Khi Rồng Con Cọc Tính Xuyên Thành Nam Phụ Pháo Hôi

Chương 11: Nội dung kiểm tra

Chử Minh không hứng thú với những tiết học khác, chỉ mê mỗi tiết Đối kháng.

Tiết cuối của sáng nay là môn Đối kháng, đứng lớp vẫn là thầy Hình.

Như mọi hôm, thầy Hình đến sớm như một thói quen, thầy ấy không cho phép học sinh đến trễ, tự mình cũng đến lớp rất sớm, nghiêm khắc với người khác và cả bản thân mình.

Hồi đầu khai giảng có mấy học sinh lười biếng, cố ý chờ chuông reo mới vào lớp, bị thầy Hình tóm cổ phạt một trận nhớ đời, sau đó đặt ra quy định, ai vào phòng học trễ hơn thầy, tiết hôm đó sẽ có vinh hạnh được cùng thầy luyện tập.

Các học sinh may mắn được luyện tập với thầy Hình nguyên tiết ngày hôm ấy, về sau chính là những người tập hợp đội hình nhanh nhẹn nhất.

Hiện đã khai giảng được một tháng, không còn ai dám trễ tiết môn này.

Hôm nay là thứ bảy, không cần kiểm tra, chỉ cần luyện tập những bài đã dạy là được.

Học sinh trong lớp chia thành từng nhóm hai người, luyện tập với nhau theo cặp, đối tượng luyện tập của Chử Minh là Chu Hạo.

Vốn dĩ thành tích của Chu Hạo cũng sàng sàng Chử Minh, mỗi lần kiểm tra đều tranh nhau vị trị nhất nhì đếm ngược, nhưng Chu Hạo may hơn nguyên chủ, lúc kiểm tra không biết sao lại thắng được một lần.

Chử Minh nghi ngờ chiến thắng này, có lẽ là nhờ chiêu hối lộ đối thủ mà cậu chưa kịp dùng, chứ với trình độ này, Chử Minh nghĩ nát óc cũng không ra là thắng được kiểu gì.

Với thành tích kiểm tra ngày hôm qua, Chử Minh bất ngờ ẵm luôn vị trí thứ hai, không có Chử Minh, Chu Hạo đành phải thế chỗ cậu, nhận lấy vị trí nhất từ dưới lên.

Luyện tập với người kém nhất lớp, Chử Minh cảm thấy thật vô nghĩa.

“Luyện tập với cậu, ý nghĩa nằm đâu.” Chử Minh cực chê.

Chu Hạo nhún vai: “Cho qua ngày đoạn tháng đó, lúc trước hai ta cũng làm thế cho hết giờ còn gì.”

Chẳng trách hai người này tranh nhau vị trí nhất nhì, đối phó đến thế thì bỏ mịa rồi.

Chử Minh rất xem thường hành vi này, để không cùng hắn thông đồng làm bậy, cậu quyết định xin đổi đối thủ.

Chử Minh tìm tới thầy Hình: “Thầy, luyện với Chu Hạo chán lắm, cho em đổi người đi.”

“Em muốn đổi ai?”

“Vạn Lâm.”

Bạn học xung quanh nghe thế đều dừng tay, tập trung nhìn cậu.

Ngay cả Vạn Lâm cũng kinh ngạc nhìn qua.

Thầy Hình cũng ngạc nhiên, khai giảng đã một tháng, mỗi lần kiểm tra đều là Vạn Lâm chọn Chử Minh, Chử Minh không lối thoát; lần nào cậu cũng bị Vạn Lâm đánh như con, không ngờ lại có ngày Chử Minh chủ động chọn Vạn Lâm.

Thầy Hình không bác bỏ, ngược lại rất hứng thú với lựa chọn của Chử Minh: “Tự tin đấy, chọn luôn đối thủ mạnh nhất.”

Chử Minh lắc đầu: “Cậu ta cũng thường thôi, nhưng lớp hết người rồi, đánh tạm vậy.”

Thầy Hình: “……”

“Vạn Lâm.” Thầy giáo gọi Vạn Lâm qua, “Hôm nay em đánh với Chử Minh, nói bạn em qua tìm Chu Hạo.”

Vạn Lâm cảnh giác nhìn Chử Minh, gật đầu nói: “Vâng ạ.”

Cộng sự của Vạn Lâm là Triệu Mạnh Phồn, nghe thầy Hình nói lập tức hào sảng đi về phía Chu Hạo, trước khi đi còn nháy mắt với Vạn Lâm, ý bảo Vạn Lâm nhớ cho Chử Minh biết thế nào là lợi hại.

