Muốn tới gặp người ta đương nhiên trực tiếp xông vào là không thích hợp.
Bạch Lộ và Vương Gia Hoa đến văn phòng Mã Quốc Khánh trước, ông già này với Trần Kiều có mấy việc hổ thẹn không thể cho người biết nên vừa nghe Bạch Lộ đến còn không dám lộ cái mặt ra, chỉ để trợ lý của mình tới tiếp đón.
Vương Gia Hoa dùng wechat nói chuyện với bạn học cô bé, Bạch Lộ ngồi một bên rót hai ly trà, càng chờ lại càng thấy phiền muộn. Cô bèn ra ngoài hành lang tham quan một chút.
Tầng một bệnh viện là nơi làm việc, nhân viên cứu hộ đều đang bận rộn, vậy nên bên ngoài không có người, dị thường yên tĩnh.
Bạch Lộ thả lỏng đầu vai, đi đến khu vực cho phép hút thuốc. Trong lúc chờ Vương Gia Hoa xong việc, cô châm một điếu thuốc lá.
Khói thuốc bay bay trong không khí, suy nghĩ của Bạch Lộ cũng lơ lửng theo. Khói thuốc vừa vặn giúp cô ổn định tâm thần.
Nhưng thuốc còn chưa có hút xong, tiếng gọi của Vương Gia Hoa đã truyền đến.
"Chị ơi! Bọn họ phải đi rồi!"
Nhanh như vậy?
Bạch Lộ dập tắt điếu thuốc rồi đi ra, hai người vội vàng đi thang máy xuống lầu, đến đại sảnh, một bóng người cũng không thấy đâu nữa.
Đầu óc Bạch Lộ nhanh chóng suy nghĩ, cô đoán bọn họ sẽ trực tiếp xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Vì thế, cô xoay người trở lại trước thang máy, ấn thang máy xuống lầu dưới.
"Leng keng ——" thang máy rất nhanh dừng lại.
Cánh cửa sắt mở ra, Bạch Lộ và Vương Gia Hoa đang muốn đi vào, người ở bên trong ngẩng đầu nhìn qua, một khuôn mặt không hề xa lạ xuất hiện trong tầm mắt Bạch Lộ. . .
Bạch Lộ khựng người, cô nhìn người đàn ông đang đứng trong thang máy mà cảm chân chân mình như làm bằng xi măng.
Sao lại là anh.
Đoạn ký ức một tháng trước bị cô tận lực giấu đi một lần nữa trở nên rõ ràng trong đầu, tựa như tất cả chỉ mới phát sinh ngày hôm qua.
Anh mặc áo sơ mi trắng giống như đêm đó vậy, nhưng hôm nay anh đã thắt thêm caravat, áo vest ngoài màu xám càng có khí chất thư sinh, cũng càng có vẻ long trọng.
Người đàn ông lẳng lặng nhìn cô, trong mắt thoáng qua chút nghi hoặc và kinh ngạc. Nhưng chỉ một chớp mắt mà thôi, chưa chờ Bạch Lộ thấy rõ, anh đã khôi phục sự lạnh nhạt vốn có, như thể chưa từng quen biết cô.
Vương Gia Hoa cũng sửng sốt, bởi vì cô bé thấy bạn học của mình cũng ở trong thang máy. Lập tức cô bé hiểu ra, anh chàng cao ngất ngưởng đang đứng trước mặt cô chính là cao nhân mà tập đoàn Bái Khang mời đến trong truyền thuyết. Nhưng mà, đù má trai đẹp trẻ dữ vậy sao???
Bác sĩ mặc áo blouse trắng đứng cạnh 2 người họ lễ phép chào Vương Gia Hoa và Bạch Lộ, hai người các cô vội tránh qua một bên. Lúc này ba người trong thang máy mới đi ra. Khi anh lướt qua người cô, Bạch Lộ theo bản năng lui lại một bước, cứng người tại chỗ.
Anh không để ý tới cô, thoải mái nói chuyện với vị bác sĩ mặc áo blouse trắng bên cạnh.
Bạn học của Vương Gia Hoa nháy mắt với nhóm các cô, trong lòng Bạch Lộ đã thấy rõ mười phần tình huống hiện tại nhưng cô vẫn không thể bước thêm bước nào về phía trước.
Ngàn tính vạn tính cũng không tính nổi, đối thủ lớn nhất của cô lại là người đàn ông trải qua một đêm xuân với cô kia! Kí ức nhảy qua nhảy lại trong đầu cô, là tiến hay lùi chỉ tại một khắc này.
Áo blouse trắng nói chuyện với anh: "Viện trưởng nói hôm nay còn chưa tâm sự đủ với ngài, mong lần sau nếu có thời gian có thể ngài gặp mặt thêm lần nữa."
Anh cười đáp ứng: "Được, đến lúc đó liên hệ."
Mắt thấy bọn họ sắp phải đi, Vương Gia Hoa kéo tay Bạch Lộ: "Chị, chính là người kia, là anh ta đó!"
Bạch Lộ đứng thẳng tắp, đây là thói quen của cô, lúc cô thấy căng thẳng sẽ không tự chủ được mà đứng thẳng người.
Đôi chân cô đã trong tư thế sẵn sàng bước về phía trước, nhưng cuối cùng cô vẫn trơ mắt nhìn người kia từ từ đi xa, nhìn bóng lưng anh từ từ biến mất ——
"Chị?" Thấy Bạch Lộ không phản ứng, Vương Gia Hoa có chút nóng nảy: "Chị ơi, chúng ta đứng đây để chờ người ta mà? Em còn chuẩn bị sẵn danh thϊếp luôn rồi. . ."
Bạch Lộ nheo mắt, một lát sau mới mở miệng nói: "Về thôi, chị tự có cách."
Cô lấy điện thoại, cấp tốc mở wechat, nhấn vào khung đối thoại với Từ Dần.
Ngoài cửa bệnh viện, áo blouse trắng đưa người đàn ông lên xe, thấy anh vẫn quay đầu nhìn lại thật lâu, cậu ta hơi kinh ngạc hỏi: "Lâm tổng, sao thế ạ?"
Anh cười lắc đầu: "Không có việc gì, hình như trông thấy người quen thôi, cũng có thể là tôi nhận sai người. . ."
Buổi chiều Bạch Lộ không về công ty, cô ở nhà ngồi trước máy tính tìm tư liệu về người đàn ông tối đó.
. . . Lâm Thế An.
Ít nhất bây giờ, Bạch Lộ đã biết tên anh.