Khi Rồng Con Cọc Tính Xuyên Thành Nam Phụ Pháo Hôi

Chương 4: Chiến thắng tuyệt đối

Chử Minh cũng đang chờ Khâu Văn Bân.

Thấy hắn tự tin như vậy, Chử Minh còn tưởng hắn ghê gớm lắm, ai dè chỉ xếp thứ mười.

Qua chín trận đấu, Chử Minh xem như đã nắm được thực lực của đám người này, toàn là một đám gà rù yếu ớt, gà rù số mười, chính là gà của gà, Chử Minh căn bản không thèm để ý.

Cậu thong dong đứng đối diện Khâu Văn Bân, cảm giác Khâu Văn Bân tựa như đang tìm chết, để tránh lát nữa ra tay quá mạnh, cậu còn cẩn thận hỏi một câu: “Thầy, nếu chẳng may ngộ thương đối thủ thì sao ạ?”

Khâu Văn Bân tưởng Chử Minh sợ, thầy Hình chưa mở miệng đã nhảy vào cướp lời: “Ngộ thương thì ráng chịu, ngày đầu học Đối kháng không phải đã ký giấy rồi sao.”

“Ra là thế, còn ký cả giấy, thật là cẩn thận.” Chử Minh gật đầu, cảm giác mình có thể thoải mái giãn gân cốt.

Khâu Văn Bân tưởng cậu giả vờ bình tĩnh, châm chọc nói: “Sao, sợ rồi à? Sợ thì chịu thua đi.”

“Tao không chịu thua.”

Khâu Văn Bân cười nham hiểm: “Không chịu thua thì tốt, hi vọng lát nữa mày sẽ không đầu hàng.”

“Tao sẽ không đầu hàng.” Chử Minh vừa cười vừa khởi động cổ tay, “Hi vọng lát nữa mày cũng sẽ không đầu hàng.”

Khâu Văn Bân khinh thường nói: “Mày là ai mà muốn tao đầu hàng? Tao thấy mày điên lắm rồi đấy.”

Nghe ngữ khí của Khâu Văn Bân, thầy Hình lập tức biết hắn ta định làm gì.

Vốn thầy Hình còn đang cảm thấy lạ, sao hôm nay không ai chọn Chử Minh, rõ ràng Chử Minh là đối thủ nhẹ ký nhất.

Ra là bị Khâu Văn Bân “đặt trước”.

Bình thường cũng có một vài học sinh lựa chọn giải quyết ân oán cá nhân trên sân đấu, chỉ cần đừng quá đáng, thầy Hình sẽ không ngăn cản.

Dù sao đây cũng là trường quân đội, một đám thanh niên tràn đầy nhiệt huyết sống chung với nhau, thời gian dài nhất định sẽ xảy ra va chạm, chịu giải quyết trong giờ học vẫn hơn là lén lút ẩu đả.

Trường học có quy định rất nghiêm khắc về việc tổ chức thi đấu môn Đối kháng, quan trọng nhất là phải có sự giám sát của thầy giáo, thầy Hình đứng kia trông có vẻ rảnh rỗi, kỳ thật mỗi sợi thần kinh đều căng như dây đàn, trong quá trình kiểm tra nếu có người phạm quy, anh sẽ phải yêu cầu hai người lập tức tách ra, tránh hậu quả không mong muốn.

Bởi vậy lớp Đối kháng có thể nói là nơi giải quyết xung đột vừa an toàn vừa công bằng.

Những việc Chử Minh làm thầy Hình đã nghe qua, ngày thường thành tích cậu ta thế nào anh cũng biết rõ, hôm nay Chử Minh đối đầu với Khâu Văn Bân, anh cảm thấy Chử Minh nhất định sẽ bị Khâu Văn Bân đánh cho tơi bời.

Thầy Hình lặng lẽ tập trung tinh thần, định là nếu Khâu Văn Bân đả thương Chử Minh sẽ lập tức kêu dừng.