Mặc dù hôm qua Chử Minh vừa chiến thắng Khâu Văn Bân, còn tiễn cả ổ Đỗ Việt Thành vào phòng y tế, nhưng Triệu Mạnh Phồn vẫn không tin Chử Minh có thể thắng Vạn Lâm.

Bởi chiến thắng của Chử Minh cứ như một sự trùng hợp, rõ ràng là Khâu Văn Bân khinh địch, nên mới bị Chử Minh vỗ vài cái đã gục.

Lúc Chử Minh đánh nhau cùng đám Đỗ Việt Thành, mọi người chỉ thấy kết quả không xem được quá trình, mà Chử Minh thì lại không rêu rao về chiến thắng của bản thân.

Cho nên trình độ Chử Minh ở mức nào, vì sao đột ngột đề cao thực lực, mọi người đều không biết.

Hiện đã có vài người thay đổi thái độ, thừa nhận Chử Minh không vô dụng như bọn họ vẫn tưởng, nhưng không ai cho rằng cậu có thể thắng người mạnh nhất lớp.

Bọn họ cảm thấy, Chử Minh đây là thắng được hai lần xong lâng lâng cứ nghĩ mình vô địch.

Cả lớp giả vờ luyện tập, thực tế ai cũng phân tâm để ý Chử Minh, chờ Vạn Lâm giúp Chử Minh tỉnh mộng.

Vạn Lâm hỏi Chử Minh: “Cậu muốn luyện thế nào?”

Chử Minh: “Giống hôm qua đi.”

Vạn Lâm: “Quật đối thủ chạm sàn ba lần?”

Chử Minh: “Đúng thế.”

“Được.” Vạn Lâm chuẩn bị xong, ra hiệu với Chử Minh, “Bắt đầu đi.”

Chử Minh không ra tay, ngược lại ngoắc ngoắc Vạn Lâm: “Cho cậu đánh trước.”

Vạn Lâm nheo mắt, xiết chặt nắm đấm tấn công Chử Minh.

Hắn ngỡ mình sẽ nhanh chóng khống chế được Chử Minh, sau đó giống như hôm qua, bẻ tay Chử Minh đè cậu ta xuống đất, giành lấy chiến thắng tuyệt đối.

Nhưng Chử Minh với trí nhớ kinh người của mình, vẫn nhớ rõ động tác hôm qua Vạn Lâm dùng để hạ gục Chu Hạo, đồng thời còn muốn gậy ông đập lưng ông.

Hai người đều muốn bắt lấy đối phương, thoáng chốc đã ra chiêu mấy lần.

Vạn Lâm chủ yếu dựa vào kỹ xảo chiến đấu, Chử Minh thì dựa vào năng lực phản ứng của bản thân, sau vài lần tiếp chiêu, Vạn Lâm áp lực phát hiện năng lực của Chử Minh vượt xa mình.

Mấy lần hắn mới giơ tay lên, Chử Minh đã phản xạ né tránh, mà nắm đấm của Chử Minh, hắn tránh rất chật vật.

Hơn nữa sức Chử Minh còn mạnh như hổ, Vạn Lâm thử nhận hai đấm, cánh tay đã tê rần, sau lại đều cố né không tiếp xúc trực tiếp, nhưng tốc độ ra quyền của Chử Minh quá nhanh, Vạn Lâm chỉ lỡ một nhịp, đã thấy nắm đấm của Chử Minh tống thẳng vào mặt mình.

Tim Vạn Lâm như muốn văng khỏi ngực, đầu thì nghĩ tránh mau, nhưng tay chân lại không kịp phản ứng, chớp mắt một cái, cánh tay đã bị Chử Minh bắt lấy, sau đó hắn bị đối thủ của mình đè xuống đất.

Chử Minh dùng lực rất lớn, nếu không phải sàn nhà đủ chắc chắn, Vạn Lâm e là Chử Minh đã cho hắn lún sàn.

Chử Minh trầm giọng hỏi: “Thua chưa?”

Vạn Lâm chúi mặt xuống đất, đau đến méo xệch, nhanh nhẹn giơ tay: “Tôi thua.”

Chử Minh ngạc nhiên: “Sao cậu không giãy giụa một chút?”

Vạn Lâm chửi thầm trong lòng, có cho tôi cơ hội để giãy không mà hỏi, vặn thiếu điều muốn gãy tay mà hỏi hỏi, “Cậu mạnh hơn, tôi không phải là đối thủ của cậu, không cần ba lần, tôi nhận thua, cậu thắng.”

Chử Minh buông hắn ra.

Vạn Lâm xoa tay đứng dậy, lòng khiếp sợ vô cùng.

Trước khi đánh với Chử Minh, hắn không nghĩ là Chử Minh sẽ thắng được mình, hoặc ít ra mình sẽ không thua thảm như thế, đánh với Chử Minh xong, hắn mới biết Chử Minh mạnh nhường nào.

