Khi Rồng Con Cọc Tính Xuyên Thành Nam Phụ Pháo Hôi

Chương 42: Nào đã đắc tội ai bao giờ

Sàn Đấu Giả Tưởng là đấu trường ảo được liên kết bằng tinh thần lực, tương tự sân huấn luyện giả tưởng mà bọn họ dùng để tập luyện, nhưng nơi này có phạm vi lớn hơn, chứa được nhiều người hơn, đồng thời cũng tốn nhiều tinh thần lực hơn.

Người thường chỉ có thể ở đây hai tiếng, tinh thần lực của Chử Minh cao, có thể ở lâu thêm chút nữa.

Trước khi vào Sàn Đấu Giả Tưởng cần phải đăng ký, quá trình đăng ký rất đơn giản, chỉ cần đặt tên, chọn hình tượng cho mình là được.

Chử Minh đặt tên là Hỏa Long, về phần hình tượng, có thể dùng hình ảnh mặc định của hệ thống, cũng có thể dùng hình ảnh của bản thân, hoặc dựa trên hình ảnh bản thân thay đổi chỉnh sửa một chút.

Yến Trường Hạ bảo cậu vào đây thì nhớ chỉnh sửa hình tượng nhiều nhiều vào, sửa biến dạng luôn càng tốt, đừng để người khác nhận ra cậu là ai.

“Vì sao?” Chử Minh cảm thấy mình đâu đến nỗi nào mà phải làm như thế.

Yến Trường Hạ: “Đề phòng cậu đắc tội khắp nơi, bị người ta theo tới trường đòi đánh.”

Chử Minh : “……”

Chử Minh thấy Yến Trường Hạ lo xa quá, cậu đã đắc tội ai bao giờ đâu, sao mà bị đuổi đánh được.

Nhưng cậu vẫn làm theo đề nghị của Yến Trường Hạ, chỉnh sửa một chút hình tượng của mình.

Cậu đổi hết màu tóc, lông mày, đồng tử sang màu vàng kim, đáng ra làn da cũng cùng chung số phận, nhưng tiếc là không có màu này trong bảng lựa chọn, nên đành phải để yên như cũ.

Tiếp đó cậu chỉnh sửa hình dáng khuôn mặt, kéo rộng trán, kéo rộng cằm, cả khuôn mặt chành bành như cái bánh, đúng như yêu cầu của Yến Trường Hạ, chỉnh tới mức bản thân cũng nhận không ra.

Cài đặt hình tượng xong, cậu đăng tải thông tin cơ giáp.

Trong Sàn Đấu Giả Tưởng có thể lựa chọn cơ giáp của hệ thống, cũng có thể dùng cơ giáp của chính mình, Chử Minh đang cần làm quen với cơ giáp mới nên cậu chọn tự mang cơ giáp.

Cài đặt xong xuôi, Chử Minh tiến vào Sàn Đấu Giả Tưởng.

Trong suy nghĩ của Chử Minh, đấu trường ảo là một nơi để thi đấu, nhưng thật ra không phải, nơi này to lớn hơn cậu vẫn tưởng, nó như một thành phố thu nhỏ, bên trong người đến người đi, rộn ràng nô nức.

Trong thành phố có các địa điểm thi đấu khác nhau, đẳng cấp càng cao thì càng đông người tụ tập, bên trong có người đang thi đấu, muốn vào xem thì phải trả bằng tích điểm, Chử Minh không có tích điểm, không vào được các điểm thi cao cấp.

Cậu chọn một địa điểm dành cho newbie, nơi này không cần tiêu tích phân cũng được phép vào xem.

Bên trong có hai cơ giáp đang đấu nhau, đều là cơ giáp hạng nặng, một chiếc màu đen, một chiếc màu lam.

Màu đen là của Viện nghiên cứu Giang Hà, màu lam là của Viện nghiên cứu Thâm Hải.

Bình thường cơ giáp chỉ có ba màu sắc, đến từ ba viện nghiên cứu khác nhau.

