Khi Rồng Con Cọc Tính Xuyên Thành Nam Phụ Pháo Hôi

Chương 36: Sừng tê giác

Yến Trường Hạ nhìn cơ giáp của Chử Minh, phát hiện nó là một chiếc cơ giáp cấp A, các thuộc tính đều tương đối thấp, “Cậu dùng chiếc này không hợp lắm đúng không?”

Chử Minh: “Đúng vậy, cần điều khiển không chắc chắn, tớ mới kéo nhẹ đã gãy rồi.”

Yến Trường Hạ lấy dụng cụ ra, hệ thống điều khiển bị tháo thêm lần nữa, Chử Minh thấy anh thuần thục như vậy, kinh ngạc hỏi: “Cậu biết sửa cơ giáp thật à?”

Yến Trường Hạ trả lời: “Lúc trước tôi có theo học ở viện nghiên cứu một thời gian.”

Chử Minh gật đầu: “Thì ra là thế.”

Yến Trường Hạ tháo dỡ cơ giáp rất chuyên nghiệp, thao tác của anh cũng tương tự Mạnh Trì, dụng cụ cũng giống nhau, nhưng tốc độ tháo lại nhanh hơn Mạnh Trì một chút.

Yến Trường Hạ hỏi Chử Minh: “Cậu làm gì mà bẻ luôn cần tay thế?”

Chử Minh: “Hôm nay tụi tớ tập săn tê giác, tớ kích động quá, giật hơi mạnh, thế là rồi xong luôn.”

“Dị thú tê giác?”

“Đúng vậy.”

Yến Trường Hạ: “Tê giác khó gϊếŧ lắm đúng không?”

Chử Minh mắt xẹt lửa: “Khó, tớ bị húc văng bao nhiêu lần.”

Yến Trường Hạ: “Cơ giáp hạng nhẹ không đủ sức công phá, muốn gϊếŧ tê giác, nên dùng cơ giáp hạng nặng.”

Chử Minh bất đắc dĩ nói: “Giờ thì tớ biết rồi, nhưng vấn đề là đào đâu ra cơ giáp hạng nặng thì không thấy ai nói.”

Yến Trường Hạ: “Sao cậu không xin trường phát cho?”

Chử Minh cực chê cơ giáp của trường mình: “Cơ giáp trường mình toàn đồ cũ, cơ giáp mới mà tớ còn bẻ trong phút mốt, mấy thứ đồ cổ như các cụ loãng xương thế này, tớ đυ.ng vào chắc rụng luôn.”

Yến Trường Hạ: “……”

Chử Minh suy nghĩ một chút, lại nói: “Cơ giáp hạng nhẹ không gϊếŧ được tê giác, nhưng tớ cảm thấy có thể dùng nó để chém sừng tê giác.”

Yến Trường Hạ tạm dừng một giây, anh nói: “Đúng vậy, cơ giáp hạng nhẹ có thể chém được sừng tê giác.”

“Cậu cũng nghĩ thế à?” Chử Minh kinh ngạc hỏi lại, “Thật ra lần trước tớ đã sắp thành công rồi đó, mã tấu kê được lên sừng rồi, ai dè lỡ tay làm gãy cái cần này nè, thế là bị sừng tê giác húc xuyên khoang điều khiển.”

Yến Trường Hạ dừng tay, ngẩn ngơ nhìn cậu.

“Sao thế?” Chử Minh ngơ ngác nhìn lại.

Yến Trường Hạ rũ mắt, tiếp tục công việc trên tay, anh lơ đãng hỏi: “Có biết vết thương trên tay tôi là từ đâu mà có không?”

Chử Minh lắc đầu: “Không biết.”

Chử Minh chỉ đoán là có liên quan đến dị thú.

Yến Trường Hạ: “Là chém sừng tê giác bị thương đấy.”

Chử Minh kêu lên kinh ngạc: “Sao lại thế?”

Yến Trường Hạ: “Tôi cũng như cậu, dùng cơ giáp hạng nhẹ, sắp thành công thì cơ giáp gặp trục trặc, thế là bị tê giác húc xuyên khoang điều khiển, cơ giáp hỏng, tôi thì bị thương.”

