Chương 10: Ta là Đông Phương Bất Bại
Đông Phương Bạch giành cả buổi trời chỉ để giải độc cho Mộ Khải Siêu nên không có thời gian tu luyện. Thật ra Đông Phương Bạch cũng không vội, tuy ngày đại hội gia tộc sắp đến nhưng chỉ cần Đông Phương Bạch đả thông được đường kinh mạch cuối thì có thể vận hành vòng thiên lực rất mau. Nói là vậy nhưng đường kinh mạch cuối cùng không phải dễ dàng đả thông như những kinh mạch trước. Phải có một nội tâm bình ổn và thời cơ nhất định thì tự nhiên có thể qua được. Điều này Đông Phương Bạch rất rõ, ngày xưa nàng cũng gặp những cảnh giới khó khăn khi luyện công, cố gắng quá cũng chỉ khiến bản thân tẩu hỏa nhập ma. Tốt nhất hãy thuận theo tự nhiên, có một số chuyện không thể cưỡng cầu theo ý mình được. Đôi khi gắng sức quá không phải là tốt, hãy cố gắng theo đúng sức lực bản thì mới phát huy tốt nhất thực lực.Những suy nghĩ vừa rồi mới phát ra thì đầu óc Đông Phương Bạch thanh tỉnh hơn nhiều. Đông Phương Bạch ngộ ra được, không phải cái gì cũng cần cưỡng ép, chỉ cần từ từ từng bước từng bước rồi cũng sẽ thành công. Đông Phương Bạch cảm nhận được trận thay đổi trong cơ thể. Cái cảm giác quen thuộc này đã lâu rồi Đông Phương Bạch không gặp. Trước đây khi sắp đột phá được tầng cuối cùng của Quỳ hoa bảo điển Đông Phương Bạch các đường kinh mạch căng ra, cả người hơi nóng bao quanh rồi tập trung trong đan điền. Sau đó khi nội lực dồn đủ thì bùng phát ra và tạo nên tầng công lực mới mạnh hơn mạnh hơn.
Chộp lấy cơ hội ngay lúc đấy, Đông Phương Bạch vội vàng ngồi xuống tại giữa sân bắt đầu đưa thiên lực đả thông kinh mạch cuối cùng. Nơi đây hiện tại thanh vắng không bóng người, Hàn Như Liệt cũng ở trong phòng Đông Phương Bạch, Chu Tước thì cũng lo ôm chăn mà ngủ say.
Bên ngoài Đông Phương Bạch tập trung đả thông đường kinh mạch cuối cùng thì Hàn Như Liệt bên trong đang ngồi đối diện với một nam tử. Khuôn mặt trở nên nghiêm túc không còn nét cười.
"Thiếu chủ, về độc bệnh của người?"
"Đông Phương Bạch sẽ giúp ta giải. Hiện tại ta cũng chưa tính sẽ trở về. Hàn Dạ, ngươi trước đem mọi chuyện sắp xếp chờ ta đến sau. Ta muốn thấy được bộ mặt của bọn họ khi ta vẫn còn sống khỏe mạnh." Hàn Như Liệt lạnh lùng cười, vẻ mặt tà mị làm cho người người yêu thích nhưng lại không dám lại gần.
Lúc đầu Hàn Dạ cũng không nghĩ đến Hàn Như Liệt trúng độc mà chỉ tưởng Đông Phương Bạch đùa giỡn với hắn. Phải biết được rằng với thân phận và năng lực của Hàn Như Liệt gia tộc đã cấp cho hắn nhiều thứ mà không phải ai cũng có được. Địa vị và thực lực của Hàn Như Liệt khiến cho mọi người xung quanh đều hâm mộ. Nhưng cho dù có được lợi ích nhiều người mong muốn nhưng Hàn Như Liệt vẫn phải ngụy trang đề phòng. Người hâm mộ yêu quý hắn rất nhiều nhưng bên cạnh đó người muốn hắn chết cũng không thiếu. Bởi vì vậy Hàn Dạ cùng thiếu chủ của hắn luôn cực kỳ đề phòng cẩn thận, chuyện hạ độc gần như là không thể.
Cuộc sống của Hàn Như Liệt từ nhỏ đã phải đối mặt với những nụ cười giả dối với những kẻ tranh đua với hắn. Những âm mưu hãm hại cũng không thiếu. Dần dần Hàn Như Liệt cũng trưởng thành, hắn luôn ngụy trang bằng những nụ cười làm người khác không biết hắn đang nghĩ gì, cho dù chuyện gì xảy ra thì Hàn Như Liệt vẫn như thế, vẫn bình tĩnh xử lý với nụ cười khó hiểu trên môi. Hàn Như Liệt luôn luôn cố gắng để mạnh hơn mà đã qua nhiều năm lại quên mất bản thân cũng nên được yêu thương. Cô nương bên ngoài ái mộ Hàn Như Liệt là nhiều không kể xiết nhưng Hàn Như Liệt tâm vẫn không động. Có chăng cũng là những lời lẽ hoa lá và nụ cười hấp hồn người chứ cũng không quá thân cận những nữ tử ấy.
