Khi Rồng Con Cọc Tính Xuyên Thành Nam Phụ Pháo Hôi

Chương 29: Chủ nhiệm Lương không cho tui xúi ông đánh lộn

Chử Minh có thêm động lực để học lái cơ giáp, ngày nào cậu cũng chăm chỉ luyện tập, mong sớm ngày gϊếŧ được dị thú.

Tất cả huấn luyện điều khiển sơ cấp, Chử Minh đều có thể hoàn thành sau một lần luyện tập, Tề Dữ và Tống Thụy Hàn thỉnh thoảng còn mắc sai lầm, nhưng Chử Minh không hề, thành tích của cậu luôn tốt hơn hai người bọn họ.

Việc này khiến Tề Dữ và Tống Thụy Hàn không ít lần nghi ngờ bản thân.

“Tui thấy lạ lắm à nha.” Tề Dữ nhìn Chử Minh điều khiển cơ giáp linh hoạt né tránh chướng ngại vật, kỳ quái hỏi, “Ổng làm cách gì mà không phạm một sai lầm nào hết vậy?”

Tống Thụy Hàn cũng rất nghi hoặc: “Tinh thần lực của ổng có vấn đề à?”

Thầy Hoàng cũng cảm thấy tinh thần lực của Chử Minh có vấn đề, cố ý trao đổi riêng với Lương Hưng Ngôn, Lương Hưng Ngôn biết Chử Minh có thể là cấp S, bảo thầy Hoàng cứ sắp xếp cho cậu mấy nhiệm vụ thật khó vào.

Thầy Hoàng đẩy độ khó lên gấp ba, nhưng Chử Minh vẫn thế, không hề nao núng, hoàn thành cực nhanh, điểm số tuyệt đối.

Thấy kết quả này, thầy Hoàng thiếu chút nữa cũng nghi ngờ bản thân, lại phải tìm Lương Hưng Ngôn nói chuyện.

Lương Hưng Ngôn nghe vậy cũng tới xem thử, xem Chử Minh huấn luyện thế nào.

Hôm nay Chử Minh dùng chương trình huấn luyện số 7, mục tiêu là điều khiển cơ giáp né tránh các tia laser bay tán loạn.

Vị trí của các tia này rất quỷ quyệt, yêu cầu cơ giáp phải liên tục bẻ cua chuyển hướng, còn phải thường xuyên bay lên trời.

Người thường vừa tiếp xúc với cơ giáp, khó khăn lớn nhất chính là điều khiển cơ giáp bay lượn, muốn hành động linh hoạt trên không, cần phải có thời gian luyện tập rất lâu dài.

Chử Minh không như thế, Chử Minh thích nhất bay.

Từ ngày bị Trưởng lão phong ấn nguyên hình, Chử Minh không còn biết bay lượn là gì nữa, giờ được lái cơ giáp nhào lộn giữa không trung, Chử Minh chỉ cảm thấy nó quen thuộc và thân thương hết mức.

Cứ sơ hở là cậu lại cho cơ giáp bay lên chứ không thích để nó chạm chân xuống đất, lúc tránh laser, nếu còn dư sức cậu sẽ cố ý bay một vòng quanh tia sáng, giống như biểu diễn kỹ năng đặc biệt vậy.

Hành động này khiến Tề Dữ và Tống Thụy Hàn áp lực bội phần.

Lương Hưng Ngôn xem động tác của Chử Minh, thầm nghĩ quả nhiên Chử Minh rất có tài, quyết định giữ cậu lại hệ Cơ giáp chiến đấu là đúng đắn.

Mấy hôm trước, hình ảnh Chử Minh tay trần tàn nhẫn phá cơ giáp, khiến Lương Hưng Ngôn rất sợ tinh thần lực của cậu không ổn định, nhưng xem huấn luyện anh có thể chắc chắn, tinh thần lực của Chử Minh rất ổn, thậm chí ổn hơn cả Tề Dữ và Tống Thụy Hàn.

Sân huấn luyện giả tưởng liên kết trực tiếp với tinh thần lực, cảnh giới tinh thần càng ổn định, hiệu quả huấn luyện càng tốt, đồng thời, tinh thần lực càng cao, tốc độ huấn luyện càng nhanh.