“Không được nói chuyện, bắt đầu đi.” thầy Hình thúc giục hai người.

Khâu Văn Bân siết nắm tay, tấn công Chử Minh trước, hắn vẫn cay chuyện Chử Minh nói mình xấu, chỉ nhăm nhe đánh vào mặt Chử Minh, muốn đánh cho cậu vêu mặt.

Chử Minh cười lạnh trong lòng, cậu cũng đang có ý đó. Nhẹ nhàng nghiêng người tránh nắm đấm, cậu xoay người, nhanh nhẹn đấm thẳng vào mắt đối phương.

Một đấm này Chử Minh dùng toàn lực, đánh cho Khâu Văn Bân hốc mắt sưng lên, gào thảm một tiếng ngã xuống đất.

“Một lần.”

Chử Minh sung sướиɠ nhếch mép.

Bạn học chờ xem trò vui ở xung quanh đều há hốc mồm.

Thầy Hình cũng chấn động, hoàn toàn không ngờ tới kết quả này.

Khâu Văn Bân che mắt trái té xuống, dùng con mắt còn lại căm tức nhìn Chử Minh.

Chử Minh đạp hắn một phát: “Đứng dậy lẹ lên, đừng lề mề, còn hai lần nữa.”

Khâu Văn Bân nghiến răng nghiến lợi bò dậy, bóp nắm tay răng rắc, lại nhào lên công kích Chử Minh.

Chử Minh dễ dàng đón chặn đòn tấn công của hắn, sau đó lại nhắm vào mắt phải mà đấm.

“Rầm!”

“A!”

Khâu Văn Bân lần nữa rơi xuống đất, hai tay ôm hai mắt, đau đớn cuộn tròn người, “Mắt của tôi!”

“Hai lần.”

Chử Minh từ trên cao nhìn xuống.

Một lần còn có thể nói là mèo mù vớ cá rán, qua lần thứ hai thì đó là thực lực, thấy cả hai lần Khâu Văn Bân đều bị hạ gục một cách nhanh chóng, bạn học xung quanh đều sợ ngây người.

Có người sốc quá, bất chấp quy định không được nói chuyện riêng trong lớp của thầy Hình, trực tiếp hô lên: “U là trời!”

“Sao lại thế!”

“Chử Minh ăn gian à?”

“Khâu Văn Bân sơ ý đúng không, thấy cậu ta khinh địch quá.”

Khâu Văn Bân khinh địch thật, nhưng Chử Minh là nhất từ dưới lên, Khâu Văn Bân xếp thứ mười trong lớp, khinh địch cỡ nào cũng không nên bị Chử Minh đánh như con vậy chứ?

Phần lớn mọi người đều cho rằng, Chử Minh là phế vật, làm sao thắng được Khâu Văn Bân, nhất định kết quả này có vấn đề.

Nhưng thầy Hình lại nhăn mày, nhận ra được điểm khác thường ở đây, tốc độ tung quyền của Chử Minh quá nhanh, tốc độ này dù là ai cũng khó lòng né tránh, anh cảm thấy kết quả này hoàn toàn bình thường, đáng kinh ngạc là một vấn đề khác.

Năng lực phản ứng của cơ thể có liên quan trực tiếp tới tinh thần lực của một người, cấp tinh thần lực càng cao, năng lực phản ứng của cơ thể càng nhanh nhảy, đây là lý do hệ Cơ giáp chiến đấu chỉ nhận những học sinh có tinh thần lực từ cấp A trở lên.

Xem biểu hiện vừa nãy của Chử Minh, căn bản không giống một người có tinh thần lực cấp B, cấp A thì may ra…

Nhưng sao lại thế được?

Mỗi học sinh đều được làm thí nghiệm trước khi vào nhập học, tinh thần lực của Chử Minh là cấp B không sai.

“Im lặng.”

Thầy Hình lên tiếng ngăn mọi người tiếp tục bàn tán, ra hiệu cho Chử Minh và Khâu Văn Bân tiếp tục, “Chấp nhận thành tích, tiếp tục thi đấu.”