Chử Minh: “Cơ giáp gặp trục trặc? Sao trước khi chém sừng tê giác cậu không kiểm tra lại cơ giáp?”

“Lúc đó cơ giáp vừa bảo dưỡng xong, không nên gặp trục trặc mới phải.” Giọng Yến Trường Hạ mang theo chút lạnh căm.

Chử Minh do dự nói: “Nhưng đây là chém sừng tê giác mà, trước khi làm chuyện nguy hiểm như thế, cơ giáp vừa bảo dưỡng cũng nên kiểm tra lại một lần chứ.”

Yến Trường Hạ gật đầu: “Đúng vậy, là tôi sơ sót, trước khi làm chuyện nguy hiểm như vậy, nên kiểm tra mọi thứ lại một lần.”

Đều là chém sừng tê giác, Chử Minh sơ sẩy, hao hụt một chiếc cần điều khiển, mà Yến Trường Hạ sơ sẩy, phải trả giá bằng một tháng thương tật, so ra vẫn là Yến Trường Hạ thảm hơn.

Chử Minh vội an ủi: “May mà cậu chỉ bị thương nhẹ, giờ cũng lành rồi. Lần sau cậu muốn sừng tê giác thì nhớ dùng cơ giáp hạng nặng ha, nghe nói Viện nghiên cứu hoàng gia của cậu mới phát minh một chiếc Thiên Hằng, cậu dùng nó nổ chết tê giác trước rồi cắt sừng là được.”

Ánh mắt Yến Trường Hạ lập lòe: “Thật ra tôi đang giữ sừng tê giác.”

“Ể?” Chử Minh ngạc nhiên hỏi, “Thế tê giác đâu?”

Yến Trường Hạ: “Bị người khác gϊếŧ rồi.”

Chử Minh ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Thế cũng được, tê giác có mỗi cái sừng đáng giá thôi, phần còn lại không tới ba xu, thứ không đáng tiền thì nhường cho người khác cũng được.”

Yến Trường Hạ: “……”

Trong lúc hai người trò chuyện, Yến Trường Hạ đã sửa xong cơ giáp.

Yến Trường Hạ đáng tin cậy hơn Tống Thụy Hàn và Mạnh Trì nhiều, anh lắp được tất cả linh kiện vào cơ giáp.

Chử Minh khởi động máy, cơ giáp bình thường, có thể sử dụng.

“Tốt quá!”

Chử Minh lại được huấn luyện rồi.

Sửa cơ giáp xong, Chử Minh lành sẹo quên đau, lại đòi đi săn tê giác tiếp.

Nhất là sau khi biết Yến Trường Hạ có một chiếc sừng tê giác, Chử Minh cảm thấy mình đã tiến gần đến thành công, chỉ cần luyện thêm vài lần nữa là được.

Yến Trường Hạ biết cậu vẫn còn muốn săn tê giác, liền tới xem cậu huấn luyện thế nào.

Sau đó Yến Trường Hạ được chiêm ngưỡng phương thức huấn luyện độc lạ của bộ ba Chử Minh.

Trên lớp, thầy Hoàng thấy Chử Minh lại chọn tê giác, nhức đầu hỏi: “Hôm qua thử rồi mà, sao hôm nay vẫn chọn nó nữa?”

Chử Minh nôn nao muốn thử: “Hôm qua em sắp thành công rồi, thiếu một xíu xiu nữa thôi, hôm nay cố tí nữa là được!”

Chử Minh bảo Tề Dữ và Tống Thụy Hàn tấn công tê giác, cậu sẽ nhân cơ hội xông lên chém sừng.

Lần đầu tiên, Tề Dữ và Tống Thụy Hàn tấn xông phía trước, Chử Minh đánh lén phía sau, sắp thành công, tê giác đột ngột quay đầu, húc bay Chử Minh.

Hệ thống nhắc nhở: “Huấn luyện thất bại!”

Chử Minh không hề do dự khởi động lại chương trình: “Làm lại! Tề Dữ, Tồng Thụy Hàn, hai người bắn tai, đừng để nó quay đầu!”

Tề Dữ và Tống Thụy Hàn công kích tai tê giác, sau khi bị thương, tê giác không ngừng lắc đầu, làm sừng cũng lắc lư theo, Chử Minh chém lệch, bị tê giác húc bay.