Hiệu quả huấn luyện của Chử Minh rất xuất sắc, tiến bộ kinh người, hiển nhiên cảnh giới tinh thần của cậu rất ổn định, tinh thần lực cũng rất dồi dào.

Thầy Hoàng do dự hỏi Lương Hưng Ngôn: “Chủ nhiệm Lương, tinh thần lực của Chử Minh không chỉ là cấp A đúng không?”

Lương Hưng Ngôn thản nhiên ừ một tiếng, việc này không giấu được, ai xem Chử Minh huấn luyện, đều có thể nhận ra tinh thần lực của Chử Minh không chỉ ở cấp A.

Thầy Hoàng lại hỏi: “Không cần kiểm tra tinh thần lực cho nó lần nữa à?”

Lương Hưng Ngôn lắc đầu: “Không vội.”

Lương Hưng Ngôn muốn Chử Minh tham gia giải Cơ giáp League, nên giấu giá trị tinh thần lực đi là hợp lý, có vậy lúc thi mới gây bất ngờ được.

Tề Dữ thấy Chử Minh huấn luyện nhẹ nhàng quá, đề nghị cậu thay đổi chương trình khác, “Chử Minh, muốn thử cái gì khó hơn không?”

“Được.” Chử Minh sảng khoái đồng ý, “Mấy chương trình này dễ quá, không có tí thử thách gì cả.”

Tề Dữ thấy cậu quá tự tin, xứng đáng bị đả kích một lần, quyết định phải chơi lớn, “Cần tui chọn cho ông một cái không?”

“Tới luôn đê.” Chử Minh giao quyền lựa chọn cho Tề Dữ.

Tề Dữ chọn luôn cho cậu chương trình số 12.

Chương trình vừa khởi động, trên sân xuất hiện năm con dị thú linh cẩu.

Chử Minh mắt sáng rỡ: “Cái này ngon nè, một cái nanh 350.000 tinh tệ!”

Tề Dữ: “……” Tham lam.

Linh cẩu dị thú rất hung hãn, vừa xuất hiện, một con đã bổ nhào vào Chử Minh, Chử Minh lập tức điều khiển cơ giáp né ra sau, mới lùi được hai bước, hai con linh cẩu phía sau cũng vây lên, hình thành thế hai mặt giáp công.

Chử Minh vội vàng đổi hướng phá vòng vây, nhưng đám linh cẩu luôn đuổi theo sát nút, giống như đang săn mồi.

Dị thú thông minh hơn tia laser, không đoán được hướng tấn công nên khó mà né tránh, Tề Dữ lại thả tận năm con, Chử Minh bị rượt đến chật vật.

Tề Dữ cười hỏi cậu: “Cảm giác bị một đống 350.000 tinh tệ bao vây sướng không hả?”

Chử Minh hiếu thắng, không muốn nhận thua, cắn răng nói: “Sướng!”

Chử Minh tập trung tinh thần, cẩn thận né tránh sự truy kích của linh cẩu.

Thời gian Chử Minh huấn luyện còn ngắn, chưa hoàn toàn quen thuộc với phương thức tấn công của linh cẩu, có mấy lần suýt thì bị cắn trúng, nhưng nếu cho cậu thêm thời gian luyện tập, cậu có thể xử bọn chúng trong phút mốt.

Chiến đấu kích phát tiềm lực của Chử Minh, cứ mỗi lần suýt bị cắn là cậu lại né hiểm, mười lăm phút trôi qua cậu vẫn kiên trì đứng vững.

Tề Dữ kinh ngạc: “Xem ra vẫn còn dễ quá, phải cho ổng thêm tí khó mới được.”

Tề Dữ thả thêm năm con kền kền dị thú, tấn công từ trên xuống.

Năm con kền kền đáp xuống, tí nữa thì đâm trúng Chử Minh, may mà cậu lắc mình nhanh mới né được chúng nó.

Bên dưới là linh cẩu rượt theo đòi đớp, bên trên là kền kền đuổi theo đòi mổ, Chử Minh cuống cuồng, tinh thần lực hao hụt cực nhanh, không nhịn được đè Tề Dữ ra chửi: “Ông biến thái à! Thả gì mà nhiều thế!”

