Khi Rồng Con Cọc Tính Xuyên Thành Nam Phụ Pháo Hôi

Chương 13: Kiểm tra tinh thần lực

Đúng 10 giờ sáng thứ tư, Chử Minh có mặt ở cửa lớn hệ Cơ giáp chiến đấu.

Phụ trách sắp xếp cuộc thi này là chủ nhiệm của hệ, thầy Lương Hưng Ngôn, Lương Hưng Ngôn vừa nhìn danh sách thì tên của Chử Minh đã đập ngay vào mắt, anh còn cố ý gọi cho chủ nhiệm Vương, hỏi xem có phải ghi nhầm hay không.

Chủ nhiệm Vương kể lại những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua, cùng với đánh giá của thầy Hình về Chử Minh, có vậy Lương Hưng Ngôn mới chịu tin, Chử Minh thật sự tới thi, chứ không phải tới phá.

Nhưng những học sinh đang cùng chờ ở cửa thì không biết điều này.

“Chử Minh?”

Có người nhận ra Chử Minh, mở miệng cạnh khóe cậu: “Ở đây làm gì thế?”

Chử Minh không hề khách khí: “Ở đâu kệ tao, liên quan gì tới mày.”

Người hỏi là Lưu Tử Ngang của hệ Điều khiển tinh hạm, nghe cậu xỉa lại liền tức giận nói: “Có chủ nhiệm Lương đấy, mày đừng có dở khùng!”

Chử Minh xì một tiếng: “Ra mày cũng biết có chủ nhiệm Lương ở đây, thế mày lắm miệng làm gì.”

Lương Hưng Ngôn ngạc nhiên nhìn Chử Minh, cảm thấy chủ nhiệm Vương nói đúng, Chử Minh thật sự đã lột xác.

Lưu Tử Ngang mặt đỏ phừng, quay đầu nhìn Lương Hưng Ngôn, chỉ mong Lương Hưng Ngôn nhanh nhanh đuổi cổ Chử Minh đi, đừng để cậu ta làm mất thời gian của mọi người, nhưng Lương Hưng Ngôn rất bình tĩnh, tựa như đã sớm biết Chử Minh sẽ đến, chưa từng có ý đuổi cậu đi.

Chử Minh đứng trong hàng ngũ chờ đi thi, Lương Hưng Ngôn lại không hề phản đối, Lưu Tử Ngang thế mới nhận ra, Chử Minh cũng tới tham gia thi tuyển!

“Mày cũng tới thi à?”

“Ờ.”

“Mày……” Lưu Tử Ngang kích động chỉ vào mặt cậu, “Tinh thần lực của mày đủ không mà thi, ai cho mày thi?”

“Đủ không thì cứ kiểm tra là biết chứ gì.” Chử Minh khó chịu trừng hắn.

Lương Hưng Ngôn kiểm kê quân số, tổng cộng hai mươi người, đều có mặt đầy đủ, “Đủ người rồi, đi kiểm tra thôi, qua phòng y tế lấy máu xét nghiệm trước, sau đó đi kiểm tra tinh thần lực.”

Chử Minh là khách quen của phòng y tế, hôm nay lại là thầy Hàn trực, thầy ta thấy Chử Minh cũng đi thi, hơi ngạc nhiên một chút, nhưng không hỏi gì, chỉ theo trình tự rút mỗi học sinh một ống máu.

Trong lúc chờ kết quả, mọi người tiếp tục phần thi thứ hai, đo tinh thần lực.

Lấy máu xong, Lương Hưng Ngôn mang mọi người đến dãy nhà bên cạnh.

Dãy phòng học này đã hơi cũ, chỉ có ba tầng, là dãy nhà tồn tại trước khi trường học được xây dựng thêm, mấy năm nay chỉ dành để làm các hoạt động kiểm tra, bên trong có các máy kiểm nghiệm thường dùng, phần thi thứ hai, thứ ba đều tổ chức ở đây.

Chử Minh vừa đến gần đã nhận ra, tòa nhà thân thương này chính là nơi cậu tự tử không thành lúc vừa xuyên qua.

Hiển nhiên Lưu Tử Ngang cũng nhận ra điều đó, hắn lại mon men đến gần Chử Minh, tiếp tục khịa cậu: “Chử Minh, trông quen nhỉ, lần trước mày nhảy lầu ở đây đúng không, lần trước thất bại, thăm lại chốn xưa có khiến mày muốn leo lên nhảy xuống nữa không hả?”

Những người đến đây tham gia thi tuyển đều mắt tinh tai thính, Lưu Tử Ngang tuy nhỏ giọng, nhưng mọi người ai cũng nghe thấy.

Phần lớn bọn họ đều giống Lưu Tử Ngang, thầm coi thường Chử Minh, cảm thấy người có thể làm ra những việc ngu xuẩn như thế, không đáng được tham gia thi tuyển mà phải đuổi học luôn.

