Khi Rồng Con Cọc Tính Xuyên Thành Nam Phụ Pháo Hôi

Chương 32: Vàng đúng là thứ khiến người ta mê muội

Chử Minh nhìn Giang Vân Hàng và Khâu Tư Viễn, hỏi: “Sao hai người bọn họ lại ở đây?”

Tề Dữ: “Ông tới đây ăn được thì người ta cũng tới ăn được chứ sao.”

Chử Minh: “Nhưng chỗ này là nhà tôi mở mà? Giang Vân Hàng và Khâu Tư Viễn vẫn tới?”

Tề Dữ đáp với ngữ điệu kỳ quái: “Có khi bọn họ cũng như ông, không biết chỗ này do nhà ông mở.”

Chử Minh: “……”

Chử Minh thấy Giang Vân Hàng ngồi cùng Khâu Tư Viễn ở lầu một, Giang Vân Hàng cầm thực đơn, một người phục vụ đứng bên ghi món cho bọn họ.

Bọn họ thật sự tới ăn cơm.

Chử Minh bất mãn: “Nơi này một bữa trăm mấy ngàn tinh tệ, Giang Vân Hàng giàu đến thế cơ à?”

“Có lẽ vậy.” Yến Trường Hạ nói, “Gia đình Giang Vân Hàng bán cơ giáp, viện nghiên cứu Giang Hà là của nhà cậu ta, nhà hàng này tuy đắt nhưng ăn vài bữa thì vẫn được.”

“Viện nghiên cứu Giang Hà là của nhà hắn mở?!” Mấy người còn lại đều kinh ngạc.

Tề Dữ líu lưỡi: “Nhà Giang Vân Hàng giàu dữ vậy sao!”

Tống Thụy Hàn cũng chợt hiểu ra: “Chẳng trách Giang Vân Hàng đã sớm học được cách điều khiển cơ giáp.”

Hai người họ chỉ kinh ngạc một chút, không nghĩ gì nhiều, nhưng Chử Minh lại cực kỳ ghét bỏ: “Ra là nhà hắn mở viện nghiên cứu Giang Hà, chẳng trách cơ giáp lại đen đúa xấu xí như thế.”

Yến Trường Hạ: “……”

Tề Dữ khịa Chử Minh: “Chê xấu mà ông còn mua.”

Chử Minh mắt trợn ngược: “Tôi cũng bó tay, giá biết sớm một tí thì tôi đã không mua rồi!”

Đáng tiếc trên đời không có chuyện giá như, Chử Minh biết Viện nghiên cứu Giang Hà là của gia đình Giang Vân Hàng gầy dựng, lòng lại càng ghét bỏ chiếc cơ giáp cấp A kia.

Chử Minh gọi giám đốc qua, hỏi thử Giang Vân Hàng và Khâu Tư Viễn chọn món gì.

Giám đốc nói: “Bọn họ gọi cua đỏ của Ôn Lan và thịt thỏ của Thanh Nguyên.”

Chử Minh cười nhạo: “Khẩu vị của Giang Vân Hàng kém thật!”

Giám đốc nhìn Chử Minh, ngập ngừng nói: “Cậu ba, hai món này đều là đặc sản của nhà hàng chúng ta, cậu nói thế có hơi tự vả không?”

Chử Minh: “……”

Chử Minh ăn xong liền vội vàng cuốn gói, cảm giác mình không thể ở đây thêm một giây nào nữa.

Sau khi Chử Minh rời đi, Giang Vân Hàng nhìn thoáng về phía cửa.

“Cậu làm sao thế?” Khâu Tư Viễn hỏi.

“Hình như tớ thấy Chử Minh.” Giang Vân Hàng do dự nói.

Khâu Tư Viễn vừa nghe tên Chử Minh đã cảm thấy khó thở, “Không thể nào, nhà hàng cao cấp thế này, Chử Minh đến đây làm gì?”

Giang Vân Hàng: “Hình như là đi với Tề Dữ, tóc Tề Dữ đặc biệt như thế, chắc không phải là tớ nhìn lầm đâu.”

Khâu Tư Viễn vẫn nhớ hôm Chử Minh cướp phòng huấn luyện của hắn, có nói nếu thắng sẽ mời Tề Dữ ăn cơm, chẳng lẽ là mời đến đây?

“Nghe nói Tề Dữ đến từ hành tinh Ôn Lan, nơi này có cua đỏ Ôn Lan, hay là Chử Minh mời Tề Dữ đến đây ăn cua đỏ?” Khâu Tư Viễn suy đoán.

Giang Vân Hàng: “Có thể.”