Màu trắng là của Viện nghiên cứu Hoàng Gia, màu đen của Viện nghiên cứu Giang Hà, màu lam của Viện nghiên cứu Thâm Hải.

Đôi khi cũng có người sơn lại màu cơ giáp, ví dụ như Chử Minh, nhưng rất ít, nên phần lớn có thể dựa vào màu sắc để phân biệt.

Đây là lần đầu tiên Chử Minh thấy cơ giáp đánh nhau, tuy cậu không thích cơ giáp của Giang Hà, nhưng vẫn vào trong xem thử.

Hai chiếc cơ giáp này có cấp bậc tương đương, thuộc tính chiếc đen có vẻ cao hơn một chút, nhưng người kia điều khiển dở quá, cơ giáp màu lam bắn hắn, hắn đứng yên rù rờ không né được.

“Làm cái gì vậy trời! Mau tránh đi! Đòn tấn công rành rành ra đó mà cũng không né được à.” Chử Minh nhìn mà sốt ruột theo.

Bên kia, cơ giáp màu lam tuy bắn trúng cơ giáp màu đen, nhưng ba phát súng thì hụt mất hai rồi, chỉ trúng được một phát, khiến Chử Minh liên lục lắc đầu.

“Phí đạn quá, tí nữa hết đạn thì vác dao ra chém à, cơ giáp hạng nặng phòng ngự cao như thế, dùng dao thì chém tới bao giờ.”

“Đánh nó đi, nó bên trái kìa!”

“Lại hụt, bắn bên trái ấy, lấy pháo hạt nhân mà bắn!”

“Bên trái! Bên trái! Có biết bên trái là bên nào không hả!”

Mười phút sau, hai bên phân thắng bại, cơ giáp lam chiến thắng, nhưng chỉ là thắng hiểm.

“Thao tác cơ sở kém quá, về luyện lại đi thôi.” Chử Minh không định trào phúng gì ai đâu, nhưng hai người kia nghe thấy đều tức giận.

Người điều khiển cơ giáp màu lam gọi Chử Minh lại.

“Ê thằng lông vàng kia, mày ngon quá ha, dám lên đây đánh không?”

“Lông vàng?” Chử Minh tí nữa thì không nghe ra người ta đang gọi mình, “Đằng ấy gọi tôi đấy à?”

“Trừ mày ra còn ai nữa, lên đây cho tao!” Người nọ phẫn nộ nói.

“Ài, đánh thì đánh, tuy đằng ấy hơi yếu nhưng tôi mới tới đây lần đầu, lần đầu thì đúng là nên chọn đối thủ dễ một chút.” Chử Minh vừa vào sân thi đấu đã có lời mời tỉ thí của đối phương hiện lên.

Chử Minh định ấn chấp nhận, tự nhiên nhìn thấy tên của đối phương, Thanh Long.

Chử Minh tên Hỏa Long, hắn tên Thanh Long, Chử Minh tí thì sặc nước miếng, “Đằng ấy……”

“Thế nào, không dám à?” Thanh Long gào lên.

“Không phải.” Chử Minh ấn nút chấp nhận, “Chỉ là thấy tên của đằng ấy hay thôi.”

Đối phương cũng thấy được tên của Chử Minh: “Hỏa Long? Mày định khè lửa hay gì!”

Đối phương nói năng khinh khỉnh, Chử Minh nghĩ bụng, loài người thật thiếu sức tưởng tượng, khè lửa thôi mà, dễ ẹc.

Hai người mở Đối chiến, chiếc cơ giáp đen bị đưa ra ngoài, giờ trong sân chỉ còn hai người bọn họ.

Chử Minh thả cơ giáp của mình ra, leo vào cabin điều khiển.

Thanh Long thấy cơ giáp của cậu, mỉa mai nói: “Mày thích màu vàng nhỉ, không chỉ tóc vàng, cơ giáp cũng vàng chóe.”

“Mày mù à, đây là vàng kim nhá.” Chử Minh xụ mặt.