Đối với Đông Phương Bạch, Hàn Như Liệt chỉ cảm thấy nàng thật đáng yêu. Có thể vì Đông Phương Bạch còn quá nhỏ nên Hàn Như Liệt cho rằng nàng không có tâm cơ. Sự thật là Đông Phương Bạch không phải người tốt, nàng chỉ cần bản thân có lợi là được, chỉ là Đông Phương Bạch vẫn còn e ngại Hàn Như Liệt là nam chủ nên không có lên kế hoạch lợi dụng, và hắn với nàng cũng không thật quen thuộc nên không có lý do hại nhau.
Chu Tước cảm nhận được rất rõ thiên lực giao động khác thường xung quanh Đông Phương Bạch nên bật dậy bay tới bên nàng.
"Ngươi đả thông được đường kinh mạch cuối cùng?"
"Ừ, ta ngộ ra được đạo lý nên tâm tình tốt lên, đả thông được kinh mạch thứ một trăm lẻ tám."
Chu Tước khó tin đáp:"Ngươi tới từ thế giới khác mà cũng biết được thứ gọi là ngộ đạo sẽ khiến người ta đột phá dễ dàng à."
Đông Phương Bạch đột phá xong tâm tình vui vẻ nên cũng không có chu môi tức giận về lời nói coi thường nàng của Chu Tước.
"Tất nhiên, trước đây khi ta luyện công đến những cảnh giới đỉnh điểm cũng sẽ phải giữ cho tâm lý thật tĩnh mới có thể vượt qua."
"Vậy bây giờ ngươi hãy tranh thủ vận hành thử thiên lực đi."
Đông Phương Bạch gật đầu rồi lại tiếp tục nhắm mắt. Cảm nhận được thiên lực rồi nhưng Đông Phương Bạch không vội hấp thu. Trước đây nàng luôn nói rằng kết hợp chân khí trong cơ thể với thiên lực thì sẽ tăng cường nội lực mà vẫn chưa thử. Nhân cơ hội lần này Đông Phương Bạch muốn thí nghiệm. Đông Phương Bạch điều hòa chân khí trong đan điền chạy một vòng quanh kinh mạch, sau đó điều khiển cho luồn chân khí cân bằng khắp nơi trong cơ thể rồi giữ vững. Bắt đầu hấp thu thiên lực vào. Ban đầu khi tiếp xúc với tia thiên lực đầu tiên Đông Phương Bạch cảm thấy tứ chi hơi nhức nhối nhưng không để ý. Càng về sau cơ thể càng đau bạo, thiên lực dung hòa chân khí điên cuồng khuấy động trong cơ thể Đông Phương Bạch. Khắp nơi trên da thịt Đông Phương Bạch gân máu nổi lên, vẻ mặt nàng vô cùng thống khổ nhưng lại cắn răng chịu đựng. Đông Phương Bạch muốn ngừng lại nhưng khi vừa thả lỏng không hấp thu thiên lực thì cơ thể nàng lại giống như sắp đứt gân mạch và chết đi nên Đông Phương Bạch phải nén đau đớn tiếp tục.
Nhìn ra sân vườn, Hàn Như Liệt thấy được Đông Phương Bạch cả người nổi đầy gân máu, vẻ mặt đau đớn kinh khủng liền chạy nhanh ra đinh giúp nàng dừng lại. Lúc chỉ còn cách Đông Phương Bạch vài bước thì đột nhiên xuất hiện một con chim non màu đỏ rực ngăn cản. Hàn Như Liệt biết đây là sủng vật của Đông Phương Bạch nhưng cũng không nghĩ nó là thần thú Chu Tước. Thấy đối phương có ý định ngăn cản mình cứu Đông Phương Bạch, Hàn Như Liệt tính tấn công mà không quan tâm đến đấy là sủng vật của Đông Phương Bạch. Chu Tước thấy vậy đành thả ra một chút uy áp của bản thân dọa Hàn Như Liệt. Hàn Như Liệt bỗng rùng mình một phát, đây là cảm giác khi đối mặt với cường giả và hắn rất rõ. Nghi ngờ nhìn lại Chu Tước thì chỉ thấy một con chim non đang mắt kiên định nhìn mình. Hàn Như Liệt tưởng rằng bản thân suy nghĩ quá nhiều nên không suy nghĩ nữa, hắn cũng chẳng tiếp tục tấn cũng Chu Tước vì ánh mắt kiên định ấy như muốn nói sẽ không sao đau. Không hiểu tại sao bản thân lại có thể tin tưởng một con chim non nhưng Hàn Như Liệt cũng vẫn làm theo.
