"Ưʍ... Ba ơi... ha a..." Một tiếng rêи ɾỉ khó nhịn phát ra từ căn phòng làm việc yên tĩnh.
Trên đùi quấn một chiếc quần tây, hai cái chân gầy guộc trắng nõn đang co quắp run rẩy.
Hai chân thiếu niên dang rộng, vạt áo vén cao để lộ ra đầṳ ѵú đỏ tươi và vòng eo thon thả, cặp mông đẫy đà. Khuôn mặt cậu trong sáng như một thiên thần, làn da mịn màng của cậu như được tô điểm một lớp phấn mỏng manh, đang khao khát cầu xin sự vuốt ve của một người đàn ông.
Lâm Mạt nheo mắt, không ngừng quyến rũ thở dốc, một đoạn lưỡi đỏ tươi lấp ló như ẩn như hiện ở giữa môi.
Khung cảnh quyến rũ giữa hai chân thiếu niên hoàn toàn lộ ra trong không khí, dươиɠ ѵậŧ nhỏ cương cứng, ngay cả túi tinh bên dưới cũng run rẩy, hồng hào dễ thương nhưng không bắn ra được thứ gì, cái lỗ nhỏ phía trên bịt một viên trân châu tròn, để chặt kín nước tuyết bên trong lại
Điều đáng kinh ngạc chính là dưới thân cây ngọc bích non nớt và mềm mại có một âʍ ɦộ đỏ mọng, mép bướm căng mọng đỏ hồng, trên hai môi bướm căng mọng còn có nước nhờn ướŧ áŧ, vừa nhìn là biết ngay bị người ta quanh năm chơi đùa nên mới thành bộ dáng da^ʍ tiện này.
Những ngón tay mang theo vết chai sần của Lâm Thiên Thịnh khẽ nhào nặn vuốt ve trên hai mép bướm dâʍ đãиɠ này, khi mép bướm bị tách ra, để lộ một miếng thịt đỏ mọng lần lượt phun ra nước, âʍ ɦộ cực phẩm có thể làm cho người ta dục tiên muốn chết, bên trong là một vòng màng mềm hồng nhạt lúc ẩn lúc hiện ra, đây lại là một xử nữ chưa từng bị đàn ông đυ. qua.
Người đàn ông tăng nhanh động tác trên tay làm cho thiếu niên run lên bần bật, khe bướm phát ra tiếng lép nhép, từng dòng dâʍ ŧᏂủy̠ tuôn ra ướt đẫm quần tây của cậu.
"A... Ba ơi... a…” Lâm Mạc nghe đến giọng nói ái muội của mình cũng lập tức đỏ mặt.
"Trong bướm của con nhiều nước da^ʍ quá, bắt đầu chảy ra ở giường đúng không? Lúc ở cửa ba đã ngửi thấy mùi bướm nhàn nhạt của con rồi.”
Hiển nhiên là bị ba nói ra sự thật, Lâm Mặc vẫn lè lưỡi nhẹ nhàng thở ra một hơi, làm nũng nói: "Không có. . ."
"Không có sao? Tại sao vừa về đến nhà đã ngồi trên người ba, để cho ba chơi đùa với bướm con vậy?" Người đàn ông biết cậu đang nói dối, đột nhiên dùng bàn tay to nhéo lấy cuống hoa trong bướm, dùng sức kéo ra.
"Ha a —— ưm —— !!! Ha ha... Đừng... Ba ơi... Đừng nhéo âʍ ѵậŧ của con..." Lâm Mạt thét chói tai ra tiếng, trong khe bướm phun ra một đống dâʍ ɖị©ɧ nhỏ giọt rơi trên mặt đất, tạo thành một vũng nước trong suốt.
Ngón tay của người đàn ông không buông tha cho cậu, bóp lấy dươиɠ ѵậŧ, dùng đầu ngón tay xoa xoa chặn lỗ thịt lại, ngăn không cho vật nhỏ nảy bắn ra, hỏi "Khe bướm ướt lúc nào?"
"A… a ưʍ... trong xe... khi ba đến đón con..."
Người đàn ông buông côn ŧᏂịŧ nhỏ ra, ngón trỏ búng một cái: "Thì ra nhìn thấy ba là ướt ngay, đúng là cɧó ©áϊ ngoan của ba.”
"Ưm——" Lâm Mạt đạt được một lần nho nhỏ kɧoáı ©ảʍ, hai mắt mơ hồ, sắc mặt ửng hồng, đầu lưỡi nhỏ thè ra hai cánh môi đỏ mọng, thở hổn hển lặp lại lời khen ngợi của cha: "Ha... Mạt Mạt là cɧó ©áϊ nhỏ của ba..."
Gần đây Lâm Mạt luôn như vậy, vừa nhìn thấy ba mình, bướm của cậu bắt đầu tự động chảy nước, háo hức muốn ba đưa tay xuống dưới khe bướm của mình đùa bỡn, dù như thế nào thì cậu cũng không thể kiềm chế được.
Lâm Thiên Thịnh rất hài lòng với phản ứng cơ thể ngọt ngào của cậu, điều này cho thấy quá trình rèn luyện lâu dài của hắn đã khiến cho đứa con trai dâʍ đãиɠ này càng thêm da^ʍ mỹ đáng yêu.
“Ngoan nào.” Người đàn ông vô cùng thích phản ứng của cậu, há miệng cắn lấy đôi môi đỏ mọng của cậu, truyền nước bọt của mình qua cổ họng khát khô của cậu.