Tầng 20 là khu hội nghị công cộng của tập đoàn HPP, các phòng họp có quy mô lớn nhỏ khác nhau, thường công ty sẽ tổ chức một số hoạt động đào tạo nhân viên hoặc thương hiệu trong nội bộ công ty, đều sẽ đến tầng 20. Tuy nhiên, sau 7 giờ tối, cơ bản không có người ở đó, hơn nữa không có hạn chế nào đối với nhân viên, họ có thể vào bằng cách quẹt thẻ, mỗi phòng họp đều được ngăn cách và hoàn toàn khép kín, điểm quan trọng nhất là bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng bên ngoài ngược lại hoàn toàn không thể thấy bên trong, chỉ có thể thấy lớp kính mờ bình thường, các nhân viên thường xuyên lưu truyền rằng tầng 20 là nơi tốt nhất để tìm kiếm cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Mặc dù liên tục có tin đồn như vậy, nhưng Lâm Bảo Nghi vẫn không tin, cô cảm thấy làm sao có thể mạo hiểm ở công ty như vậy, họ không sợ bị người khác phát hiện sao? Cho đến khi sau một lần họp xong, có thứ gì đó rớt lại trong phòng họp, cô lại đang bận rộn với công việc, hơn mười một giờ tối sau khi làm xong mới nhớ ra, vừa lên lầu thì chợt nghe thấy có âm thanh kỳ quái, trùng hợp cửa phòng họp kia không đóng kỹ, Lâm Bảo Nghi rón rén đi qua. Từ khe cửa nhìn thấy hai người trong phòng họp đưa lưng về phía cô đang thực hiện động tác pit-tông và cô cũng biết rõ họ. Đó chính là giám đốc Cố của bộ phận bên cạnh và thực tập sinh mới tới của cô. Lúc trước, cô đã nghe Diệp Mị Mị buôn chuyện với cô rằng quan hệ hai người này có chút bất thường, nhưng cô không tin lắm, dù sao hai người cũng chênh lệch gần 20 tuổi, không nghĩ tới, lại cùng một chỗ thế này. Cố giám đốc, người thường trông rất cứng rắn, hếch cặp mông trắng như tuyết lên, rêи ɾỉ ầm ĩ và không ngừng la hét, thực tập sinh còn trẻ, tràn đầy năng lượng, nào chịu được sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, điên cuồng chạy nước rút. Từ góc nhìn của Lâm Bảo Nghi vừa vặn có thể nhìn thấy chỗ giao hợp của hai người đã trở nên lầy lội, cô thực sự không thể chịu nổi sự khêu gợi sống động của hai người, cảm giác ngày thường đã hoàn toàn sụp đổ, cô lén lút từ một bên cửa khác chạy ra ngoài, ở trên đường liền bắt đầu chia sẽ cho Diệp Mị Mị tin đồn này. Chỉ là không ngờ nhanh như vậy cô cũng sẽ trở thành một trong những nhân vật chính trên tầng 20.
Lâm Bảo Nghi cảm thấy trên ghế chiếc qυầи ɭóŧ vừa ướt vừa lạnh, gắt gao dán vào nơi riêng tư của cô, dù có điều chỉnh như thế nào cũng không thoải mái, ngượng ngùng trực tiếp cởi ra, loại quần áo cá nhân này không giống quần áo khác, bình thường ở công ty cũng để không, đang lúc rối rắm, Diệp Mị Mị vừa vặn xuất hiện, nghĩ đến Diệp Mị Mị cái gì cũng gửi tới công ty, vội vàng tìm cớ để hỏi. "Ở công ty cậu có dư đồ lót không? Dì cả đột nhiên tới, làm bần qυầи ɭóŧ rồi, cậu cho tớ mượn một cái đi.” Diệp Mị Mị suy nghĩ một chút, cúi đầu bắt đầu lục lọi trong chiếc hộp lớn chuyên dùng để chuyển phát nhanh, "Tớ tìm xem, chắc là có, tuần trước tớ vừa mới mua mấy bộ".
