắng hơn 30 lần!”

“Đã xem thường Trích Tinh thì tự mình lên thử đi, xem có thắng nổi không!”

Chử Minh không có cơ giáp hạng vừa, không tự ra tay được, cậu liếc Tống Thụy Hàn một cái: “Ông thấy sao?”

“Thú vị đấy.” Tống Thụy Hàn nhìn cơ giáp của Trích Tinh với ánh mắt trầm ngâm, “Để tôi thử xem.”

“Ha.” Có người lộ vẻ châm chọc, “Những kẻ nghĩ như thế đều đã thua rất thảm.”

Tống Thụy Hàn thông qua Lôi Đài, hướng Trích Tinh phát động khiêu chiến.

Trích Tinh nhận được khiêu chiến của Tống Thụy Hàn, xem thứ hạng, hắn có chút bất ngờ, nhưng vẫn nhanh chóng chấp nhận lời mời.

Trích Tinh vừa nhận lời, vị trí của hai người trên bảng xếp hạng lập tức hiện lên trên màn hình.

Trích Tinh thuộc top 20 000, Tống Thụy Hàn nằm tít dưới 8 triệu..

“Ai đây? Hơn 8 triệu mà cũng dám khiêu chiến với Trích Tinh?!”

“Tới để tặng tiền hay gì?”

“Thằng này ngờ u chắc luôn!”

Tống Thụy Hàn dùng cơ giáp màu trắng, những người kia nhìn thấy chiếc cơ giáp này đều hết sức kinh ngạc.

“Cơ giáp của Viện nghiên cứu Hoàng Gia à, giàu dữ!”

“Hèn gì tới đây để quyên tiền.”

Trích Tinh không lập tức bắt đầu, mà hỏi lại xác nhận một lần nữa: “Cậu có chắc là muốn đấu với tôi không?”

“Chắc.” Tống Thụy Hàn trả lời rất dứt khoát.

Trích Tinh cũng không do dự nữa, hai người bắt đầu trận chiến, vẫn là 1000 đơn vị đạn cho trận đấu lần này.

Trận đấu vừa bắt đầu, Trích Tinh đã nổ súng vào Tống Thụy Hàn, muốn đánh nhanh thắng gọn, Tống Thụy Hàn lập tức điều khiển cơ giáp tránh né đòn tấn công của hắn.

Tống Thụy Hàn không bắn trả, chỉ liên tiếp điều khiển cơ giáp né tránh.

Đám người kêu gào lúc nãy thấy Tống Thụy Hàn chỉ lo trốn, khinh thường nói “Dám khiêu chiến Trích Tinh, cứ tưởng thế nào, hóa ra chỉ biết trốn chui trốn lủi như chuột nhắt thế thôi à?”

Mọi ngươi muốn xem Trích Tinh bắn nát khoang điều khiển của Tống Thụy Hàn chứ đâu ai muốn xem Tống Thụy Hàn chạy trốn nghệ ra sao, nhìn đã thấy cáu rồi.

Hiện bọn họ vẫn đang đắm chìm trong cơn hưng phấn chưa dứt từ trận đấu trước, đến khi bọn họ tỉnh táo lại, Tống Thụy Hàn đã chạy quanh sân được ba phút.

“Sao người kia né được hết đòn tấn công của Trích Tinh nhỉ?”

“Đúng vậy, sao mà né được hay thế? Người khác đâu có né được?”

“Sao mà nhanh như gió vậy?”

Trích Tinh cũng rất bất ngờ, hắn không nghĩ là Tống Thụy Hàn có thể né được lâu như thế.

Trích Tinh đã liên tục bắn hơn 500 phát đạn, số đạn được sử dụng đã thiếu đi phân nửa.

Hắn do dự dừng lại.

Tống Thụy Hàn cũng dừng, nhưng cậu ta không tiến lên tấn công Trích Tinh.