Cua đỏ 160.000 tinh tệ một con, Chử Minh chịu chi thật.

Khâu Tư Viễn nhìn cua đỏ trước mặt, vốn đang vui vẻ vì được Giang Vân Hàng mời ăn thứ đắt tiền như thế, giờ tự nhiên lại nhạt miệng chẳng muốn ăn.

Khâu Tư Viễn thật sự nghĩ không ra, một cấp S như Tề Dữ vì sao lại nghe lời Chử Minh như thế.

Hắn bây giờ cứ nghĩ đến Chử Minh là bực bội, nhưng lại không muốn thể hiện ra mặt với Giang Vân Hàng, gượng cười nói: “Cua đỏ ngon thế này, Tề Dữ chắc là thích lắm nhỉ.”

Giang Vân Hàng: “Chắc vậy.”

Chỉ có thể nói, khẩu vị của Tề Dữ khác hẳn mấy người bọn hắn.

*

Đám Chử Minh rời khỏi nhà hàng thì đi theo Tống Thụy Hàn chọn mua đồ vật.

Tống Thụy Hàn muốn mua một ít sách và cung tên để gửi về nhà, trước hết, bọn họ đến siêu thị sách lớn nhất của thành phố.

Vào đấy, Tống Thụy Hàn chọn rất nhiều sách, đủ các thể loại, sơ sơ cũng phải cả ngàn cuốn, nhìn còn tưởng cậu ta mua sỉ về bán.

Chử Minh và Tề Dữ đi theo giúp dọn sách tới quầy thanh toán.

Chử Minh hỏi Tống Thụy Hàn: “Ông làm gì mà mua nhiều sách thế?”

“Tôi mua cho người nhà.” Tống Thụy Hàn nói, “Nhà tôi còn một em trai một em gái nữa, giáo dục ở đó lạc hậu lắm, nên tôi mua cho tụi nhỏ ít sách để tự học.”

Hiện nay đã rất hiếm người còn đọc sách giấy, phần lớn đều thích dùng quang não đọc sách điện tử, Chử Minh biết nhà Tống Thụy Hàn không có mạng, nhưng quang não thì chắc vẫn dùng được chứ.

“Sao ông không mua quang não ấy, không có mạng vẫn tải sách về đọc offline được mà?” Chử Minh hỏi.

Tống Thụy Hàn đáp: “Quê tôi cả điện cũng thiếu, quang não dễ hết pin, hơn nữa hư cũng không chỗ để sửa.”

Chử Minh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Tống Thụy Hàn lại lựa mấy cuốn tự điển vừa dày vừa nặng, đặt chồng lên mấy cuốn duy tu máy móc, Chử Minh đi qua bưng giúp, thấy sách Duy tu máy ở trên cùng liền hỏi: “Em trai em gái ông thích máy móc à?”

Tống Thụy Hàn: “Mấy quyển này là tôi mua để đọc.”

Chử Minh hơi chút kinh ngạc: “Ông sửa được cả máy móc cơ á?”

“Biết chút chút.”

Chử Minh cảm thấy Tề Dữ và Tống Thụy Hàn đều quá khiêm tốn, kỹ thuật bắn của Tề Dữ chuẩn xác như thế mà nói là mình tàm tạm, Tống Thụy Hàn nói mình biết chút chút, e là đã tinh thông lắm rồi.

Mua xong một đống sách, lại mua mười thanh cung tên, Tống Thụy Hàn thuê xe, chở hết đến trung tâm hậu cần.

Trung tâm hậu cần này có tên là Tinh Đồ, nghe nói chỉ mình trung tâm này có phi thuyền vận chuyển hàng hóa đi ngang qua Thanh Nguyên Tinh.

Thế nên Chử Minh mới biết, nhà của Tống Thụy Hàn ở hành tinh Thanh Nguyên, chẳng trách lúc ăn cơm, vừa nghe thấy tên hành tinh này cậu ta sặc phun cả nước.

Tống Thụy Hàn mua sách hết hơn 20.000 tinh tệ, ship đến Thanh Nguyên Tinh tốn thêm 50.000 tinh tệ nữa, quan trọng là phải hai năm chín tháng sau hàng mới tới nơi.

“Hai năm chín tháng, mấy người đùa à?!” Chử Minh kinh ngạc hỏi.

Nhân viên công tác bị thái độ của Chử Minh làm hết hồn, tưởng mình vừa nói sai cái gì: “Đúng…… Đúng vậy, hành tinh Thanh Nguyên là vùng cấm cấp A, phi thuyền đi về hướng đó phải 1 năm mới xuất phát một lần, chuyến tiếp theo phải hai năm chín tháng nữa mới tới nơi.”