Chử Minh nhìn thoáng qua quy tắc thi đấu mà hệ thống gửi tới.

Hai bên thi đấu cùng nhận được 10 000 đơn vị đạn, một phát súng tốn 1 đơn vị đạn, một phát pháo tốn 1000 đơn vị đạn.

Dễ hiểu là, dùng súng được bắn 10 000 lần, dùng pháo được bắn 10 lần.

Vũ khí lạnh, Chử Minh dùng đao dài, người kia dùng trọng kiếm.

Chử Minh vừa xem lướt quy tắc xong thì nghe đối phương thúc giục: “Bắt đầu được chưa?”

“Bắt đầu đi.” Chử Minh nói xong liền rút đao ra đánh hắn.

Hắn cũng nhắm vào Chử Minh mà nổ súng, bị Chử Minh linh hoạt né tránh.

Kỹ thuật bắn của hắn quá tệ, không cách nào bắn trúng Chử Minh.

Chử Minh chạy xung phong đến gần cơ giáp của hắn, chém một đao vào khoang năng lượng.

ẦM một tiếng, đối phương bị chém lùi về sau.

“Mày……” Người kia ổn định cơ giáp, hoang mang hỏi, “Chiếc cơ giáp này cấp mấy vậy?”

“Cấp gì mà cấp, như nhau hết mà.” Chử Minh vừa nói vừa chém hắn mấy đao, hắn vẫn liên tiếp nổ súng vào Chử Minh, tất nhiên là chưa trúng được phát nào, vừa rồi đánh với cơ giáp đen, ba phát hắn còn trúng được một, chứ giờ thì một phát danh dự cũng không có.

“Bắn súng dở tệ, về nhớ luyện thêm đi đó.” Chử Minh không dùng súng, chỉ dùng đao đã chém tan tác khoang năng lượng của hắn.

Hệ thống thông báo: “Hỏa Long vs Thanh Long, Hỏa Long thắng!”

Chử Minh không nhịn được nữa, phì cười.

Lần đầu vào Sàn Đấu Giả Tưởng, Chử Minh đánh xong, tên của cậu tự động xuất hiện trên bảng xếp hạng.

Hệ thống lại gửi tin nhắn tới: “Chào mừng bạn đến với Bảng xếp hạng cơ giáp, thứ hạng của bạn hiện đang là 83527292.”

Nhiều số quá, Chử Minh đếm mãi mới ra, là hơn 83 triệu.

Cơ chế của Bảng xếp hạng là tích điểm, thắng +4 điểm, thua -1 điểm, Chử Minh đang tích được 4 điểm, điểm này có thể dùng để mua vé vào cửa xem người khác thi đấu.

Trong đấu trường ảo, tuyển thủ sẽ không bị thương, cơ giáp tuy bị hư hao trong quá trình chiến đấu, nhưng rời trận sẽ phục hồi như cũ, xem như là cũng không bị thương.

Hệ thống phán Chử Minh thắng xong, cơ giáp của Thanh Long liền hồi phục.

Chử Minh hỏi: “Sao hả, làm ván nữa không?”

Thanh Long mặt đần ra, giọng khô khốc cự tuyệt: “Thôi khỏi.”

Nói xong hắn đi một mạch ra khỏi sân thi đấu.

Lúc Chử Minh đánh với Thanh Long, phía dưới có người đang đứng xem.

“Chiếc cơ giáp vàng kia thật lợi hại.”

“Thường thôi, toàn newbie cả, gà què mổ nhau ấy mà.”

“Newbie nhưng cậu ta không dùng súng, chỉ dùng đao thôi kia.”

Chử Minh thắng xong, hệ thống ghép cặp cho cậu không ít đối thủ, đều là những người có thứ hạng tương đối thấp.

Chử Minh không chọn đối thủ ngay, mà ra Sàn Đấu Giả Tưởng dạo một vòng.

