“Ta rất hận!”“Rõ ràng ta mới là nữ nhi ruột thịt của phụ thân, muội muội của ca ca, vị hôn thê của Lăng Nhiên, nhưng tại sao bọn họ lại chỉ muốn cứu thứ giả mạo kia thôi chứ!”
“Rõ ràng bọn họ cũng có thể cứu ta mà! Tại sao bọn họ chỉ nói rằng do số phận của ta không may, rồi dẫn ả giả mạo kia đi thẳng luôn, không thèm quay đầu lại dù chỉ một lần kia chứ?!
Ta cũng bị nàng ta liên lụy nên mới bị bắt cóc mà, rõ ràng tên Ma đầu kia chỉ muốn bắt cóc một mình nàng ta mà thôi, nhưng tại nàng ta lại kéo ta lại rồi bảo ta chạy đi!!!
Bất kể nàng ta có rơi vào tình huống nguy hiểm như thế nào, cũng đều có người xả thân đi cứu nàng ta, nhưng ta thì không có một ai cả!
Ta rất hận! Ta vô cùng hận! Tại sao bọn họ không chết hết đi!”
Thì Đồng nằm trên giường lăn qua lộn lại, nhưng không tài nào gạt tiếng khóc lóc thảm thiết ở trong đầu ra được.
Từ lúc cô đọc quyển truyện “Thiên kim giả mạo được cưng chiều ở Thế giới Tu Chân” thì tiếng khóc này cứ quanh quẩn trong đầu cô mãi.
Cô chỉ trùng tên với cô thiên kim thật trong tiểu thuyết thôi mà, chẳng lẽ chỉ vì cái này mà cô ấy định sống trong đầu cô luôn sao?
Thì Đồng bị âm thanh ồn ào này làm cho nhức hết cả đầu, muốn đập đầu vào tường chớt luôn đi cho rồi.
“Bà cô của tôi ơi, tôi cũng biết là cô rất khổ, nhưng cô có kêu gào trong đầu của tôi thì cũng làm gì có tác dụng gì đâu!”
“Nếu mà tôi xuyên vào trong sách được á, tôi chắc chắn sẽ giúp cô làm thịt mấy kẻ sống chó đấy, nhưng mà tôi tin vào chủ nghĩa Mác ý, cái chuyện xuyên không phản khoa học như thế này không thể nào xảy ra được đâu!”
Cô vừa mới dứt lời, thì tiếng khóc trong đầu cũng dừng lại.
Nói đạo lí cũng có tác dụng hả ta?
Trong lòng Thì Đồng vui vẻ, vừa mới thở phào một hơi, thì hai mắt bỗng tối sầm lại.
Trước khi ngất xỉu, cô chỉ kịp nghe thấy một giọng nói xúc động của một người phụ nữ:
“Cảm ơn ngươi đã đồng ý giúp ta hoàn thành ước nguyện, sau khi làm xong, ta chắc chắn sẽ hậu tạ.”
Lúc Thì Đồng đang trợn tròn mắt, một cơn gió lạnh bên vách núi thổi qua khiến mặt cô đau xót.
Gượm đã! Vách núi á?!
Cô cúi xuống nhìn, rồi hít một hơi thật sâu.
Giờ phút này, cô đang đứng trên chân của một con chim siêu to khổng lồ, bên dưới chân là vực sâu vạn trượng.
Còn ở phía bên trái cách cô 5 mét, còn có một chiếc chân chim nữa, phía trên chiếc chân đó cũng có một cô gái đang run lẩy bẩy đứng trên đó.
Cơ thể của Thì Đồng vẫn có thể hoạt động, nhưng cô đã sợ tới mức mềm cả hai chân rồi, chỉ dám liếc nhìn xung quanh đầy hoảng loạn, len lén xem xét tình hình hiện tại thôi.
Nhìn theo chân chim lên trên, là một con chim hồng hạc cao tận mười mét, nó đang dang hai cái cánh màu đỏ rực của mình ra, bay lơ lửng trên vách núi, hai chân nó hơi duỗi về phía trước, thay vì nói nó đang “nâng” cô và một cô gái khác, thì nói là “giam cầm” có vẻ hợp lí hơn.
Chỉ cần nó muốn, là có thể thả cô xuống vực thẳm chết mất xác một cách dễ dàng.
Thì Đồng căng thẳng nuốt nước miếng liên tục, tầm mắt của cô hướng về phía trên.
Có một người đàn ông mặc nguyên cây đen đứng trên lưng con hồng hạc, dáng người cao, đứng thẳng tắp, trông vô cùng oai phong.
Nhìn cái khí chất này của anh ta thì có vẻ không phải là người tốt.
Ở phía đằng xa còn có một đám người đang xông về phía vách núi này.
Thì Đồng nheo mắt lại nhìn, phát hiện đám người đó mặc bộ quần áo tung bay như thần tiên trong phim, nhưng không biết vì sao bọn họ lại không bay được, chỉ đành phải dùng hai chân chạy tới.
“Tên ma đầu kia, dám đến địa bàn của giới chính đạo chúng ta giở trò ngang ngược à!”
“Ma đầu, ngươi mau thả Thì Khanh nhà chúng ta xuống!”
“Thì Khanh! Ta sẽ cứu nàng!”
