Ở vùng núi trời thường tối sớm, không có trò giải trí, nên để tiết kiệm điện và dầu hỏa, hầu hết mọi gia đình đều đóng cửa và đi ngủ ngay khi trời vừa tối.
Ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng chó sủa và tiếng côn trùng kêu ra, thì trong thôn yên tĩnh như thể chốn không có người, nhưng lúc này Lâm Ngọc lại không thể bình tĩnh nổi, tim đập thình thịch như trống hỏi, bởi vì sau bữa tối, ông Ngụy trở lại phòng, nhưng Ngụy Đại Cương lại đi vào phòng riêng của cô.
Hắn không phải rất khinh thường mình sao? Tại sao lại vào đây? Chẳng lẽ đêm nay...
Ngụy Đại Cương đứng bên giường, tầm mắt hướng về phía cô gái đang cúi gằm mặt, thân thể run rẩy nhè nhẹ, hắn cũng cảm thấy rất khó chịu, khi tiến lại gần hơn, bỗng nhiên lại ngửi thấy một mùi lạ...
Ngụy Đại Cương bế Lâm Ngọc ra sân sau, khi bị giam trong l*иg ngực cứng rắn của người đàn ông, Lâm Ngọc càng run rẩy dữ dội hơn, nhưng cô không dám yêu cầu hắn thả cô xuống.
Sau khi đặt Lâm Ngọc lên trên bệ đá ở bãi đất trống phía sau sân, Ngụy Đại Cương đổ đầy nửa thùng nước giếng, sau đó lại pha thêm vào một ít nước nóng lấy từ nhà bếp
Thấy người đàn ông muốn cởi cúc áo của cô, Lâm Ngọc cuối cùng cũng nhận ra rằng hắn đang muốn tắm rửa cho cô.
Cô vội vàng siết chặt cúc áo, giọng run run nói: "Tôi. . . . . . . . . Để tôi."
Ngụy Đại Cương cũng không nói gì, hắn buông cái cúc áo đang cởi dở, lùi về phía sau một bước, nhưng không rời đi.
Lâm Ngọc liều lĩnh quay sang liếc hắn một cái, thấy hắn ta không có ý định rời đi, nghĩ rằng bản thân vừa mới bị nhà này mua về, nên hắn mới phải theo dõi cô gắt gao như vậy, cho nên cô cũng không thèm quan tâm đến sự có mặt của hắn nữa, chỉ cúi đầu tập trung vào những hàng cúc áo.
Lâm Ngọc là một cô gái đáng thương, cô thậm chí còn chưa từng nói chuyện yêu đương bao giờ, nhưng bây giờ cô lại phải cởϊ qυầи áo trước mặt một người đàn ông xa lạ, tay cô cứ quơ loạn xạ, cô sợ rằng người đàn ông đang đứng trước mặt sẽ không kiên nhẫn mà đánh đập cô, vì vậy cô càng trở nên lo lắng hơn.
Tuy nhiên, ở thời điểm hiện tại càng lo lắng lại càng không giải quyết được vấn đề gì, nhưng Lâm Ngọc vẫn không kiềm chế được, cô lo lắng đến mức sắp khóc.
Ngụy Đại Cương đứng bên cạnh một lúc lâu, thấy cô ngay cả một cúc áo cũng không cởi được, trong lòng vô cùng khó chịu, tiến lại gần xé toạc chiếc áo sơ mi trắng đã không còn nhìn rõ màu sắc vốn có ban đầu, hắn đẩy cô ngồi trên phiến đá. Sau đó, hắn ta cởi luôn quần dài, chiếc qυầи ɭóŧ màu hồng cũng không thoát khỏi bàn tay người đàn ông.
Lúc hắn đột nhiên xông tới, Lâm Ngọc vô cùng sợ hãi, hai chân cô mềm nhũn, không còn sức lực để ngăn cản hành động bất ngờ của người đàn ông, mặc cho hắn lột quần cô.
Sau khi đã gội sạch sẽ mái tóc bù xù của Lâm Ngọc, người đàn ông nhúng chiếc khăn vào nước ấm rồi mới kỳ cọ cơ thể cô.
Sau khi chà xát bộ ngực phẳng lì của cô vài lần, chiếc khăn bỗng rơi xuống giữa hai chân cô. Hắn ta như nhìn thấy một lục địa mới. Người đàn ông nhìn chằm chằm vào phần thịt mềm mại dưới chân cô, mịn màng không có lấy một sợi lông. Trước cô đã có sáu người phụ nữ, nhưng đây là lần đầu Ngụy Đại Cương thấy chỗ đó sạch sẽ đến mức không có lấy một cọng cỏ.