“Huấn luyện thất bại!”

“Lần nữa!” Chử Minh nắm chặt mã tấu, dọn sẵn tư thế, “Hai ông đánh mông nó, lùa nó chạy thẳng, tôi chém từ đằng trước.”

Tề Dữ và Tống Thụy Hàn lùa tê giác về phía Chử Minh, tê giác không thấy đường, đâm sầm vào mã tấu Chử Minh đang chờ sẵn, tưởng chừng sắp va trúng, tê giác lại đột ngột cúi đầu, húc bay Chử Minh.

“Huấn luyện thất bại!”

Thầy Hoàng: “……”

“Sao lại thế này? Lần nào cũng chỉ gần được, là sao?” Chử Minh không cam tâm, “Tề Dữ, ông bắn có trúng không đó?”

“Nói gì vậy, tui bắn sao trật được!” Tề Dữ trách ngược Chử Minh, “Đều tại ông chậm quá đó, đổi đi, tới lượt tui chém!”

“Được, đổi đi!” Chử Minh và Tề Dữ đổi vị trí.

Lần này Chử Minh cùng Tống Thụy Hàn nổ súng, Tề Dữ chém sừng tê giác.

“Bắn mắt nó ấy! Không không! Bắn mông nó, đừng để nó húc tui!” Chỉ huy của Tề Dữ có chút hỗn loạn.

Chử Minh và Tống Thụy Hàn một người bắn mắt, một người bắn mông, tê giác giận dữ húc tung Tề Dữ.

“Huấn luyện thất bại!”

Tề Dữ hít sâu một hơi, mở lại chương trình: “Hai ông đừng đánh lẻ, cùng bắn vào mắt, à không…… không được, bắn mắt nó nổi điên, bắn mũi đi, chảy máu mũi nó sẽ…… càng điên hơn, thôi bắn mông……”

“Thế là bắn chỗ nào!” Chử Minh nổi cọc.

“Bắn vào mắt! Vào mắt! A sai rồi! Sai rồi! Bắn lỗ tai!” Tề Dữ chưa xác định xong đã bị húc văng lần nữa.

“Huấn luyện thất bại!”

Chử Minh chịu hết nổi: “Đổi người! Đổi người! Tề Dữ toàn chỉ huy bậy thôi!”

Tề Dữ bị đuổi xuống, Chử Minh sầu: “Đổi ai đây, Tống Thụy Hàn à?”

Tề Dữ: “Tống Thụy Hàn lái cơ giáp hạng vừa, chém được sừng thì cũng không trốn thoát.”

Chử Minh: “Nói cũng phải, ổng lại càng không được.”

Tống Thụy Hàn: “……”

Yến Trường Hạ: “……” Cái gì mà ba cục rối nùi thế này.

Thầy Hoàng vẫn tiếp tục sự nghiệp khuyên nhủ: “Nghe thầy đừng giết tê giác nữa, thứ mà mấy đứa cần bây giờ là huấn luyện cơ sở, luyện tốt cơ sở thì gϊếŧ tê giác chỉ là chuyện nhỏ.”

Yến Trường Hạ cảm thấy thầy Hoàng nói đúng, đôi khi cứ tưởng sắp thành công, thật ra vẫn thua một li ở kỹ năng cơ sở, nếu thao tác không thuần thục, thời khắc mấu chốt đều sẽ “thiếu một chút”.

Chử Minh và Tề Dữ đều "thiếu một chút" nữa, bởi vì thời gian huấn luyện còn ngắn, chưa kịp quen thuộc với cơ giáp của mình, hơn nữa tê giác quá lợi hại, không cho phép sai dù chỉ một li nhỏ, thế nên bọn họ mới luôn luôn thất bại.

Yến Trường Hạ đành nghĩ cách giúp bọn họ: “Tề Dữ đánh đằng trước, Tống Thụy Hàn đánh phía sau, tê giác sẽ chạy qua trái, Chử Minh cắt sừng từ bên phải.”

Chử Minh khó hiểu: “Sao cậu biết tê giác sẽ chạy bên trái?”

Yến Trường Hạ: “Vì lúc nãy các cậu một người bắn mắt, một người bắn mông, tê giác chạy về phía bên trái.”