Chử Minh năm lần bảy lượt bị Lưu Tử Ngang khiêu khích, máu cọc cũng trào lên, cậu túm cổ áo kéo hắn tới trước mặt, mắt nhìn chằm chằm, miệng gằn từng chữ một: “Mày nhả thêm câu nữa, tao kéo mày lên tầng ba ném xuống liền.”

Lưu Tử Ngang không sợ, hắn vốn xem thường Chử Minh, sao có thể bị Chử Minh dọa sợ, đã thế còn làm bộ giãy giụa la làng: “Chử Minh, làm gì thế! Tự mày rẻ rúng bản thân, chạy đi nhảy lầu còn cấm người khác nói à! Lại còn không biết xấu hổ tới đây thi, không nhìn lại xem mình là cái giống gì!”

Chử Minh không nói không rằng, chỉ túm cổ hắn kéo lên lầu, Lưu Tử Ngang vùng vẫy chửi rủa, còn muốn giơ tay đánh Chử Minh, nhưng Chử Minh một tay bóp chặt cổ hắn, bóp đến hai bên cổ đều hõm vào như sắp gãy đến nơi.

Lưu Tử Ngang như vịt bị bóp cổ, không rên được một tiếng, chỉ có thể vẫy vùng tuyệt vọng.

Kiểm tra sắp bắt đầu, không ai ngờ được hai người bọn họ lại đánh nhau, cả đám đều thấy khó tin, hoang mang nhìn Lương Hưng Ngôn.

Trong số những người ở đây, Lương Hưng Ngôn là người bình tĩnh nhất, chỉ lạnh nhạt đứng nhìn, không biết nghĩ sao mà không ra tay ngăn cản.

Chử Minh kéo lết Lưu Tử Ngang vào dãy phòng học, dọc theo cầu thang kéo tuốt lên lầu hai, đến chỗ ngoặc, Lương Hưng Ngôn đi ở sau bỗng lên tiếng:

“Chử Minh, phòng kiểm tra ở bên trái.”

Bước chân muốn lên tiếp tầng ba chợt dừng lại, Chử Minh so sánh một chút, lựa chọn đi thi trước.

Muốn đấm Lưu Tử Ngang thì lúc nào mà chẳng được, để đấy tí nữa xử, đi thi quan trọng hơn.

Chử Minh xoay người vào phòng học mà Lương Hưng Ngôn vừa nói.

Phòng học bên trái đang mở cửa, không gian bên trong rộng lớn, ở giữa là một dãy bàn, trên bàn là những dụng cụ kỳ quái, hai thầy giáo phụ trách kiểm tra đang xem lại các dụng cụ kia.

Vào phòng, Lưu Tử Ngang vẫn vẫy tay như vịt, Chử Minh ném hắn qua một bên.

Bị ném văng, Lưu Tử Ngang còn đâu khí thế lúc nãy, hắn nằm chèm bẹp dưới đất, thều thào văng tục: “Chử Minh, đồ chó hèn, mày đánh lén tao!”

Hắn không muốn thừa nhận mình đánh không lại Chử Minh, liền lấy lý do là Chử Minh đánh lén.

Chử Minh từ trên nhìn xuống, cười nhạo một tiếng: “Mày vô dụng chắc tại tao quá. Lời mày nói tao trả lại cho mày, cỡ mày mà cũng đòi đi thi cơ, xem lại mình đi, xem mình là cái giống gì, phế vật.”

Lời Chử Minh nói lần nữa kích thích hắn, khuôn mặt Lưu Tử Ngang trở nên dữ tợn, lồm cồm bò dậy muốn liều mạng với Chử Minh, lại nghe Lương Hưng Ngôn quát lớn một tiếng.

“Đủ rồi!”

Giọng của Lương Hưng Ngôn từ phía sau hai người truyền tới, mang theo điềm báo của một cơn giận dữ: “Thích đánh nhau đúng không, chờ kiểm tra xong tôi cho hai đứa đánh tới đã thì thôi, giờ thì ở yên đó, không được làm lỡ giờ thi.”

Lưu Tử Ngang như bị tạt một gáo nước lạnh, đầu óc bị Chử Minh làm nóng cũng nhanh chóng nguội đi, lý trí trở về, chật vật xin lỗi Lương Hưng Ngôn: “Chủ nhiệm, em xin lỗi.”

Hắn thập thò quan sát vẻ mặt của Lương Hưng Ngôn, thấy Lương Hưng Ngôn giận thật, chỉ sợ Lương Hưng Ngôn hủy bỏ tư cách thi của mình.

Chử Minh lại không biết gì cả, còn hồn nhiên hỏi: “Chủ nhiệm, thi xong được đánh tiếp thật à, có cần viết bản kiểm điểm không?”