Nghe thầy giáo chấp nhận thành tích của Chử Minh, những học sinh khác đều tràn đầy nghi hoặc, nhưng không ai dám hỏi, chỉ có thể dùng ánh mắt giao lưu.

Trong số những người ở đây, ngạc nhiên nhất chính là Khâu Văn Bân, Khâu Văn Bân đã bị cậu đánh đến ngu người, hắn cũng cảm thấy Chử Minh gian lận, vừa định kháng nghị với thầy giáo, lại nghe thầy thông báo thành tích được chấp nhận.

Động tác đứng dậy của hắn khựng lại, lưng ứa mồ hôi lạnh, hốc mắt đau rát, nhìn bộ dáng hùng hổ của Chử Minh, căng thẳng muốn chùn bước.

Mặt hắn đỏ rần lên, cảm thấy xấu hổ vì ý tưởng này của mình.

Về phần Chử Minh, đời nào cậu chịu tha cho Khâu Văn Bân, phải đánh bại đối thủ ba lần mới tính là thắng, đây mới có hai lần, cậu không muốn bài kiểm tra hay ho này kết thúc sớm như thế.

“Quào, mắt gấu trúc hợp với mày đấy.” Chử Minh châm chọc lên tiếng.

Chử Minh ra tay mạnh, hai hốc mắt Khâu Văn Bân đã biến thành màu xanh tím, nhìn rất quái dị.

“Mắt mày nhỏ, thêm quầng thâm gấu trúc vào nhìn nó to hơn hẳn.”

Thấy Khâu Văn Bân hung tợn trừng mình, Chử Minh tiếp tục cười khiêu khích: “Mày biết gấu trúc chứ hả? Là loài gấu có hai màu đen trắng, mắt bé như hạt đậu, quanh mắt có quầng thâm, không nhìn kỹ cứ ngỡ quầng thâm là mắt nó.”

“Nhưng gấu trúc thông minh lại đáng yêu, không vừa ngu vừa đáng ghét như ai kia.”

“Chử Minh, thằng khốn này!”

Khâu Văn Bân gầm lên giận dữ, lần nữa lao vào Chử Minh, Chử Minh túm cổ áo đấm thình thịch vào bụng hắn.

Khâu Văn Bân lên gối vào bụng Chử Minh, Chử Minh đạp vào đầu gối, khiến hắn quỳ sập xuống đất, sau đó lại đạp lên đùi, lực chân mạnh như muốn dẫm nát xương đùi hắn, Khâu Văn Bân muốn thét lên, Chử Minh đã khóa cổ hắn từ phía sau, khiến tiếng kêu thảm cũng nghẹn trong cuống họng.

Tay Chử Minh gồng lên, Khâu Văn Bân bị siết đến trợn mắt, mặt ứ máu tím tái, hắn quờ quạng bẻ tay Chử Minh ra, Chử Minh bắt lấy cổ tay hắn, nhìn ánh mắt hoảng sợ của Khâu Văn Bân, định dùng sức…

“Dừng tay!”

Thầy Hình quát lớn bắt Chử Minh dừng lại, “Đủ rồi, Chử Minh, bỏ bạn ra!”

“Nhưng mà thầy, ngã xuống mới tính thua, cậu ta mới ngã xuống có hai lần.”

Thầy Hình nghiêm túc nói: “Ngang đó thôi, em đã thắng, đấu đối kháng chỉ cần phân thắng bại, không thể ẩu đả bạn học cho hả giận, Chử Minh, bỏ ra đi.”

“Vâng ạ.”

Chử Minh có chút tiếc nuối, hậm hực buông tay lùi lại một bước.

Không còn gì đỡ lấy, Khâu Văn Bân nằm liệt dưới đất như cá mắc cạn, gian nan hô hấp.

Cả lớp đều choáng váng, phòng Đối kháng lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng hít thở chật vật của Khâu Văn Bân.

