Một câu nói long trời lở đất. Làm đám người chính đạo đứng bên bờ vực đều chết lặng.
Trong không gian tĩnh lặng như tờ, Ma tôn chớp chớp mắt, rồi cúi đầu xuống nhìn theo bản năng.
Đây là lần đầu tiên hắn quan sát tỉ mỉ đối tượng mà mình bắt cóc: da có trắng một tí, mắt hơi to một tẹo, cái mông cái eo nhỏ như thể sắp gãy đến nơi, cũng đâu có gì đặc biệt đâu.
Nhưng đây là lần đầu tiên Ma tôn được một nữ tử giới chính đạo tỏ tình, hắn cảm thấy vô cùng mới lạ.
“Ngươi nhất kiến chung tình với bản tôn?”
Thì Đồng vẫn còn hơi chóng mặt, hai chân bủn rủn, đành phải ôm chặt lấy eo của nam nhân, hận không thể biến thành con gấu koala treo trên người hắn.
“Đúng vậy! Ta tự nguyện bị bắt cóc, bởi vì vào giây phút lần đầu tiên nhìn thấy chàng, ta đã rơi vào bể tình rồi!”
Vừa mới dứt lời, con chim hồng hạc đang vỗ cánh đã phát ra tiếng cười “cạc cạc cạc” rõ to.
Ha ha ha ha!
Nam nhân có tính cách hãm tài này mà cũng có người thích cơ à, đến chim cũng phải cười!
Cười được một nửa thì nó nhận thấy một ánh mắt chết chóc đang nhìn chằm chằm vào mình, liền co rúm người câm miệng lại.
Ma tôn lại nhìn về phía Thì Đồng, ngón cái và ngón trỏ của hắn nhéo cằm nàng, rồi hỏi đầy thâm thúy: “Ngươi thích bản tôn? Muốn theo bản tôn về Ma tộc?”
Thì Đồng gật đầu lia lịa như con gà mổ thóc.
“Nhưng rõ ràng ban nãy bản tôn nghe thấy ngươi cầu cứu lão tặc Khánh Phong cơ mà, hay là do bản tôn nghe nhầm?”
Giọng nói trầm thấp có phần nguy hiểm vang lên bên tai Thì Đồng, như thể chỉ cần nàng trả lời sai, thì nam tử này sẽ lập tức ném nàng xuống vực sâu.
Thì Đồng sợ đến mức cảm giác đầu óc quay mòng mòng cũng biến mất hoàn toàn, thậm chí nàng còn chưa kịp nhìn rõ chiếc boss phản diện này tròn méo thế nào, đã vội vàng lên tiếng "tẩy trắng".
Nàng khẽ chớp đôi hàng mi dày, ngay sau đó một hàng nước mắt trong veo lập tức lăn dài trên gương mặt trắng như sứ.
“Ma tôn ca ca à, chẳng lẽ chàng không nhìn thấy sao?”
“Sau khi ta nhất kiến chung tình với chàng, trong lòng ta vẫn luôn đứng về phía chàng. Đến tận ban nãy, ta mới dành quyền lựa chọn lại cho cha, ông ấy chọn cứu muội muội mà không chút do dự, chàng xem, ông ấy cũng sẵn lòng giao ta cho chàng đấy thôi!”
“Hoang đường! Đúng là hoang đường!”
Ma tôn còn chưa trả lời, Tiên tôn Khánh Phong nghe thấy những lời này đã tức đến mức run cả bộ râu của ông ta.
“Thì Đồng, ngươi đúng là không biết xấu hổ, thế mà ngươi dám nảy sinh tình ý với một tên Ma đầu!” Thì Tân cũng vô cùng phẫn nộ, hắn ta hung tợn trừng mắt về phía đôi nam nữ chết bầm kia, hận không thể bay lên không trung để bắt muội muội không có liêm sỉ này về, “Hành vi của ngươi phóng đãng như thế, ngươi có còn xứng với Lăng Nhiên sư huynh không?”
Hay lắm, bây giờ thì nhớ ra nàng là vị hôn thê của Tống Lăng Nhiên rồi à? Rồi ban nãy vứt não đi chơi hay gì?
Nàng cũng không định tự gắn cái danh “nɠɵạı ŧìиɧ” này cho mình đâu.
“Muội có xứng với huynh ấy không đã không còn quan trọng nữa rồi.” Thì Đồng gạt đi giọt lệ, thay nước mắt bằng nụ cười, “Muội muội đã thay ta nâng khăn sửa túi cho Lăng Nhiên sư huynh rồi, nếu bây giờ muội không rời đi, vậy thì hai người thực sự có tình ý với nhau này phải làm sao bây giờ?”
Vừa mới dứt lời, hoàng loạt ánh mắt đã đổ dồn về phía Tống Lăng Nhiên và Thì Khanh.
Ủa ủa ủa, nói thế là ý gì vậy? Tống Lăng Nhiên và muội muội của vị hôn thê đã qua lại với nhau từ lâu rồi ư?
“Tỷ tỷ, sao tỷ lại có thể vu cáo muội như vậy chứ?”
“Ăn nói xằng bậy! Thì Đồng, ngươi đúng là một nữ nhân độc ác, đã dây dưa với Ma đầu thì thôi đi, lại còn dám vu oan giá họa cho Thì Khanh nữa!”
Tiếng khóc ấm ức của nữ nhân đan xen vào tiếng gầm thét giận dữ của nam nhân, trong lúc nhất thời, hiện trường trở nên vô cùng hỗn loạn.
“Đủ rồi!”
Tiên tôn Khánh Phong quát lên một tiếng để ngăn trò cười này lại, ánh mắt ông ta hướng về phía Thì Khanh trước tiên, mang theo một chút an ủi.
Sau đó mới nhìn về phía Thì Đồng, lúc này trong mắt ông ta chỉ còn có sự thất vọng.
“Thì Đồng, ta cứ tưởng ta mang ngươi từ nhân gian về giới Tu chân là có thể sửa được những thói xấu từ nhỏ của ngươi, không ngờ rằng sau khi ngươi trở về, lại liên tiếp gây ra vô số chuyện thị phi.”
“Tuy Thì Khanh không phải là nữ nhi ruột thịt của ta, nhưng cũng có tình cảm sâu đậm, đối xử với ngươi cũng không tệ. Nhưng ngươi lại làm hại con bé bị Ma đầu bắt cóc, rồi trước mặt mọi người còn đổi trắng thay đen, ăn nói xằng bậy, đúng thật là hết thuốc chữa!”
“Từ hôm nay trở đi, chuyện của ngươi, đừng hòng làm ta ra tay nữa!”
Lời nói nặng nề rơi xuống, thanh âm uy nghiêm thể hiện sự kiên định và tuyệt tình của Tiên tôn.
Thì Đồng sửng sốt nhìn ông ta, giống như đã không thể nói được một lời nào nữa.
Thấy cảnh này, Thì Tân và Tống Lăng Nhiên đều cười lạnh, chỉ có mỗi Thì Khanh là không đành lòng mà quay mặt đi.
“Cha!” Thì Đồng đột nhiên gào khóc thảm thiết: “Sao cha lại có thể nói ra lời nói như vậy chứ!”
“Chẳng lẽ người đã quên rồi sao? Vừa nãy con xảy ra chuyện, cha cũng có định ra tay cứu con đâu!”
“Rõ ràng cha chỉ định cứu Thì Khanh thôi, cảm thấy để con đi chịu chết cũng không có vấn đề gì mà, sao người lại có thể mặt dày nói ra lời giả tạo được như thế chứ!”