Lương Hưng Ngôn dứt khoát nói: “Thắng thì không cần.”

Chử Minh mừng ra mặt: “Thật ạ? Có chuyện tốt vậy sao! Chủ nhiệm, thấy biết lý lẽ hơn chủ nhiệm Vương nhiều á, em muốn học lớp của thầy.”

Lương Hưng Ngôn lườm cậu với nụ cười nửa miệng: “Thế thì phải thi đậu trước đã.”

Lưu Tử Ngang xem bộ dáng của Lương Hưng Ngôn, cảm giác bất an chợt dâng lên, như thể vạ lớn sắp rơi vào đầu.

Đột nhiên hắn nhớ tới những lời đồn đại về Lương Hưng Ngôn.

Nghe nói vị chủ nhiệm mới tới năm nay tuy trẻ tuổi nhưng lý lịch rất khủng, trước là huấn luyện viên của bộ đội cơ giáp, do hiệu trưởng lương cao mời về.

Mấy năm nay, thành tích của hệ Cơ giáp chiến đấu không được khả quan lắm, càng ngày càng tệ đi, năm trước cả vòng loại giải Cơ giáp League cũng không vào được, trở thành năm kém cỏi nhất trong lịch sử.

Hiệu trưởng nổi giận lôi đình, đổi hết giáo viên hệ Cơ giáp chiến đấu, sa thải luôn cả chủ nhiệm, thay thế bằng Lương Hưng Ngôn.

Lúc Lương Hưng Ngôn vừa tới, từng bị học sinh xem thường vì trông anh quá trẻ.

Học sinh hệ Cơ giáp chiến đấu là tinh anh của cả trường, nơi mà tinh anh tụ hội thì đâu ai chịu ai, đánh nhau là chuyện cơm bữa, thậm chí có người còn đánh nhau ngay trước mặt Lương Hưng Ngôn, coi thường Lương Hưng Ngôn đến thế là cùng.

Lúc đó, Lương Hưng Ngôn nói thế nào nhỉ?

“Thích đánh nhau đúng không, đánh cũng được. Tôi không sợ các cậu gan lì, chỉ sợ các cậu thiếu bản lĩnh. Đã đánh thì phải có thắng có thua, ai thua, phạt.”

Sau đó Lương Hưng Ngôn khoanh tay đứng nhìn hai người nọ đánh nhau, thậm chí hai người không muốn đánh nữa, vẫn bắt bọn họ phải đánh tiếp, đánh tới khi nào có người thắng mới thôi.

Cuối cùng, hai người cắn răng đánh tiếp, kẻ thua nhận thêm 10 km vào buổi thể dục sáng hôm sau.

Sau đó người người đều biết, Lương Hưng Ngôn là một vị chủ nhiệm khác người, chuyện tương tự xảy ra vài lần, hiện không còn ai dám thách thức anh ta nữa.

Nghĩ đến đây, Lưu Tử Ngang căng thẳng, có chút e dè khi đối mặt với Lương Hưng Ngôn.

Hắn ở trong lòng chửi thầm Chử Minh, hy vọng thi xong Lương Hưng Ngôn cũng quên luôn việc này đi, đừng truy cứu nữa, hắn không muốn vừa vào hệ Cơ giáp chiến đấu đã đi đánh nhau với Chử Minh, để lại ấn tượng xấu cho Lương Hưng Ngôn.

Tuy đánh tiếp, hắn nhất định sẽ thắng…… Vừa nãy là do Chử Minh đánh lén, chứ nếu đánh công khai, hắn có thể đánh cho Chử Minh răng đi hàm ở lại……

Không biết vì sao, Lưu Tử Ngang nghĩ nghĩ, cảm giác chột dạ lại không ngừng trào dâng, đè mấy cũng không được.

Trong lúc Lưu Tử Ngang thấp thỏm bất an, hai thầy phụ trách kiểm tra đo lường đã điều chỉnh xong dụng cụ, Lương Hưng Ngôn bảo mọi người xếp thành một hàng dài.

Danh sách sắp xếp theo thứ tự ghi danh, Lưu Tử Ngang đầu tiên, Chử Minh cuối cùng.

Dụng cụ đo tinh thần lực nhìn như một chiếc mũ bảo hiểm, phía trước là màn hình đặc biệt, đội mũ lên đầu một phút, màn hình sẽ hiển thị cấp bậc tinh thần và giá trị cụ thể.

Bình thường giá trị này sẽ được giữ bí mật, chỉ người tham gia thi mới được biết, ở đây, thầy giáo kiểm tra và Lương Hưng Ngôn cũng được phép xem, những người khác không nhìn thấy gì, lúc công bố cũng chỉ công bố cấp bậc mà thôi.