Chử Minh thử theo cách của anh, Tề Dữ và Tống Thụy Hàn cùng bắn, quả nhiên tê giác chạy qua trái, Chử Minh nhanh chóng tiếp cận từ bên phải, kề mã tấu lên sừng nó, trước khi tê giác kịp quay đầu húc cậu, Chử Minh đã nhanh nhẹn rút lui.

“Wah! Thành công rồi!!!”

Chử Minh thấy sừng tê giác rơi xuống đất, hoan hô một tiếng.

Tề Dữ cũng mừng rỡ: “Khó thế cũng làm được!”

Thầy Hoàng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ thành công rồi, chắc tụi nhỏ sẽ tha cho tê giác, tập trung vào huấn luyện.

Nào ngờ lại thấy Chử Minh reo lên: “Lần nữa nào!”

“Đừng!” Thầy Hoàng vội lên tiếng ngăn cản.

Yến Trường Hạ cũng phải mở miệng nói: “Cơ sở các cậu còn kém lắm, đừng nghịch tê giác nữa, nhanh huấn luyện cơ sở đi.”

Chử Minh: “Nhưng mà sừng tê giác……”

Yến Trường Hạ: “Kệ sừng tê giác đi, không phải con nào cũng chạy bên trái đâu, vừa nãy là biện pháp tạm thời mà thôi, giờ các cậu cần luyện căn bản cho vững đã.”

“Thôi được rồi.” Chử Minh tạm gác tê giác lại.

Thầy Hoàng vốn định mở sân huấn luyện số 14 cho Yến Trường Hạ luyện tập, nhưng Yến Trường Hạ từ chối, anh ở lại sân huấn luyện số 13.

Có Yến Trường Hạ gia nhập, buổi huấn luyện của đám Chử Minh bớt cà chớn hẳn.

Chử Minh bắt đầu nghiêm túc thực hiện các bài huấn luyện cơ sở, những bài này phần lớn đều tẻ nhạt, không thú vị như đi săn tê giác, thế là tâm tư của cậu thỉnh thoảng lại treo ngược sừng tê.

Có lẽ nghĩ nhiều qua, ngày nọ về phòng, Chử Minh thật sự nhìn thấy một chiếc sừng tê giác.

Sừng tê giác rất dài, đặt ở trên bàn Yến Trường Hạ.

Trừ sừng tê giác ra, trong phòng còn có ba người đàn ông xa lạ, bọn họ đứng trước mặt Yến Trường Hạ, hai bên hình như đang nói chuyện, Yến Trường Hạ có vẻ không muốn tiếp chuyện bọn họ, lạnh lùng nói: “Ta không có gì muốn nói với mấy anh hết.”

“Điện hạ……” Một người đàn ông định mở miệng, chợt nhìn thấy Chử Minh đẩy cửa vào, nhăn mặt nói, “Cậu bạn này, mời cậu ra ngoài cho, chúng tôi đang nói chuyện riêng với Nhị hoàng tử.”

“Ủa mắc mớ gì.” Chử Minh lập tức bước vào, “Đây là ký túc xá của tôi, mấy người thích nói gì thì ra ngoài mà nói.”

“Cái cậu này……” Người đàn ông không vui.

Chử Minh lớn tiếng hỏi vặn lại: “Cái cậu này làm sao hả, tôi đây luôn nói năng hào sảng vậy đó, không có che che giấu giấu, lén lén lút lút như mấy người, mấy người âm mưu bỉ ổi gì sợ người ta biết đúng không?”

Ba người nghe Chử Minh nói vậy, mặt nhăn như khỉ.

Yến Trường Hạ thấy bọn họ như vậy, không nhịn được bật cười, đột nhiên bị thích thích cái tính kiêu ngạo của Chử Minh.

Yến Trường Hạ nói: “Mấy anh muốn gì thì nói luôn đi.”

Ba người đàn ông liếc Chử Minh một cái, sau đó một người bước về phía Chử Minh.

“Ông làm gì đấy?” Chử Minh cảnh giác hỏi.

“Mời cậu ra ngoài cho.” Người đàn ông đưa tay muốn kéo Chử Minh ra ngoài.