Có ba học sinh chạy ra khỏi hàng, nôn nóng kiểm tra tình trạng của Khâu Văn Bân, Chử Minh nhận ra có một người là nam sinh đã ngăn cản Khâu Văn Bân, nói tiết sau sau nữa là môn Đối kháng, người này tên Đỗ Việt Thành, tuần trước xếp thứ năm, đã kiểm tra xong, và chiến thắng.

Hai người còn lại, một người tên Phó Nham, xếp thứ bảy, một người tên Trương Minh Húc, xếp thứ tám.

Đỗ Việt Thành đen mặt kiểm tra vết thương cho Khâu Văn Bân, sau đó báo cáo với thầy Hình: “Thầy, bạn ấy bị thương rồi, chúng em đưa bạn ấy đến phòng y tế nhé?”

“Đi đi.”

Đám người Đỗ Việt Thành đỡ Khâu Văn Bân đi, trước khi đi còn liếc nhìn Chử Minh một cái, ánh mắt đầy ác ý, Chử Minh đọc được oán hận và phẫn nộ trong ánh mắt ấy, bọn hắn muốn trả thù cậu.

Hiển nhiên Chử Minh cũng chờ mong cuộc báo thù này.

Khâu Văn Bân rời đi, kiểm tra tiếp tục, bất quá sự chú ý của mọi người đã không còn ở đây.

Tất cả mọi người đều đang âm thầm quan sát Chử Minh.

Chử Minh quá bất ổn, cậu ta thắng Khâu Văn Bân?

Tin nổi không!

Chử Minh chỉ là một phế vật tinh thần lực cấp B, hơn nữa còn là chạm sàn cấp B, thành tích kém cỏi tới mức chỉ vừa đủ để vào hệ Hỗ trợ chiến trường, một kẻ đứng cuối toàn trường, sao có thể đột nhiên bùng nổ, đánh thắng Khâu Văn Bân?

Quá là phi thường.

Trừ nghi hoặc ra, còn có không ít người hả hê với kết quả này.

Khâu Văn Bân có chút quan hệ cạp váy với lãnh đạo trường, ngày thường hành sự ngang ngược, có người ngứa mắt nhưng không dám dây vào, ngược lại còn phải lấy lòng, đám người Đỗ Việt Thành cũng thường vây quanh nịnh hót hắn.

Chử Minh tuy nhà có tiền, nhưng tiền không phải là tất cả trong trường quân đội.

Chử Minh đánh Khâu Văn Bân thảm như vậy, làm hắn bẽ mặt, đắc tội đến thế thì toi rồi.

Chử Minh không biết Khâu Văn Bân có ô dù, chỉ thấy đánh xong một trận sướng tê cả người.

Học tiết Đối kháng xong, chương trình học buổi sáng cũng kết thúc, tiếp theo có một tiếng rưỡi để nghỉ trưa.

Chử Minh lẽo đẽo theo sau các bạn học, cùng đến nhà ăn.

Trên lớp có thầy Hình, không ai dám lớn tiếng nói chuyện, vừa vào nhà ăn mọi người lập tức xôn xao lên.

Nội dung đều là Chử Minh và Khâu Văn Bân.

Có mấy học sinh ngồi quanh một bàn cùng nhau suy đoán, “Các cậu nghĩ làm sao Chử Minh thắng được hay vậy?”

“Ăn gian đó.” Mấy người còn lại đồng thanh đáp.

“Ồ, các cậu cũng nghĩ thế à.”

“Còn cách nào khác ngoài gian lận đâu.”

“Vậy cậu nói xem gian lận bằng cách nào? Ngay cả thầy Hình cũng nhận không ra cơ mà.”

“Này thì ai biết, phải hỏi Khâu Văn Bân chứ, bị đánh là nó mà.”

Chử Minh quay lưng về phía bọn họ, nghe mấy lời này, cảm thấy bọn họ thật khờ khạo.

Thầy Hình đã không nhận ra thì còn gian lận gì nữa, tất nhiên là không gian lận rồi!

Cậu thắng bằng thực lực!