Lưu Tử Ngang là người đầu tiên bước lên đội mũ .

Thầy giáo đeo kính nhắc nhở hắn: “Chuẩn bị xong thì ấn nút bên trái, bắt đầu kiểm tra.”

Lưu Tử Ngang hít sâu một hơi, căng thẳng ấn nút bên trái xuống.

Bài kiểm tra hôm nay không chỉ xem cấp bậc và giá trị tinh thần lực của học sinh, mà còn có bài kiểm tra áp lực.

Tinh thần của một người, khi chịu áp lực sẽ trở nên mệt mỏi.

Lưu Tử Ngang tuy chỉ đơn giản là đội mũ lên đầu, nhưng thực tế áp lực mà hắn phải chịu đang tăng dần, một phút sau, hắn tháo mũ xuống, mặt tái nhợt, mồ hồi vã ra như tắm.

Hắn ở bên cạnh hít sâu, vuốt mồ hôi, rồi mới đưa mũ cho thầy giáo kiểm tra.

Thầy giáo thoáng nhìn kết quả, giá trị mà nó hiển thị là 809, cấp A, xem xong lại giao cho thầy giáo bên cạnh, cuối cùng mới đưa cho Lương Hưng Ngôn, ba người lần lượt xem, xác định không có vấn đề, mới công bố.

“Lưu Tử Ngang, tinh thần lực cấp A, qua.”

Lưu Tử Ngang lập tức kích động, cảm giác khẩn trương cũng vơi đi chút ít.

Kiểm tra xong có thể qua bên cạnh ngồi nghỉ ngơi, lúc Lưu Tử Ngang đi ngang qua Chử Minh, hắn cố ý ưỡn ngực ngẩng đầu liếc nhìn cậu, ánh mắt như muốn nói: Tao cấp A, mày mới phế.

Chử Minh khịt mũi hừ lạnh.

Quay lại bài kiểm tra, sau khi mũ được khử trùng, thầy giáo lại giao mũ cho học sinh tiếp theo.

Những người tiếp theo cũng đo ra cấp A, bọn họ đều đã chuẩn bị kỹ trước khi đến đây.

Chử Minh vừa nghĩ chắc trừ mình ra, những người khác đều là cấp A thì, đến phiên một học sinh tóc hồng.

Chử Minh đã để ý người này từ lâu.

Vừa chép xong 1000 lần nội quy trường học, Chử Minh nhớ như in điều 10 trong nội quy có viết: Không được nhuộm tóc, không được mang trang sức, không được mặc quần áo lố lăng, Chử Minh nghĩ mãi không ra vì sao trong trường vẫn có người nhuộm tóc, hơn nữa nhuộm rồi vẫn có thể công khai đi thi.

Phản ứng của người này cũng rất đặc biệt, những người khác kiểm tra xong đều tái mặt tái mày, chỉ mình người này là không hề hấn gì, thậm chí biểu cảm cũng không thay đổi một chút nào, tựa như chiếc mũ này chỉ là chiếc mũ bảo hiểm bình thường.

Chử Minh đang nghi hoặc thì nghe Lương Hưng Ngôn công bố.

“Tề Dữ, tinh thần lực cấp S, qua.”

Cấp S!

Chử Minh chấn động, không ngờ đầu hồng lại lợi hại như thế, cấp S luôn!

Ngày nào Chử Minh cũng nghe người ta nói Giang Vân Hàng là một thiên tài, bởi tinh thần lực của Giang Vân Hàng là cấp S, cậu còn tưởng cấp S hiếm có khó tìm lắm, nào ngờ trong trường còn có người thứ hai!

Chử Minh đang bận kinh ngạc thì, lại có một học sinh tóc bạch kim bước lên.

Người này cũng như Tề Dữ, biểu hiện rất bình tĩnh, một phút sau, Lương Hưng Ngôn công bố.

“Tống Thụy Hàn, tinh thần lực cấp S cấp, qua.”

Thêm một cấp S nữa!

Chử Minh lại càng sửng sốt.

Ở đây có hai người, thêm Giang Vân Hàng nữa, vậy là trong trường có đến ba người cấp S, vậy cấp S đâu có hiếm lắm đâu!

Hai người cấp S, một người tóc hồng phấn, một người tóc bạch kim, Chử Minh nghĩ thầm trong bụng, chẳng lẽ cấp S có đặc quyền, không cần tuân thủ nội quy trường lớp, cứ thích là nhuộm thôi?

Trong lúc tâm hồn cậu treo ngược cành tre, mười chín học sinh kia đã được kiểm tra xong, mười bảy người cấp A, hai người cấp S, tất cả đều qua, chỉ còn mình Chử Minh.

Lương Hưng Ngôn gọi cậu: “Chử Minh, đến lượt rồi.”