"Đây, tìm được rồi, cậu tùy tiện chọn đi", Diệp Mị Mị hào khí ném tới vài cái túi, Lâm Bảo Nghi cảm kích tiếp nhận, mở ra lại choáng váng, nói năng lộn xộn hỏi, "Mị Mị, cậu xác định, cái này có thể mặc đi ra ngoài sao? Là nội y bình thường sao?". Mấy cái túi bên trong rõ ràng đều là nội y tình thú, bộ thứ nhất có hoạ tiết da báo hoang dã, thoạt nhìn qua còn tưởng là bikini, chỉ có lớp vải mỏng che đi những phần nhạy cảm. Một bộ màu đen khác, cầm lên nhìn rất bình thường, kết quả nhìn kỹ, trước ngực có hai cái lỗ nhỏ hình trái tim, vừa vặn có thể lộ ra đầu ngực, qυầи ɭóŧ là quần chữ T, còn chưa tính, hoàn toàn được xâu bằng nhưng viên ngọc trai nhỏ màu trắng sữa, phần gần sát nơi riêng tư lại là do từng viên ngọc trai lớn xâu thành, nhắm hai mắt cũng có thể nghĩ đến là làm gì, Lâm Bảo Nghi giống như lấy được củ khoai lang nóng, cô vội vàng nhét mấy bộ này vào lại trong túi đóng gói rồi ném vào vòng tay Diệp Mị Mị, "Bộ này quá dâʍ đãиɠ, trả lại cho cậu", Diệp Mị Mị mở ra nhìn một chút, không có chút ngượng ngùng, cười xấu xa hướng Lâm Bảo Nghi nói, "Cậu nha, quá bảo thủ rồi, bộ này tặng cho cậu, bảo đảm cậu về sau sẽ dục tiên dục tử, hưởng thụ được khoái hoạt làm người phụ nữ". Không đợi Lâm Bảo Nghi từ chối, liền nhanh chóng mở túi xách của cô ném vào.
Lâm Bảo Nghi không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ tiếp nhận ý tốt của Diệp Mị Mị, nghĩ sau này cất lại vào hộp cho cô ấy, bộ này cũng quá xấu hổ, làm sao có kiểu dáng như vậy, có thể bán được sao. Nhất là cái qυầи ɭóŧ bằng trân châu xâu thành kia, chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy thật dâʍ đãиɠ, cô mở túi đóng gói thứ ba với tâm trạng bỏ cuộc, bộ đồ ren màu trắng tinh, có thể chấp nhận được, hai bên qυầи ɭóŧ được thiết kế thắt nơ bướm. Tuy rằng cơ bản là ren chạm rỗng hoa văn, nhưng so với hai bộ trước quả thực khá hơn, nói tiếng cảm ơn Diệp Mị Mị, vội vàng đi phòng vệ sinh thay, qυầи ɭóŧ ướt đẫm trực tiếp ném đi cũng không tốt lắm, cũng không tiện để vào trong túi xách, cô đành phải tìm một cái túi sạch sẽ, nhét vào trong túi xách, bảo đảm sẽ không bị người khác phát hiện, lúc này mới an tâm ngồi ở trên ghế.
Sau khi ăn cơm trưa xong, lần đầu tiên cô từ chối cùng Diệp Mị Mị xuống lầu hút thuốc, Diệp Mị Mị kinh ngạc hỏi, "Đổi tính? Ngày thường không phải cậu đều kéo tớ đi xuống sao? Không muốn tình cờ gặp người đàn ông ở tầng 12 nữa?". Lâm Bảo Nghi tùy tiện tìm cái cớ, "Dì cả đến, bụng đau quá, tớ không thoải mái lắm, thật sự không muốn đi", Diệp Mị Mị luôn luôn cẩu thả, hoàn toàn không phát hiện Lâm Bảo Nghi có gì không ổn cùng với ánh mắt nhỏ né tránh khi nói chuyện, để cho cô nghỉ ngơi thật tốt, hôm nay cũng không quá là bận rộn, nếu như khó chịu, chỉ cần trực tiếp xin giám sát cho về nhà nghỉ ngơi, Lâm Bảo Nghi vội vàng xua tay, "Không sao đâu, tớ nằm nghỉ một lát sẽ ổn thôi, cậu mau đi xuống đi", Diệp Mị Mị thấy Lâm Bảo Nghi quả nhiên không có chuyện gì, liền yên tâm kêu nam đồng nghiệp bên cạnh cùng nhau xuống lầu.