Tuy Chử Minh thắng bằng thực lực, nhưng hình tượng phế vật của cậu đã ăn sâu bén rễ trong lòng mọi người, hầu như ai cũng nghi ngờ Chử Minh gian lận.

Ngay cả Khâu Văn Bân bị đánh cũng cho là như thế.

Phòng y tế.

Khâu Văn Bân chật vật ngồi trên giường bệnh tiếp thu trị liệu.

Hai mắt của hắn đều bị Chử Minh đánh thành mắt gấu trúc, còn hơi trầy da chảy máu, nhân viên y tế đang xử lý vết thương cho hắn.

Giáo viên y tế là nam, xử lý vết thương hơi mạnh tay, Khâu Văn Bân đau đến nhăn cả mặt, vội né bông sát trùng của giáo viên y tế, bảo Đỗ Việt Thành tới giúp mình.

Đám Đỗ Việt Thành đưa hắn đến đây xong cũng ở lại, cùng xem hắn kiểm tra.

Khâu Văn Bân trừ mắt gấu trúc ra, còn có một vết hằn tím ở cổ do bị siết, nhìn rất rợn người, đám người Đỗ Việt Thành lo lắng, nhưng giáo viên y tế kiểm tra xong, nói là không ảnh hưởng đến khí quan bên trong.

Tuy không tổn thương khí quan, nhưng sẽ đau cổ mất mấy ngày, nói chuyện cũng the thé.

Khâu Văn Bân chưa từng mất mặt đến vậy, hiện vẫn đang ngơ ngơ.

“Chử Minh chết tiệt.”

Đến giờ Khâu Văn Bân vẫn chưa biết Chử Minh thắng hắn bằng cách nào.

Đỗ Việt Thành vừa sát trùng cho hắn, vừa cẩn thận hỏi: “Cậu với Chử Minh…… Chử Minh ăn gian đúng không? Nhìn nó không bình thường cho lắm.”

Khâu Văn Bân ủ rủ nói: “Đúng là nó không bình thường, giống như uống thuốc kích thích vậy.”

Đám người Đỗ Việt Thành kinh ngạc: “Chắc không?”

“Không chắc lắm.” Khâu Văn Bân do dự một chút, định nói Chử Minh mạnh kinh người, hắn không đỡ được, nhưng cảm thấy nói ra thì mất mặt quá, lại nuốt trở vào, “Nói chung là giống thế, không uống thuốc thì nó thắng thế nào được, nhất định là nó lựa hôm nay kiểm tra để uống thuốc, sợ bị trừ điểm.”

Đám Đỗ Việt Thành thấy cũng có lý.

Phó Nham trợn tròn mắt: “Nghe nói những loại thuốc đề cao sức bật tạm thời đều có tác dụng phụ, có thể tổn thương đến tinh thần lực, Chử Minh mà cũng dám à.”

Trương Minh Húc nói: “Nó đã là phế vật tinh thần lực cấp B, có gì mà không dám.” Tổn thương thì cũng chỉ là từ phế thành quá phế mà thôi.

Khâu Văn Bân sắc mặt âm trầm, càng nghĩ càng thấy đúng: “Thằng khốn Chử Minh, tao không tha cho mày đâu!”

Đỗ Việt Thành lập tức nói: “Không cần cậu ra tay, tụi này thay cậu cho nó một bài học, thuốc kích thích vừa uống xong nhất định chưa kịp đào thải, để tối nay tụi này cho nó một trận, đưa nó vào phòng y tế là có cớ để kiểm tra rồi.”

Phó Nham và Trương Minh Húc cũng gật đầu phụ họa, “Đúng đấy, chờ kiểm tra ra thuốc kích thích, ba nó có quyên góp cỡ nào thì nó cũng bị đuổi học mà thôi.”

Khâu Văn Bân trầm mặc một chút, nhắc nhở bọn hắn: “Mấy cậu cẩn thận đấy.”

“Lo gì, tụi này tận ba đứa cơ mà.”