Chử Minh: “……”

Tống Thụy Hàn cũng không kinh ngạc mấy, cậu nghiêm túc đóng gói sách vở giao cho nhân viên trong quầy, sau đó nhanh nhẹn thanh toán tiền bạc.

Chử Minh thầm nghĩ muốn đến vùng cấm cấp A khó thật đấy.

Tề Dữ lại cảm thấy một năm một chuyến là ngon lành rồi, “Nhà tui đây này, phi thuyền còn chả thèm ghé qua, tui phải đi nhờ quân hạm mới ra được, sau đó các anh lính thả tui xuống một hành tinh xa lạ, đó là lần đầu tiên tui nhìn thấy phi thuyền dân sự đấy.”

Chử Minh: “……”

So ra Tề Dữ vẫn thảm hơn.

Mua đồ xong, cuối cùng đám người cũng được chơi bời thoải mái.

Chử Minh mãi mới có cơ hội được ra ngoài chơi, cậu đem tất cả những trò bay lượn chơi hết một lần, càng mạo hiểm càng thích, thậm chí còn rủ bạn bè mình chơi cùng, may mà 3 người bọn họ đều là cấp S, không thì chịu gì nổi với cậu ta.

Cuối cùng đi ngang qua quảng trường, Chử Minh bị ván trượt bay hấp dẫn.

Ván trượt chậm, không phù hợp với tiêu chuẩn phải mạo hiểm của Chử Minh, nhưng chiếc ván này có thể vẽ tranh.

Bên dưới ván bay có một khe lõm để xịt thuốc màu vào, sau khi bay lên thuốc màu sẽ từ từ phun ra, tạo thành hình ảnh theo quỹ đạo bay trên trời, chỉ cần khống chế phương hướng thật tốt là có thể dùng ván trượt để vẽ tranh.

Quảng trường rất náo nhiệt, vô số người đang vẽ vời, phần lớn là vẽ dị thú.

Có người vẽ một bầy cá vàng đầy màu sắc, chen chúc bên nhau nhả bong bóng, trông thật xinh đẹp.

Có người vẽ xấu, vẽ ra một đống rối như bòng bong, không biết là vẽ cái gì.

“Cái này hay nè!” Chử Minh cũng muốn thử.

Quanh quảng trường có chỗ thuê ván trượt, có cả nguyên bộ bảo vệ đầu gối tay chân, muốn chơi ván trượt phải đeo đồ bảo hộ đầy đủ.

Bọn họ mỗi người thuê một chiếc ván trượt, mua một túi thuốc màu.

Tề Dữ và Tống Thụy Hàn thử trước, cơ giáp bọn họ còn lái được, huống gì là một chiếc ván trượt.

Tề Dữ chọn thuốc vẽ màu lam, vẽ một con cá voi đang phun nước, công nhận là Tề Dữ vẽ đẹp, Chử Minh nhìn là nhận ra ngay.

Tống Thụy Hàn chọn thuốc vẽ màu trắng, vẽ một con hươu trắng đang chạy nhảy, nhìn cũng rất sống động.

Chử Minh thấy Yến Trường Hạ mua một lần mấy túi màu đỏ, liền hỏi: “Sao cậu mua nhiều thuốc màu thế?”

“Tôi định vẽ một thứ rất to.”

Thuốc màu có thể lơ lửng trong không khí mười lăm phút, Yến Trường Hạ vẽ mười phút mới xong, anh vẽ là một con rồng lớn sinh động như thật.

Con rồng kia vươn cánh rít gào, lửa đỏ nhuốm cả một góc trời, tạo cảm giác nóng rực cho người nhìn.

Chử Minh cực kỳ bất ngờ, ngửa đầu mê mẩn nhìn nó: “Sao cậu lại vẽ rồng thế!”

Yến Trường Hạ nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Chử Minh, cười nói: “Nghe nói rồng thích vàng, giống cậu.”

Yến Trường Hạ còn nói thầm, tính cách kiêu ngạo bá đạo của Chử Minh cũng giống như rồng lửa.

Chử Minh gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, vàng đúng là thứ khiến người ta mê muội!”

Có rồng rồi, chỉ còn thiếu thứ mà rồng yêu thích, Chử Minh mua một túi thuốc vẽ màu vàng, vẽ một núi vàng cho nó.

Tài vẽ của Chử Minh đúng là đáng sợ, ba người vừa thấy thứ cậu vẽ, mặt đều méo xệch, nhưng không nỡ đả kích Chử Minh, lựa lời rất cẩn thận.