Sàn Đấu Giả Tưởng trừ đấu trường ảo ra, còn có các cửa hàng, ở đây thứ gì cũng bán, phần lớn là những thứ có liên quan đến cơ giáp, hoặc là các nguyên liệu lấy từ dị thú, Chử Minh đi dạo, còn phát hiện có người bán sừng tê giác.

Sừng tê giác không có gì lạ, nhiều người giết được tê giác, thì đương nhiên sẽ có nhiều người bán sừng tê giác, vấn đề là, hoa văn trên chiếc sừng này.

“Ông chủ, sao chiếc sừng tê giác này của ông bán có 40 triệu tinh tệ thôi vậy, giá thị trường không phải là 50 triệu tinh tệ à?” Chử Minh hỏi.

Chủ tiệm là một người đàn ông đen gầy, lưng hơi còng, vừa thấy Chử Minh vào cửa hàng đã đon đả tiếp đón, “Chú em à, đây là sừng của con tê giác tôi vừa giết, tôi đang túng thiếu quá nên mới bán rẻ thế đấy.”

“Nhưng thế thì rẻ quá rồi, ông xem chiếc sừng này, hoa văn rõ nét như thế thì phải 60 triệu mới xứng, 40 triệu thì lỗ quá.”

“Haiz, biết sao giờ, vợ tôi ốm nặng, đang nằm ở bệnh viện kia kìa, nếu tôi không có tiền chạy chữa, nhỡ đâu cô ấy có mệnh hệ gì thì sao, mất cô ấy thì tôi giữ cái sừng này làm gì cơ chứ.” Chủ tiệm than vãn.

Chử Minh chỉ cảm thấy ngứa ngáy: “Ủa vậy luôn hả, thứ lừa đảo như ông mà cũng có vợ thì ông trời bất công quá.”

“Này cậu kia nói ai lừa đảo đấy!” Lão chủ tiệm lập tức lật mặt.

Chử Minh cười nhạo một tiếng: “Ông giết con tê giác này, giết chỗ nào, thành Thủy Loan à?”

“Giết đâu kệ xác tao, không mua thì biến!” Lão ta lập tức giãy đành đạch, đòi tống cổ Chử Minh ra ngoài.

Chử Minh là loại người vừa bị hù mấy câu đã rén sao? Tất nhiên là không, cậu xoay ra cửa hô to: “Ở đây có người bán hàng giả, tố cáo chỗ nào bà con ơi!”

Lão chủ tiệm nóng máu định đánh Chử Minh, bị Chử Minh đè xuống quầy hàng, sau đó cậu dùng âm thanh như sấm của mình gào lên: “Có ai không có ai không, lão chủ tiệm độc ác này nói tê giác thành Thủy Loan do lão giết này!”

“Thằng khốn này, mày bỏ tao ra!” Lão chủ tiệm lớn tiếng văng tục, Chử Minh vẫn nhắm mắt làm ngơ, chỉ tập trung la làng la xóm, đem người xung quanh tụ tập trước gian hàng.

“Cái gì, có người bán hàng giả à?”

“Là tên này à.” Có người nhận ra chủ tiệm, “Tháng trước cửa hàng của tên này bị niêm phong rồi mà, sao vẫn mở tiếp được hay vậy?”

“Gã nói mình giết tê giác thành Thủy Loan à? Nói mà không biết ngượng, con đó là do Bạch Nghị Nhiên gϊếŧ, liên quan đếch gì tới gã.”

“Lại còn bán sừng tê giác nữa chứ? Nhất định là giả rồi, sừng tê giác còn đang nằm trong tay Bạch Nghị Nhiên cơ mà.”

Chử Minh nhìn sang người đang nói: “Sừng tê giác sao lại ở trong tay Bạch Nghị Nhiên?”

“Bạch Nghị Nhiên gϊếŧ tê giác, sừng tê giác không nằm trong tay Bạch Nghị Nhiên thì ở đâu?” Người nọ thản nhiên nói.

Chử Minh : “?”

Rồi sừng tê giác ở trong tay Bạch Nghị Nhiên, thế trong tay Yến Trường Hạ là cái gì?