Trong Rừng Có Sương Trắng

Chương 4-1

Ba tháng sau, lãnh đạo cấp cao tập đoàn Bái Khang chính thức bổ nhiệm Lâm Thế An nhậm chức phó tổng giám đốc, kiêm luôn chức trưởng phòng marketing.

Lâm Thế An vừa nhậm chức nên bận đầu tắp mặt tối, tham gia hơn mười cái đại hội lớn nhỏ, mặt khác còn phải mang theo nhân viên cũ của mình thành lập một phòng ban mới trongg tập đoàn - bộ phận hệ thống.

Bộ phận bán hàng và phòng thị trường môn đều choáng váng, bộ phận hệ thống này là cái gì?

Hỏi rõ mới biết được, hóa ra là một bộ phận chăm sóc khách hàng trực tuyến.

Công ty của bọn họ trước nay hoạt động trực tiếp theo cách truyền thống, có bộ phận chăm sóc khách hàng chuyên trách, bộ phận hệ thống này thực sự rất thừa thãi. Nhưng kế hoạch đã được chủ tịch phê duyệt cần các ban, phòng, bộ phận kiệt lực phối hợp, thậm chí sẽ có nhân viên nơi khác bị điều động.

Nội bộ Bái Khang có người thờ ơ lạnh nhạt, cũng có người muốn nhân cơ hội này bật lên, có người lại nghĩ bảo vệ chặt chẽ vị trí hiện tại của mình.

Sau đó, người ta phát hiện ra bộ phận mới này không chỉ phụ trách chăm sóc khách hàng, còn phải thông thạo các thao tác kỹ thuật, kết hợp các tài khoản marketing sẵn có của công ty và các mạng lưới nhân mạch tiêu thụ tạo thành một chỉnh thể nhất định.

Lâm Thế An vừa nhậm chức, động tác cực kỳ nhanh chóng. Nhân viên trình độ cao đã có, kế tiếp, anh sẽ phải tiến hành huấn luyện cho nhân viên bên bộ phận bán hàng và thị trường.

Một tháng sau, Lâm Thế An ngồi trong văn phòng lật xem thành quả huấn luyện mà cấp dưới đưa lên.

Hình Trạc - trưởng bộ phận hệ thống mới của tập đoàn Bái Khang ngồi trước mặt anh, xoa đầu nói: "Quả nhiên như cậu nói, con rồng Bái Khang này có nhiều chỗ sắp thối rữa luôn rồi, chỗ nào cũng cực kỳ khó trị liệu!"

Khoé môi Lâm Thế An chợt lóe lên ý cười: "Vất vả cậu, chuyện này vốn không dễ làm."

Hình Trạc quả thật vất vả, anh nói: "Người bên phía tiêu thụ không những không hỗ trợ mà còn thường xuyên lo được lo mất, sợ chúng ta cướp mấp khách hàng của bọn họ. Cậu nói xem người ta cứ mãi không hợp tác như vậy thì kế hoạch còn triển khai thế nào được?"

Lâm Thế An nhàn nhạt nói: "Bọn họ còn chưa nhìn thấy kết quả cụ thể của kế hoạch, tự nhiên không dám mang tất cả vốn liếng ra dùng. A Trạc, từ từ sẽ đến."

Hình Trạc bất đắc dĩ gật đầu, cười khổ: "Tôi cảm thấy chỉ cần một người nghĩ thông suốt chuyện này có lợi ích lâu dài cho bọn họ rồi lấy được kết quả mong muốn, những người khác cũng sẽ học theo. Nhưng bây giờ xem ra, đám người này vẫn quá nông cạn..." Nói tới đây, Hình Trạc đột nhiên nhớ tới chuyện này: "Đúng rồi! Lâm tổng, lúc tôi đưa người đi khảo sát tình hình bên tỉnh Y gặp người của bộ phận bán hàng bên công ty khoa học kỹ thuật J. Người này muốn giành lấy đơn hàng bên đó của chúng ta, hơn nữa biện pháp cô ta dùng không giống tác phong trước giờ của khoa học kỹ thuật J."

Lâm Thế An hỏi: "Biện pháp gì?"

Hình Trạc nói: "Cô ấy đã dùng biện pháp mà chúng ta đang muốn dùng."

Thời tiết chuyển sang tháng tư, Nam Thành bước vào mùa mưa.

Mưa nhỏ triền miên, vừa mưa là mưa liền cả một ngày đến mức người dân Nam Thành cảm nhận được hơi ẩm tận xương.

Bạch Lộ ra khỏi phòng giải phẫu đã mệt đến thắt lưng đều không thẳng nổi.

Bác sĩ mổ chính Chu Việt là một vị bác sĩ tuổi trẻ, nhìn không quá ba mươi. Mặt mày anh tuấn, trình độ giỏi nhưng làm người lại không khôn khéo, miệng mồm khắc nghiệt đến cực điểm nên dễ bị người ta ghét.

Anh đi ra sau Bạch Lộ phía, cố ý châm chọc cô: "Thế nào? Chút khổ này cũng không nuốt trôi à? Ai kêu cô không ngoan ngoãn ngồi một chỗ làm nhân viên văn phòng đi, cứ thích chạy tới xem nhân viên cứu hộ chúng tôi làm việc."

Bạch Lộ vội đứng thẳng dậy, nhếch miệng cười: "chứ không sao người ta lại gọi các anh là hộ lí? Còn không phải vì việc này vừa bẩn lại vừa mệt à."

Chu Việt cười một tiếng: "Biết vậy mà cô vẫn tới đây chịu tội."

Bạch Lộ nói: "Tôi đến thử thiết bị mà. Không tự thể nghiệm thì sao biết được thiết bị có hiệu quả và an toàn không."

Chu Việt bĩu môi, tháo găng tay y tế dính máu ra, bước tới bên cạnh cô.

Bạch Lộ hai tháng trước đến đây.

Chu Việt thật ra không quá quan tâm bệnh viện chọn thiết bị từ đâu, anh chỉ phụ trách xét duyệt và bước ký tên cuối cùng.

Chỉ cần đồ dùng tốt, dùng thiết bị nhà ai cũng được.

Bạch Lộ vừa đến đã tự nói rõ thân phận mục đích. Nhân viên tiêu thị, muốn đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm thôi mà.

Đơn hàng thiết bị y tế của bệnh viện trước giờ đều là những đơn lớn, một thiết bị mấy trăm vạn, một nhân viên tiêu thụ không quyết định được. Chu Việt từ đầu còn không thèm để ý đến cô, muốn tìm cái cớ đuổi người đi, ai ngờ cách hai hôm cô lại chạy tới nữa. Lần này cô đến không giới thiệu mấy sản phẩm mới của khoa học kỹ thuật J mà lại lôi quyển luận văn anh viết nửa năm trước ra phân tích một hồi.

Chu Việt có chút kinh ngạc, anh không thích người quanh co lòng vòng , trực tiếp hỏi cô: "Cô muốn gì?"

Cô nương kia nói: "Bác sĩ Chu, tôi không học y, nhiều chỗ có thể phân tích chưa đúng, mong ngài thứ lỗi. Tôi muốn học thêm chút kiến thức về phương diện này. Làm trong ngành này, tôi phải nắm rõ sản phẩm mình tạo ra để làm gì, làm được gì và cần cải thiện chỗ nào. Trong quá trình thử nghiệm sản phẩm mới, chúng tôi mới có thể biết viên cứu hộ cần những thiết bị như thế nào..."

Ánh mắt Chu Việt lúc này

nhìn cô như đang thấy sinh vật lạ ngoài hành tinh vậy.