Chử Minh vội hỏi Yến Trường Hạ: “Giờ sao, tên này tớ được đánh không?”

Yến Trường Hạ không cho Chử Minh đánh người, Chử Minh vẫn luôn ghi nhớ.

“Được.” Yến Trường Hạ nói.

Chử Minh cho ông ta một đấm té nhào xuống đất.

“Làm gì thế hả?” Hai người còn lại phẫn nộ nhìn cậu.

Chử Minh chớp mắt vô tội: “Tôi căng thẳng quá, lỡ tay.”

Người đàn ông bị cậu hạ gục còn định bò dậy đánh cậu, sau đó ăn thêm đấm nữa nằm ngay đơ.

Hai người kia thấy vậy mới biết là không ổn, nhìn Chử Minh, lại nhìn Yến Trường Hạ, do dự nói: “Nếu hôm nay không tiện, vậy chúng tôi về trước, hôm sau lại đến thăm điện hạ.”

Ba người nhanh chóng rời đi.

Chử Minh thắc mắc hỏi: “Mấy người đó là ai vậy?”

Yến Trường Hạ: “Họ hàng của cô tôi.”

Chử Minh sặc một cái: “Họ hàng của cô cậu mà sao cậu bảo tớ đánh?”

Yến Trường Hạ: “Tôi không tiện đánh đuổi bọn họ, đành phải nhờ cậu ra mặt giúp.”

“À.” Chử Minh đã hiểu, “Thế bọn họ tìm cậu làm gì?”

Yến Trường Hạ: “Muốn mua sừng tê giác của tôi.”

“Là cái này à?” Chử Minh nhìn sừng tê giác trên bàn, “Dài ghê ta, nghe nói mỗi sừng có một hoa văn riêng, sừng của cậu hoa văn rõ đều tăm tắp thế này, phải bán được 60 triệu tinh……”

Chử Minh đột nhiên khựng lại, cậu đã gặp gì là nhớ rõ như in, hoa văn trên chiếc sừng này quen mắt quá: “Hoa văn trên chiếc sừng tê giác của cậu, sao mà giống hoa văn của con tê giác thành Thủy Loan vậy?”

“Là của con đó đó.”

“Hả?” Chử Minh tròn mắt, “Hóa ra con tê giác thành Thủy Loan bị cậu chém sừng trước, sau đó mới bị Bạch Nghị Nhiên bắn chết à?”

Yến Trường Hạ nghe tên Bạch Nghị Nhiên, thản nhiên ừ một tiếng.

Chử Minh không hiểu: “Sao cậu lại lựa chọn dùng cơ giáp hạng nhẹ chém sừng nó, mà không dùng cơ giáp hạng nặng bắn chết nó?”

Yến Trường Hạ: “Lúc đó tê giác chạy tung tung trong thành phố, phải dụ nó ra ngoài trước, cơ giáp hạng nhẹ có tốc độ cao, thích hợp dẫn dụ nó.”

Chử Minh: “Sao dụ thôi mà cậu phải cắt sừng của nó?”

Yến Trường Hạ: “Sừng của nó nguy hiểm, có thể gây ô nhiễm gen, tôi chắc chắn mình thành công nên mới làm như thế, cơ giáp không trục trặc thì tôi đã không bị thương.”

“Ồ.” Chử Minh cảm thấy Yến Trường Hạ làm rất đúng.

Cứ thế, sừng tê giác chiếm trọn suy nghĩ của Chử Minh, mãi tới lúc sắp tắt đèn đi ngủ, cậu mới bật ngửa: “Ủa vậy là, nguy hiểm thì mình cậu xông pha, công lao thì bị Bạch Nghị Nhiên ẵm mất à?”

Yến Trường Hạ kinh ngạc, anh cứ tưởng Chử Minh không bao giờ ý thức được điều này.

Chử Minh: “Cậu không chỉ làm chuyện nguy hiểm, còn bị thương nữa, lỗ quá trời.”

Yến Trường Hạ không nói gì.

Chử Minh: “Nhưng may mà sừng tê giác là của cậu, 60 triệu tinh tệ cơ mà.”

Yến Trường Hạ: “……” Xem ra chỉ nghĩ được tới ngang đó thôi.