Chu Tước không phải muốn hại Đông Phương Bạch nên không cho Hàn Như Liệt tiến tới. Chu Tước hiểu rằng ngăn cản Đông Phương Bạch mới chính là gϊếŧ nàng. Chu Tước cùng Đông Phương Bạch ký kết khế ước linh sủng nên tâm linh tương thông, khi một trong hai sảy ra chuyện thì bên còn lại sẽ cảm nhận được. Lúc Đông Phương Bạch có ý định buông tha, Chu Tước linh cảm được một tia nguy hiểm kề cận, nhưng khi tiếp tục hấp thu thiên lực thì tia nguy hiểm đó lại tiêu tan.
Đến mức cực hạn, Đông Phương Bạch nhận thấy bản thân muốn nổ tung. Đông Phương Bạch đã cố gắng vận hành được vòng thiên lực thứ mười tám. Một nguồn động lực đánh thẳng vào các mạch máu, thiên lực và chân khí lúc này lọc được từ những nơi đi qua là những luồn khí lạnh và chất lỏng đen. Chúng tập hợp lại phía dưới cổ họng Đông Phương Bạch và khiến nàng nôn ra. Lúc này người Đông Phương Bạch cũng trở lại bình thường, chân khí cùng thiên lực hoàn toàn dung hợp và trở nên dịu nhẹ, không càng quấy như trước. Đông Phương Bạch thấy trong cơ thể nàng thanh mát rất dễ chịu, tựa như khi được dòng suối dịu dàng ôm lấy cơ thể nàng. Mệt mỏi Đông Phương Bạch nằm ngả ra sân, mắt nhìn lên bầu trời thì đã thấy trời sáng.
Chu Tước và Hàn Như Liệt thấy thế nhanh chóng lại gần Đông Phương Bạch. Cả một đêm canh chừng bên người Đông Phương Bạch chỉ lo nàng xảy ra chuyện. Hàn Như Liệt không thừa nhận bản thân thích một đứa con nít bảy tuổi mà chỉ đang an ủi mình lo lắng cho nàng vì sợ không có người giải độc cho bản thân.
"Ngươi vận hành vòng thiên lực kiểu gì mà lại kinh khủng như vậy. Được bao nhiêu vòng mà lại nôn hết máu ra rồi. Phục huyết đan ngươi cất đâu để ta lấy cho ngươi."
Đông Phương Bạch nhìn vẻ mặt cuống cuồng của Hàn Như Liệt thì lại thấy buồn cười. Hắn chắc sợ nàng ra đi không ai giải độc cho mình chứ gì. Nhưng Đông Phương Bạch không lo, cho dù nàng chết thì nam chủ như Hàn Như Liệt cũng chưa chắc gì sẽ tuyệt mệnh, còn có thiên tài y học Mộ Chỉ Ly thì Hàn Như Liệt sao chết được.
"Ta không sao, chỉ là trước đây thử độc nhiều quá. Tuy cơ thể ta bách độc bất xâm nhưng cũng vẫn còn tàng dư của nhiều loại độc tích tụ. Nay ta hấp thu thiên lực cộng với dung hòa chân khí giúp ta ép hết độc tố ra. Cơ thể tốt hơn nhiều lắm."
Nghe được lời của Đông Phương Bạch thì Hàn Như Liệt cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
"Ngươi hôm nay không cần giúp ta giải độc. Cứ nghỉ ngơi rồi để mai hãy làm."
"Ta biết rồi, ta tranh thủ hồi phục cơ thể rồi giúp ngươi. Chỉ còn vài ngày nữa đại hội gia tộc, ta muốn nâng cao thực lực. Dù không phải huyết thống Mộ gia nhưng ta vẫn muốn thông qua đại hội lần này khẳng định năng lực."
Hàn Như Liệt tức giận, tu luyện đến mức này mà còn đòi cố gắng nữa. Chỉ có vài ngày làm sao mà kịp chứ, nàng là muốn gắng sức đến mất mạng sao?
"Ta xem ngươi cũng mới bắt đầu vận hành vòng thiên lực đầu tiên làm sao mà khẳng định thực lực chứ. Ngươi còn nhỏ, tốt nhất là từ từ, sau này sẽ còn cơ hội."
"Hừ, ta đây đã vận hành vòng thiên lực thứ hai mươi rồi. Chỉ một đêm thôi đó. Ngươi chống mắt lên mà xem. Ta không dám khẳng định đột phá tiên thiên cảnh trước đại hội nhưng thực lực nhất định không kém. Ngươi nên nhớ ta tu luyện không giống người bình thường, ta nhất định sẽ lấy hậu thiên đánh bại tiên thiên. Ta là Đông Phương Bất Bại." Đông Phương Bạch ấm ức vì lời coi thường của Hàn Như Liệt nên hét to rồi chạy vào phòng. Thật ra Hàn Như Liệt không hề coi thường nàng, hắn chỉ đang quan tâm nàng mà thôi.
Nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn tức giận chạy vào phòng, Hàn Như Liệt cười khổ lẩm nhẩm lại câu nói của Đông Phương Bạch.
"Ta là Đông Phương Bất Bại. Thật là một tiểu tử kiêu ngạo."