“Cậu đúng là rất lợi hại.” Vạn Lâm thật lòng nói.

Chử Minh ngẫm nghĩ, đáp lại bằng một đánh giá rất có trọng tâm: “Cậu cũng được đấy, thiếu chút tốc độ và sức lực, nhưng kỹ xảo không tồi, nên cố gắng rèn luyện hằng ngày, tuy không thắng được tôi nhưng vị trí số hai chính là của cậu.”

Vạn Lâm: “……”

Chử Minh nói chuyện thẳng thừng, nhưng Vạn Lâm không giận, ngược lại còn rất đồng tình.

Tốc độ và sức lực của hắn thật sự không là gì so với Chử Minh, đánh nhau với Chử Minh hắn mới phát hiện, Chử Minh chiến đấu rất thành thạo, thậm chí có thể là chưa dùng hết sức.

Lúc trước có người nghi ngờ tinh thần lực của Chử Minh không ổn định, cho nên hai ngày nay mới bùng nổ như thế, nhưng Vạn Lâm cảm thấy ai nói ra câu này đúng là khờ chết, Trạng thái của Chử Minh cực kỳ ổn định, thậm chí còn ổn định hơn cả hắn, thấy cách mà Chử Minh ứng đối không, chắc chắn tinh thần lực của cậu ta phải cao hơn lúc kiểm tra đầu vào.

Tất nhiên, suy đoán theo hướng tinh thần lực này chỉ là một giả thiết của hắn, nói cũng chẳng ai tin.

Nhưng Vạn Lâm thấy lạ một điều là, “Cậu mạnh như vậy, vì sao lúc trước phải giấu đi?”

Đây cũng là câu hỏi mà nhiều người thắc mắc.

Chử Minh dõng dạc nói: “Vì tôi thích giấu tài á.”

Mọi người: “……”

Chử Minh thắng Vạn Lâm trước mắt bao người, bạn học trong lớp đều bắt đầu nhìn nhận thực lực của cậu.

Ngay cả thầy Hình cũng nhìn Chử Minh bằng con mắt khác.

Thầy Hình xem trận đấu của Chử Minh và Vạn Lâm từ đầu tới cuối, phát hiện Chử Minh thắng nhờ vào phản ứng bản năng, về phần kỹ xảo chiến đấu, Chử Minh cơ hồ không dùng tới, nếu Chử Minh có thể vận dụng linh hoạt hơn, nhất định sẽ thắng dễ dàng hơn.

Nghĩ đến đây, thầy Hình có chút kích động, vốn anh cảm thấy Chử Minh là đống bùn nhão vô dụng, giờ mới biết hóa ra mình nhầm, với năng lực phản ứng của Chử Minh, cậu chính là một nhân tài cần được khai phá.

Một tiết học trôi qua như gió.

Tan học, Chử Minh lớn tiếng gọi Vạn Lâm.

“Này, chờ tí bạn ơi?”

Vạn Lâm cảnh giác dừng bước: “Gì thế?”

Chử Minh hỏi: “Tuần sau có buổi thi tuyển của hệ Cơ giáp chiến đấu, cậu biết không?”

“Biết, thứ tư tuần sau.”

“Vậy cậu có tham gia không?”

“Không.”

Chử Minh gật đầu: “Không tham gia cũng tốt, tôi đây mà cậu còn đánh không lại, đi thi cũng rớt thôi.”

Khóe miệng Vạn Lâm giật giật như rút gân “……”

Chử Minh địnhh tham gia, nhưng không biết trường yêu cầu kiểm tra những mục nào, liền nghe ngóng một chút: “Cậu biết kiểm tra cái gì không?”

Vạn Lâm hỏi: “Cậu định tham gia à?”

Chử Minh: “Đúng thế.”

Nếu là hai ngày trước, Vạn Lâm nhất định sẽ cảm thấy Chử Minh đang mơ giữa ban ngày, không muốn nói chuyện với cậu, nhưng lần này thì khác.

Vạn Lâm trầm ngâm một lúc mới nói: “Sẽ kiểm tra ba hạng mục, thứ nhất là xét nghiệm máu, muốn được tham gia thi, người dự thi không được sử dụng bất cứ một loại thuốc kích thích nào.”

Hai ngày nay, Chử Minh đã nghe câu này đến mòn tai: “Không được dùng chất kích thích chứ gì, đơn giản, còn gì nữa?”

Vạn Lâm: “Thứ hai là kiểm tra tinh thần lực, nhất định phải đạt cấp A, trị số tuyệt đối từ 800 trở lên.”