Chử Minh chật vật né tránh, nhưng vẫn chưa bị cắn trúng, ngược lại tốc độ càng lúc càng nhanh, thực hiện ra các động tác có độ khó rất cao.

Tề Dữ thấy thế, lẩm bẩm: “Biến thái là ông ấy, nhiều dị thú như vậy mà vẫn múa như công, cực hạn của ông ở đâu hả?”

Thầy Hoàng nhìn biểu hiện của Chử Minh, khó tin nói: “Chử Minh mới huấn luyện có năm ngày mà đã làm được như thế, cấp S cũng chưa chắc có được khả năng này đúng không?”

“Đúng vậy.” Lương Hưng Ngôn thật lòng nói, “Năm đó vừa tiếp xúc với cơ giáp, tốc độ huấn luyện của tôi cũng không sánh được với Chử Minh.”

Thầy Hoàng biết Lương Hưng Ngôn cũng là S cấp, nghe anh nói thế thì khiếp sợ vô cùng.

Tề Dữ mon men đến gần Lương Hưng Ngôn hỏi nhỏ: “Chủ nhiệm, Chử Minh và Giang Vân Hàng ai luyện nhanh hơn ạ?”

Lương Hưng Ngôn do dự nói: “Giang Vân Hàng nhập học thì đã biết điều khiển cơ giáp nên không tham gia huấn luyện cơ sở.”

Tuy Giang Vân Hàng không thực hiện các bài luyện tập này, nhưng Lương Hưng Ngôn có gặp Giang Vân Hàng luyện tập các bài khác, cá nhân anh cảm thấy tiến bộ của Giang Vân Hàng không lớn bằng Chử Minh, chỉ là không nói ra.

Tề Dữ tiếc nuối: “Tiếc ghê, em còn tưởng Chử Minh tiến bộ nhanh hơn chứ. Tinh thần lực của Chử Minh nhất định rất cao, không biết so với Giang Vân Hàng thì thế nào, nếu hai người họ đánh một trận thì tốt quá, ai hơn ai thua biết ngay liền.”

Lương Hưng Ngôn lườm Tề Dữ một phát cháy mặt: “Không được xúi giục Chử Minh đánh nhau đấy.”

Chử Minh vừa đánh Điền Diệu ba trận, khiến Lương Hưng Ngôn nhức nhức cái đầu, khó khăn lắm mới chịu ở yên cho vài bữa, Lương Hưng Ngôn không hi vọng Chử Minh lại chứng nào tật nấy.

Thật ra Tề Dữ có xúi rồi mà thất bại, “Chử Minh nói sau này sẽ không đánh nhau nữa, mấy hôm trước Đỗ Việt Thăng khiêu khích, Chử Minh cũng không đánh hắn.”

Lương Hưng Ngôn kinh ngạc: “Đỗ Việt Thăng khiêu khích Chử Minh làm gì?”

Tề Dữ: “Hình như là Chử Minh đánh em trai của Đỗ Việt Thăng, Đỗ Việt Thăng muốn cho Chử Minh một bài học, nhưng không dám đấu võ tay mà chỉ dám đấu võ mồm.”

Lương Hưng Ngôn cảm thấy đặt Chử Minh trong lớp có vẻ hơi nguy hiểm, Chử Minh quá hung dữ, lỡ bị đứa nào chọc điên tiết, đứa đó sẽ rất rất thảm thiết, Lương Hưng Ngôn thay Đỗ Việt Thăng vuốt mồ hôi.

Tề Dữ nói tiếp: “Lúc đó Chử Minh giận lắm rồi, nhưng vẫn nhịn xuống không ra tay.”

“Vì sao?” Lương Hưng Ngôn kỳ quái hỏi, chẳng lẽ Chử Minh lại đổi tính?

“Chử Minh nói Yến Trường Hạ không cho đánh nhau” Tề Dữ nói với giọng cổ quái.

Lương Hưng Ngôn kinh ngạc: “Chử Minh nghe lời Yến Trường Hạ, vì sao?”