Yến Trường Hạ cố gắng khống chế biểu cảm: “Ờ…… Cậu vẽ…… có hơi trừu tượng……”

Tống Thụy Hàn mặt gượng gạo: “Có lẽ đây là…… một trường phái nghệ thuật mới……”

Tề Dữ ấp úng: “Nghệ thuật là thứ ảo ảnh hư vô…… mà người thường đôi khi không hiểu hết…… cũng là điều dễ hiểu……”

Bọn họ nói rất uyển chuyển, nhưng người bên cạnh lại thẳng thắn hơn rất nhiều, một người xa lạ phẫn nộ quát: “Ai mà rảnh quá vậy, đi vẽ đống kít, không vẽ thứ gì khác được à!”

Yến Trường Hạ: “……”

Tề Dữ: “……”

Tống Thụy Hàn: “……”

Chử Minh nghi hoặc nhìn quanh: “Có ai vẽ đống kít hả, đâu ai đâu?”

Yến Trường Hạ vội vàng lôi cậu đi, sợ Chử Minh ngộ ra lại nổi điên táng chết người ta.

*

Ngày nghỉ kết thúc, Chử Minh trở về trường tiếp tục học lái cơ giáp.

Mấy ngày cậu khổ luyện trong phòng tập bắn, giờ đã có kết quả.

Tấn công bằng cơ giáp và bắn súng thông thường có khác biệt, nhưng trăm sông đổ về biển, có kinh nghiệm dùng súng, Chử Minh lái cơ giáp nổ súng đã thuần thục hơn xưa, luyện tới ngày thứ bảy, cậu biểu diễn cho thầy Hoàng và Lương Hưng Ngôn xem một súng bắn chết linh cẩu là thế nào.

Ban đầu thầy Hoàng còn cảm thấy kinh ngạc về tiến bộ của Chử Minh, sau lại quen rồi, cũng không lấy làm lạ nữa.

Lương Hưng Ngôn nhìn động tác dứt khoát của Chử Minh, chợt nhớ tới những lời Chử Minh nói lúc vừa đến đây.

Ngày đầu chuyển đến hệ Cơ giáp chiến đấu, Lương Hưng Ngôn dẫn bọn họ đi tham quan bạn cùng lớp huấn luyện.

Lúc đó ở sân huấn luyện số 3, có bốn học sinh cũng đang luyện bắn linh cẩu, nhưng bốn người kia phối hợp không ăn ý, đôi khi còn bắn cả đồng đội, Chử Minh thấy thế thì cười nhạo bọn hắn là quân ta bắn quân mình.

Lương Hưng Ngôn nói, Chử Minh luyện một tháng chưa chắc đã được như người ta, Chử Minh lại tự tin đáp, một tháng sau mình tuyệt đối sẽ vượt qua bọn họ.

Một tuần qua đi, sân huấn luyện số 3 vẫn chưa thể kết liễu linh cẩu bằng một phát đạn, nhưng Chử Minh làm được.

Chử Minh đã vượt qua bọn họ.

Hiện giờ tiến độ của Chử Minh có lẽ đã vượt qua người ở sân số 2, chỉ chậm hơn sân số 1 một chút.

Lương Hưng Ngôn buộc phải nói, đây chính là chênh lệch giữa cấp A và cấp S, Chử Minh luyện một tuần, đã hơn thành quả luyện tập một tháng của người ta.

Chử Minh cũng tương đối hài lòng với kết quả huấn luyện một tuần nay, cậu hỏi Lương Hưng Ngôn: “Chủ nhiệm, bao giờ xếp lại sân huấn luyện thế ạ? Giờ em lợi hại như này, dùng sân huấn luyện dưới 10 thì đâu có hợp lý, thầy thấy đúng không, kiểu gì cũng phải đứng trước Đỗ Việt Thăng chứ?”

Chử Minh vẫn luôn canh cánh chuyện sân huấn luyện của mình xếp sau sân của Đỗ Việt Thăng.

Lương Hưng Ngôn nói: “Tuần sau sẽ kiểm tra, kiểm tra xong sẽ xếp hạng một lần nữa.”

Hệ Cơ giáp chiến đấu cứ một tháng lại kiểm tra một lần, bởi thường thì học sinh phải huấn luyện một tháng mới có thể thấy rõ sự tiến bộ, chỉ có Chử Minh một tuần đã tiến bộ rõ ràng mới cảm thấy thời gian này quá dài.

Tề Dữ khuyên cậu: “Không việc gì phải nôn nóng, ông cứ huấn luyện thêm một thời gian nữa, đến lúc đó cướp luôn sân số 1 không khoái hơn à?”

Chử Minh bị thuyết phục ngay và luôn: “Có lý!”