Vốn tưởng rằng có thể yên tâm đợi đến tám giờ, kết quả buổi chiều đột nhiên có một hạng mục mới yêu cầu cô theo vào, một giám đốc sản phẩm mới đến từ phía khách hàng, người này đến từ ngành khác, cũng không hiểu nhiều về nó, hơn nữa có thể là tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa, anh ta liên tục hỏi một số câu hỏi hóc búa, Lâm Bảo Nghi thu hồi tâm rục rịch, tập trung tinh thần cao độ bắt đầu giải quyết các vấn đề công việc. Cô kết thúc cuộc gọi hội nghị với khách hàng thì đã 8 giờ 15 phút, Diệp Mị Mị bình thường cùng nhau tan sở, hôm nay có hẹn nên đã về sớm, Lâm Bảo Nghi suy nghĩ ra một lý do khác để giải thích nguyên nhân mình đi muộn.
Ở trên ghế duỗi lưng một cái, vội vàng thu dọn xong đồ đạc, đột nhiên trở nên khẩn trương, cô thậm chí còn không có phương thức liên lạc với người đàn ông kia, chỉ là hẹn buổi tối gặp mặt, mặc kệ, đi lên trước rồi nói sau, cô đã muộn hai mươi phút, tiến vào thang máy, ấn tầng 20, theo thang máy chậm rãi đi lên, tim cô cũng dâng lên tận cô họng. Đinh một tiếng, giọng nữ máy móc vang lên, “Đã đến tầng 20, vui lòng mang theo đồ đạc”. Lâm Bảo Nghi hít một hơi thật sâu, nắm quyền đi ra thang máy, quẹt thẻ để vào quầy lễ tân tầng 20, dựa theo ánh sáng quầy lễ tân, đi vào bên trong một đoạn, chỉ thấy bên trong là một mảng tối đen, hoàn toàn không có ai ở đây, Lâm Bảo Nghi cười khổ một tiếng, đoán chừng người đàn ông kia đã đi rồi, dù sao cô đã đến muộn lâu như vậy, thở dài, tâm trạng khẩn trương nhất thời trở nên uể oải, cô cũng không có ý định ở lại, vì vậy xoay người lại, chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, trong bóng tối truyền đến giọng nói của một người đàn ông, "Tới muộn còn muốn đi, nói đi, tôi nên trừng phạt em như thế nào đây?", Lâm Bảo Nghi giật mình, mò mẫm tìm kiếm nguồn gốc của giọng nói, liền bị người đàn ông kéo vào một gian phòng họp, cạch một tiếng khóa lại, tiếp theo bị đẩy lên một cái ghế da, còn chưa kịp phản ứng, hai chân đã bị người đàn ông tách ra, treo ở trên tay vịn hai bên, hai tay thuận thế bị trói lại ở phía sau. Lâm Bảo Nghi chạm vào sợi vải đang trói tay cô, chắc là cà vạt của người đàn ông, cả người nhất thời bị bày ra thành tư thế hai chân mở rộng, vì hai tay bị trói ở phía sau, nên bộ ngực ưỡn lên thật cao và dựng thẳng, theo độ cao của người đàn ông điều chỉnh, ghế ngồi không ngừng rung động, người đàn ông rõ ràng còn chưa làm gì cô, nhưng hai ngực đã sưng tấy lên, tiểu huyệt cũng không ngừng tiết dịch, sợ bị người đàn ông phát hiện, cô lặng lẽ thu hồi hai chân lại. Nhưng vẫn bị người đàn ông phát hiện động tác nhỏ của cô , đem hai chân của cô tách ra xa hơn.