Ngay cả người quanh sân cũng đều đang nhìn Tống Thụy Hàn, lòng đầy nghi hoặc.

“Đang làm gì thế, hệ thống tấn công hỏng rồi à?”

“Chằng lẽ hắn chỉ biết chạy trốn?”

Tống Thụy Hàn giằng co với Trích Tinh một phút, vừa thấy Trích Tinh giơ súng nhắm bắn Tống Thụy Hàn, Tống Thụy Hàn lại chạy tiếp.

Ba phút nữa trôi qua, Trích Tinh hết đạn.

Người xung quanh đều thót tim, lo Tống Thụy Hàn sẽ nổ súng bắn Trích Tinh vào lúc này.

Nhưng Tống Thụy Hàn không làm như thế, cậu rút đao cán dài ra khỏi lưng cơ giáp.

Chử Minh thấy thế liền bật cười: “Được lắm Tống Thụy Hàn, luyện đao luôn ở đây.”

Trích Tinh thấy Tống Thụy Hàn dùng đao thì cũng rút đao của mình ra, hai bên lao vào đánh nhau.

Người quanh sân đấu đều sửng sốt.

“Người này khá thật……”

“Hắn tới đấu thật chứ không phải tới đưa tiền……”

Tống Thụy Hàn đánh một trận kịch liệt với Trích Tinh.

Tống Thụy Hàn dùng đao chưa thuần thục, tuy lần nào cũng chém trúng Trích Tinh, nhưng vết chém không tập trung một chỗ, trong thời gian ngắn không loại được Trích Tinh.

Trích Tinh ngày thường có lẽ chỉ dùng súng nên dùng đao cũng không thuần thục lắm, hắn không làm gì được Tống Thụy Hàn.

Hai người cứ thế giằng co hơn hai mươi phút.

Tống Thụy Hàn rất bình tĩnh, động tác chắc chắn, Trích Tinh lại có chút nóng vội, động tác trở nên rối loạn sai lầm, hơn hai mươi phút sau, Trích Tinh đột nhiên rớt mạng biến mất, trên võ đài chỉ còn lại một mình Tống Thụy Hàn.

Hệ thống tuyên bố Tống Thụy Hàn chiến thắng.

Người ủng hộ Trích Tinh đều trợn tròn mắt.

Tống Thụy Hàn thắng Trích Tinh, vị trí xếp hạng từ hơn 8 triệu tăng lên hơn 4 triệu, tuy còn hơi thấp, nhưng đánh một trận vang danh thế này, tin chắc ngày sau cậu ta sẽ không thiếu đối thủ.

Tống Thụy Hàn cảm thấy thắng một trận là đủ rồi, bèn theo Chử Minh và Tề Dữ rời khỏi Lôi Đài.

Chờ xung quanh không có ai, Tống Thụy Hàn mới đột ngột nói: “Cơ giáp mà Trích Tinh dùng là cơ giáp cấp S.”

“Cơ giáp cấp S?” Tề Dữ kinh ngạc “Hắn dùng được cơ giáp cấp S thì tinh thần lực cũng phải là cấp S mới đúng, sao chỉ xếp hạng 20 000?”

Số người có tinh thần lực cấp S tuyệt đối không đến 20 000, nếu Trích Tinh là cấp S mà đứng ở vị trí này thì quá thấp.

Tống Thụy Hàn nói: “Tôi không biết vì sao xếp hạng của hắn lại thấp như vậy, nhưng hắn bắn mà người khác không né được là vì cơ giáp của hắn có cấp bậc cao hơn, chứ bản thân hắn thì kỹ thuật quá kém.”

Kỹ thuật của Trích Tinh kém đến mức nào, Chử Minh và Tề Dữ đều nhìn ra.

Chử Minh chê ra mặt: “Tinh thần lực cấp S mà xếp hạng 20 000, còn đánh giữa chừng thì rớt mạng, đúng là cùi bắp!”