Nghe thấy ba câu này, Thì Đồng sốc đến tận óc.
Chim hồng hạc, quần áo, ma đầu, và Thì Khanh nữa, đây không phải đoạn cao trào trứ danh trong tiểu thuyết “Thiên kim giả mạo được cưng chiều ở Thế giới Tu Chân” sao?
Nữ chính và nữ phụ bị tên Ma đầu bắt cóc cùng một lúc. Ba vị đại năng của giới Tu chân vội vàng đuổi tới, chỉ để cứu đứa con gái/ em gái/ người trong lòng mình- Thì Khanh.
Vậy thân phận hiện tại của cô chính là nữ phụ bị cha ruột+ anh trai ruột+ vị hôn phu vứt bỏ ư?
Không thể nào!
Thực sự vì một câu nói của cô, mà cô ấy để cô xuyên vào quyển sách này à?!
“Đến đúng lúc đấy!” Ma tôn đứng trên lưng con chim hồng hạc cười lớn: “Lão tặc Khánh Phong, bản tôn bắt hai nữ nhi của ngươi, một người là thiên kim thật, một người là thiên kim giả, không biết nhà ngươi thích nữ nhi có cùng huyết thống hơn hay không cùng huyết thống hơn đây?”
“Đương nhiên là ngươi chỉ được chọn một thôi. Còn người còn lại, bản tôn sẽ ném thẳng nàng ta xuống vực thẳm!”
Cái lão tặc Khánh Phong bị nhắc đến, chính là cha ruột của nguyên chủ, là một đại năng đứng đầu trong giới Tu chân.
Ông ta chạy đến sát vực núi, nhìn ma đầu trên không trung bằng vẻ mặt bình tĩnh:
“Ma đầu, thả Thì Khanh ra!”
“Cha!” Thì Khanh ở móng chim bên trái lập tức lớn tiếng khóc lên: “Cứu Thì Khanh với, Thì Khanh sợ quá!”
Nàng ta vừa khóc, lão già Khánh Phong lập tức lộ ra cái vẻ mặt đau lòng: “Ngoan, Thì Khanh đừng sợ, cha chắc chắn sẽ cứu con!”
“Ồ?” Ma tôn ở trên cao cắt đứt cuộc trò chuyện của hai cha con, “Xem ra là ngươi chọn nữ nhi không cùng huyết thống phải không?”
Khánh Phong còn chưa kịp trả lời, Thì Đồng ở bên này đã gào lên khóc rõ to:
“Chaaaaa!!!”
“Cha mau cứu Thì Đồng đi mà! Thì Đồng cũng sợ quá! Thì Đồng muốn về nhà!”
Có lẽ là do sợ mình bị vứt xuống vực thẳm, trong thời khắc sinh tử, tiếng kêu khóc của Thì Đồng nghe vừa có tiết tấu vừa đong đầy tình cảm, thậm chí còn chơi chữ ghép vần mới chịu.
Cô đã đọc tiểu thuyết gốc rồi, tất cả mọi người ở đây đều không quan tâm gì đến nữ phụ, cuối cùng cô ấy phải chết thảm thương.
Cũng có nghĩa là, bất kể cô có khóc như thế nào cũng không thể khiến ai ở đây cảm động được.
Nhưng Thì Đồng chẳng quan tâm, tình hình đến nước này rồi, cô cũng không tin bản thân mình khóc lóc như thế mà đám người sống chó kia vẫn bất động được.
Tiếng khóc làm đứt mạch suy nghĩ của Tiên tôn Khánh Phong, theo bản năng, ông ta nhìn về phía nữ nhi ruột thịt ở bên còn lại, trong mắt ông ta ánh lên sự tức giận.
“Thì Đồng! Con bé Thì Khanh cũng vì dắt ngươi ra ngoài cho biết sự đời nên mới bị ma đầu kia bắt được, chẳng lẽ ngươi không thấy hổ thẹn hay sao!”
Thì Đồng: “...”
Thì Đồng chân thành kiểm điểm lại bản thân: “Vậy thì cha mau cứu con xuống đi, đợi bao giờ an toàn rồi thì con lại xin lỗi Thì Khanh sau, chứ bây giờ thì cha đừng trách con làm gì!”
Lửa giận của Tiên tôn Khánh Phong bị câu nói này chặn họng, suýt chút nữa không nói được nên lời.
Cũng may là các tu sĩ đằng sau cũng lần lượt đuổi tới nơi. Hai người đàn ông đứng ở trước nhất có khí thế bất phàm, hiên ngang tuấn tú, ánh mắt của hai người bọn họ nhìn chằm chằm vào Thì…Khanh- bên cạnh Thì Đồng.
“Thì Khanh!”
“Tên ma đầu kia, thả muội muội của ta ra!”
Hai thanh niên nhiệt huyết không nói hai lời, chuẩn bị ngự kiếm bay lên không trung, quyết chiến một trận với Ma đầu.
Nhưng ngay giây sau, cấm chế của Phong Linh Nhai bị kích hoạt, một lực nén mạnh khiến hai người ngã rầm xuống mặt đất.
p/s: Chương 1 dịch theo góc độ của nu9 nên vẫn để ngôi t3 là “cô” như hiện đai, từ chương sau mình bắt đầu dịch là “nàng” nha.