Tinh thần lực cấp A dao động trong khoảng từ 800 đến 1000, khi kích động, tinh thần lực sẽ thay đổi, muốn vào hệ Cơ giáp chiến đấu, phải trải qua bài thi áp lực tinh thần, trong vòng thi này, dù có căng thẳng đến đâu, tinh thần lực cũng không được bé hơn 800.

Vạn Lâm nhìn Chử Minh, nghiêm túc nói: “Tinh thần lực rất khó tăng lên, thường thì sau khi trưởng thành sẽ không thay đổi nữa; sau khi trưởng thành, đo ra bao nhiêu thì nó là bấy nhiêu.”

Nói đến đây, Vạn Lâm tạm dừng một chút, ám chỉ cậu: “Tuy nhiên vẫn có một vài ngoại lệ, ví dụ khi ở vào hoàn cảnh cực đoan, tinh thần lực có dấu hiệu tăng lên, theo tôi được biết, mức tăng lớn nhất từng được ghi nhận là 5, về phần tăng từ cấp này lên cấp khác, trước nay chưa từng có tiền lệ.”

Mọi người đều biết, lúc nhập học tinh thần lực của Chử Minh là B, theo lý mà nói, vĩnh viễn không tăng lên A được.

Chử Minh cảm giác hắn ta đang ám chỉ cậu.

Thật ra riêng cái tinh thần lực này, Chử Minh không hề lo lắng.

Cậu nghe nói tinh thần lực có quan hệ trực tiếp với thực lực, tinh thần lực càng cao người càng mạnh, cậu mạnh như thế, sao mà B được, Vạn Lâm còn A, cậu thắng Vạn Lâm thì ít nhất cũng phải cấp A chứ.

Vạn Lâm cũng cảm thấy tinh thần lực của Chử Minh không chỉ ở cấp B, “Lấy thực lực của cậu, hẳn không thể là cấp B được, nhưng mà……”

“Hê, cậu cũng nghĩ thế à?” Chử Minh vui vẻ, không ngờ cũng có người nghĩ giống như cậu, “Vậy cậu thấy tinh thần lực của tôi phải cấp mấy?”

Vạn Lâm không chắc lắm, hoặc nên nói khả năng kia khó tin quá, hắn không nói ra được.

Chử Minh lại không hề cố kỵ, tùy tiện nói: “Tôi thấy thực lực của mình, bét nhất cũng phải cấp A đấy, hoặc mạnh dạn hơn tí, cậu thấy cấp S thế nào?”

Vạn Lâm: “……”

Vạn Lâm cảm thấy, đoán là cấp S, còn không bằng đoán cậu ta là tâm thần, như thế đáng tin hơn.

Chử Minh thấy hắn không tin, cũng lười dây dưa vấn đề này, hỏi tiếp: “Còn cái thứ ba nữa, là gì?”

Vạn Lâm mím môi, nhàn nhạt nói: “Hạng mục thứ ba là kiểm tra thể lực, chỉ cần nằm trong khoang kiểm tra một tiếng là được.”

Sở dĩ Vạn Lâm không tham gia, chính là vì bài kiểm tra thể lực này.

Tinh thần lực của hắn là cấp A, đã đạt đến tiêu chuẩn để ghi danh vào hệ Cơ giáp chiến đấu, nhưng hắn không qua được bài kiểm tra thể lực.

Bên ngoài trường học, Vạn Lâm từng sử dụng khoang kiểm tra thể lực, nhưng chỉ chịu đựng được 40 phút, dù đã huấn luyện đặc biệt, cũng không vượt quá phút thứ 45, có đi thi cũng không qua được.

Nằm trong khoang huấn luyện thể lực, không chỉ thân thể chịu áp lực lớn, mà áp lực đó còn tác động đến tinh thần, áp lực về tinh thần và thể chất, khiến người thường rất khó chịu đựng được một tiếng đồng hồ, những người muốn vào hệ Cơ giáp chiến đấu, đều phải có bản lĩnh hơn người.

Vạn Lâm thừa nhận Chử Minh rất lợi hại, nhưng hắn không cho rằng Chử Minh có thể thành công.

Chử Minh lại rất lạc quan: “Nghe có vẻ dễ ăn.”

Bài kiểm tra này đúng nghĩa là kiểm tra luôn, chỉ cần đến đó kiểm tra là được, không cần chuẩn bị gì cả, thật thuận tiện.

Vạn Lâm do dự không biết có nên nói hay không, cuối cùng hắn im lặng, không đả kích cậu, chỉ nhắc nhở: “Nếu muốn tham gia thì tìm chủ nhiệm Vương đăng ký đi, mai là hết hạn báo danh đấy.”

Chử Minh không hề nhởn nhơ nữa, lập tức đi tìm chủ nhiệm Vương.