Tề Dữ cũng không biết, Chử Minh nói là không nghe lời Yến Trường Hạ thì sẽ bị mất ngủ, lý do nghe có lọt lỗ tai không, Tề Dữ nghi là Chử Minh chỉ nói cho có lệ với mình, “Chắc là bị mị lực cá nhân của Yến Trường Hạ thuyết phục đấy ạ, Yến Trường Hạ tốt thế cơ mà.”

Lương Hưng Ngôn: “……”

Lương Hưng Ngôn không cảm thấy Chử Minh là người có thể bị mị lực của ai đó thuyết phục, nhưng chỉ cần Chử Minh chịu nghe lời Yến Trường Hạ là được, lý do là gì không quan trọng, quan trọng là Chử Minh chịu ở yên.

Chử Minh bị linh cẩu và kền kền vây công, chỉ cố được năm phút là gục, Tề Dữ ở bên cười sằng sặc, Chử Minh tóm cổ Tề Dữ thân tình tặng cho cậu ta một suất y chang, Tề Dữ chỉ ráng được bốn phút.

Tề Dữ cảm thấy thứ tốt thì phải biết sẻ chia, xúi Tống Thụy Hàn thử một lần, Tống Thụy Hàn cũng chỉ cố gắng được bốn phút là chấm hết.

Tuy ba người bọn họ gục trong ba nốt nhạc, nhưng thầy Hoàng vẫn rất hài lòng, tuyên bố huấn luyện bước đầu đã hoàn thành, tiếp theo có thể tiến hành luyện tập công kích.

Hiện giờ cả ba người đều điều khiển cơ giáp hạng nhẹ, hoàn thành huấn luyện cơ giáp hạng nhẹ xong, phải chuyển sang hạng vừa và hạng nặng, cuối cùng mới lựa chọn cơ giáp phù hợp để luyện tập về chuyên môn..

Chương trình học hôm nay kết thúc thuận lợi, bài huấn luyện công kích sẽ bắt đầu từ ngày mai.

Chử Minh rời phòng huấn luyện, lại gặp Đỗ Việt Thăng ở cửa.

Lần trước Đỗ Việt Thăng bị Chử Minh khịa cho một trận, nay đã thông minh hơn, gặp Chử Minh không dám múa mỏ nữa, nhưng ánh mắt vẫn rất cay nghiệt, như muốn dùng đôi mắt hình viên đạn của mình xiên chết Chử Minh.

Chử Minh thấy hắn cũng cáu: “Tiếc là không thể đánh hắn một trận, haiz.”

Tề Dữ khuyên nhủ: “Thôi, ông xem đi, hắn ngoan rồi mà, thấy ông có dám hó hé gì nữa đâu, đánh nhau là không tốt, chúng mình đừng đánh nhau.”

Chử Minh kinh ngạc nhìn Tề Dữ: “Lần trước ông không nói thế!”

Tề Dữ nhún vai: “Chủ nhiệm Lương mới nhắc nhẹ tui, không được xúi ông đánh nhau nữa.”

Chử Minh đang nóng tự nhiên nảy ra một ý tưởng, “Chủ nhiệm Lương không cho ông xúi tôi đánh nhau, thế thì chúng ta làm ngược lại, ông thấy thế nào?”

Tề Dữ: “Là sao?”

Chử Minh: “Là tôi với ông đổi nhau ấy, ông có hứng thú đánh tên kia một trận không?”

Tề Dữ: “……”

Chử Minh xúi giục Tề Dữ: “Đỗ Việt Thăng chướng mắt ghê á, ông muốn đánh hắn một trận chứ hả?”

Tề Dữ môi giật giật: “Không muốn, hắn yếu lắm, đánh không sướng tay.”

“Cũng phải, Đỗ Việt Thăng quá yếu.” Chử Minh tự hỏi xong gật đầu, “Thế đổi thành Giang Vân Hàng đi, cả hai đều cấp S, tôi đã ghim Giang Vân Hàng từ lâu, hay ông đánh Giang Vân Hàng một trận?”

Tề Dữ: “…… Lý do gì mà đánh.”

Chử Minh: “Khi thích người ta tìm lý do.”

Tề Dữ: “……”