Nghĩ đến cuộc họp hội đồng quản trị sáng mai, Đỗ Yến bơ phờ “Ồ” lên một tiếng, đành phải ngoan ngoãn leo lên giường, nằm xuống bên cạnh Tạ Kinh Ý, chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Đỗ Yến kéo chăn qua đầu, quấn chăn kín quanh người, quay lưng về phía Tạ Kinh Ý tiến vào giấc ngủ.
May mắn là cảm xúc của cô đến mau mà đi cũng mau, cô gái nhỏ cuộn tròn trên giường giống như một con cún nhỏ vô tâm, rất nhanh đã mơ màng quên sạch hết phiền muộn lúc nãy mà ngủ say.
Người bên cạnh đã ngủ từ bao giờ, nhưng đầu óc Tạ Kinh Ý vẫn rất minh mẫn.
Cả ngày làm việc đã đủ mệt mỏi, nhưng giờ phút này thân thể của anh đang ở trong trạng thái cực kỳ hưng phấn, hiển nhiên là do sự ham muốn khát khao thân thể của Đỗ Yến nên không thể kiềm chế được mình.
Anh không bao giờ cảm thấy đủ khi ở bên cô, tâm lý khao khát muốn cùng cô triền miên đêm ngày, nhưng lại sợ hãi việc chiếm đoạt thân thể Đỗ Yến quá nhiều sẽ khiến cô bị tổn thương, khiến cô sinh ra cảm giác chán ghét với mình.
Hầu kết người đàn ông lăn lộn lên xuống, anh khẽ nuốt nước bọt, khe khẽ thở dài một tiếng, du͙© vọиɠ không thể khống chế nổi lẻn trong bóng đêm vô tận.
Cún con nhỏ của anh.
Cuối cùng Tạ Kinh Ý cũng không nhịn được, động tác nhẹ nhàng chậm chạp nằm gần sát bên người cô, ôm cô gái nhỏ nhắn đang ngủ say vào trong l*иg ngực.
Thật thơm, thật mềm.
Tạ Kinh Ý nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô, gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng được ánh trăng chiếu sáng, phủ lên một tầng ấm áp.
Cô gái ngốc, em có biết còn có người đang suy nghĩ về em hay không.
Trong văn phòng thư ký, thư ký Tạ tổng đang tranh thủ khoảng thời gian giữa các cuộc họp chủ tịch hội đồng quản trị để lặng lẽ nghe điện thoại.
Điện thoại áp chặt vào tai, Đỗ Yến nghiến răng nghiến lợi oán trách người bên kia điện thoại: "Tạ Điển! Cậu làm đủ thứ chuyện xấu, tớ nguyền rủa cậu cả đời này ăn cái gì cũng không ngon miệng!"
Đương nhiên, Tạ Điển ở đầu bên kia cũng không chịu thua: "Rõ ràng tớ đang làm việc thiện mà, đồ ngốc! Cậu cảm thấy tớ đắc tội cậu chuyện gì?”
Vừa nhắc tới, cảnh tượng hai cỗ thân thể quấn lấy nhau tối hôm qua giữa cô và Tạ Kinh Ý lập tức hiện lên trong đầu Đỗ Yến ——
Vì người nào đó luôn đề phòng con thỏ nhỏ trong lúc giao hợp chạy thoát ra ngoài, Tạ Kinh Ý luôn nắm chặt eo nhỏ của cô, vô ý để lại một mảng dấu tay rất lớn, màu đỏ bắt mắt trên làn da trắng nõn như sữa lưu lại trên vòng eo thon.
Vóc dáng người đàn ông cao to cường tráng đè lên người cô như dã thú, hung hăng thúc ép, thỉnh thoảng lúc giảm tốc độ còn cúi người hôn lên làn da sau gáy cô, để lại dấu vết chủ quyền mơ hồ đầy mờ ám.