Kim Chủ Bảo Bối Đừng Nóng Giận

Chương 8: Bao dưỡng ông chủ tới ngủ, còn muốn anh chăm sóc mình sau khi xong việc

Bao dưỡng ông chủ tới ngủ, còn muốn anh chăm sóc mình sau khi xong việc …

Cô nào dám chứ!

"Cái kia… Tạ tổng, không cần… em, em muốn đi tắm trước..."

Chú chó nhỏ cảm giác sợ hãi đến nói không ra lời, hoảng sợ vùng ra khỏi lòng ngực anh, rêи ɾỉ một tiếng, mang theo khăn tắm lăn vào phòng tắm.

Đỗ Yến cố tình ở trong phòng tắm thật lâu, tắm rửa chà xát một hồi mới chịu ló mặt ra ngoài, đúng như cô nghĩ, trong phòng đã không còn hình bóng Tạ Kinh Ý đâu nữa.

Chắc hẳn anh đã trở về rồi.

Đỗ Yến dần thả lỏng tâm tình, chậm rãi đến trước cửa tủ quần áo lấy ra một chiếc áo thun rộng rãi, tùy tiện mặc lên người.

Giây tiếp theo, cửa phòng ‘cạch’ một tiếng được mở ra, người ngoài bước vào.

Đỗ Yến sợ tới mức trong lòng khẽ run lên, vội vã kéo áo thun trùm kín thân mình. May mà trước khi cửa chính bị đẩy ra, lúc nãy cô đã mặc áo vào người rồi. Đỗ Yến lấy lại sự bình tĩnh, thoáng chốc lại vô cùng khϊếp sợ khi nhìn thấy Tạ Kinh Ý.

“Anh còn chưa về sao?”

Tạ Kinh Ý vừa mới từ phòng tắm cho khách ra ngoài, làn da màu lúa mì khỏe mạnh căng bóng còn đọng hơi nước mờ mờ, thân hình cường tráng cực kỳ nam tính lộ ra ngoài không khí, quanh hông chỉ treo một chiếc khăn tắm mỏng manh che đi bộ phận nhạy cảm kia mà thôi.

Giờ phút này, thân thể có sức quyến rũ không tưởng của đối phương phơi bày trước mặt Đỗ Yến, khuôn mặt cô nhanh chóng đỏ bừng, không được tự nhiên nhìn đi chỗ khác, bàn tay nhỏ bé cũng khẩn trương vặn xoắn vạt áo dưới thân.

Thần sắc Tạ Kinh Ý cực kỳ bình tĩnh, thản nhiên hỏi ngược lại cô: “Không phải trong thỏa thuận có ghi là bên A phải chịu trách nhiệm về chỗ ở của anh sao?”

Đỗ Yến: “ … ”

Hình như trong thỏa thuận còn có yêu cầu bên B phải làm việc nhà trong khả năng của mình…

Nhưng đây là Tạ Kinh Ý, Tạ tổng đó!

Sao cô dám sai anh làm việc nhà cơ chứ?!

Cô đứng trong góc hơi co rúm người lại, giọng nói lí nhí như muỗi kêu dò hỏi anh: “Vậy anh muốn phòng ngủ chính hay phòng dành cho khách, em dọn chỗ cho anh.”

Tạ Kinh Ý khi cùng cô thực hiện giao dịch có bộ dáng vô cùng thoải mái lại có chút tùy tiện, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một tia hứng thú hiếm thấy: “Dĩ nhiên anh phải nghe theo ý kim chủ rồi.”

Ánh mắt của anh thâm sâu khó lường khóa chặt lấy cô, đôi mắt đó có sức áp bách vô cùng mãnh liệt khiến da đầu Đỗ Yến tê dại cả đi.

“Điều hòa trong phòng dành cho khách đang bị hỏng. Nếu anh định ngủ lại chỗ em, vậy chỉ có thể ngủ cùng em trong phòng chính…”

Khóe môi Tạ Kinh Ý hơi cong lên, không thèm suy nghĩ mà trả lời: “Được.”

Tạ Kinh Ý không khách khí với cô nữa, tự nhiên lên giường như chủ nhân căn nhà này vậy.

“Ngủ sớm đi, đừng ngủ gật trong cuộc họp sáng mai.”

Tạ Kinh Ý an ổn nhắm mắt lại, giọng nói hòa hoãn hơn rất nhiều sau một bữa ăn no nê.