Với Em, Anh Mãi Là Bé Con [BTS-Fanfic]

Chương 11: Buổi sáng rộn ràng

Sáng hôm sau...

-Oáp! Ngủ ngon quá!-vừa ra khỏi giường, Jungkook đã vươn vai hít thở rất lấy làm thoải mái. Có gì bất đâu, cái cảnh tượng thế này ngày nào mà chả diễn ra, Rei tới cty từ sớm, Jungkook thì thường dậy muộn hơn. Ở trong phòng một mình làm ba cái trò mất hình tượng thế này cũng vui lắm, Kook nhỉ?

Nhìn lại chiếc đồng hồ Đoraemon ai đó vừa mới đặt lên bàn đọc sách tối qua, cũng đã 7h hơn rồi còn gì. Ra ăn sáng thôi nào!

Đang tính một bước dứt khoát đi ra ngoài thì Jungkook liền ngờ ngợ nhìn lên chiếc giường tầng trên ngay trên chỗ mình ngủ, quên mất nhỉ, tối qua Ansa đã chuyển đến đây sống chung với Bangtan các cậu. Chuyện này diễn ra nhanh tới mức bây giờ cậu còn đang suy nghĩ có phải đang mơ hay không? Nhéo má mình một cái, đau quá, vậy đúng là thật rồi! Cô nhóc xa lạ ấy đang từng bước khiến cậu phải để tâm rồi đây!

Có lẽ giờ này Ansa vẫn còn đang say giấc với chỗ ngủ mới của mình. Cậu ngước nhìn lên, chăn phủ kín đầu thế kia cũng ngủ được à? Thật là...Chẳng hiểu sao cậu lại thấy vui vui, khi có nó ở đây? Cảm giác này...

"Có nên đánh thức cô ấy không nhỉ?", Kook nghĩ, nhưng rồi cậu lại khẽ lắc đầu, thôi vậy, để Ansa ngủ thêm chút nữa đi, chắc tối qua nó cũng mệt nhiều rồi. Nghĩ thế, Jungkook nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.

...

-Oppa à, cái này có bỏ vào luôn bây giờ không ạ?

Vừa đi tới chân cầu thang thì Jungkook đã nghe thấy giọng của Ansa văng vẳng đâu đó rồi. Vào đến bếp, cảnh tượng đầu tiên trong ngày mà cậu nhìn thấy chính là...

Nó, trong bộ đầm Doraemon màu trắng xanh dài ngang gối, khoác tạp dề, mái tóc màu đỏ tím ấy được thắt bím lại khá vội vàng nên trông hơi rối, đang đứng trong bếp khuấy nồi súp còn Jin thì bận loay hoay chỗ tủ lạnh bên này để tìm thứ gì đó.

Không hiểu sao khi nhìn nó thế này lại khiến cậu cảm thấy rất an bình, cảm giác đó lạ lắm!

-Ngủ ngon không Ansa?-Kook hỏi, nhìn mặt cậu có chút ngạc nhiên rồi. Thì đúng vậy mà, cậu cứ đinh ninh cái đống chăn phồng lên ấy (chắc gối ôm á) là nó, ai ngờ...

-Cũng được ạ, chắc tại lạ chỗ nên ngủ hơi ít một chút!-Ansa nói nhưng mắt vẫn nhìn chăm chăm vào nồi súp, tay chân thì cuống cuồng lên với đống rau củ, hành tỏi vừa thái xong.

Jungkook khì cười, cậu đi tới kéo chiếc ghế cạnh bàn ăn ra và ngồi xuống, thư thả chống cằm ngắm nhìn dáng vẻ hăng say làm việc của nó.

-Bữa nay chú mày dậy sớm vậy, chắc sắp có bão rồi quá!-Jin ôm rổ rau đi ngang qua, vừa thấy maknae tự nhiên máu chọc ghẹo ở đâu lại trào dâng trong anh, thế nên...

-Hyung này!-Jungkook nói bằng cái giọng hờn dỗi. Chuyện cậu là chúa ngủ nướng thì trong cái nhà này ai cũng biết cả rồi, có cần phải phóng đại lên thế không? Cậu là con trai nhưng cũng biết ngượng chứ bộ.

-Thôi thôi, ngồi không đó làm gì. chạy lên phòng gọi mấy thằng cu kia ra ăn sáng đi, trưa trời trưa trật rồi chứ bộ sớm sủa lắm à?-Jin thở dài nhìn mấy cánh cửa đóng im ỉm kia. Bọn nhóc này, lớn hết rồi mà ăn ngủ gì cũng đợi anh nhắc nhở cả. Riết rồi anh cũng chẳng biết mình là ca sĩ hay vυ' em của cái nhà này nữa.

-Tuân...lệnh...sếp!-Kook mệt mỏi lê cái thân người đang nằm oạch ra bàn vì đói của mình mà đứng dậy. Biết vậy cậu đã nằm nướng thêm một lát rồi. Chứ vào kêu mấy ổng dậy...haizz, nhiệm vụ bất khả thi!

Nói gì thì nói, cuối cũng nhờ có màn gõ chiêng huyền thoại của Má Jin mà cả bọn, sau khi nghe tiếng *Beenggg* đinh tai nhức ốc ấy (nhờ có cái muôi sắt với nắp nồi inox đó) liền lập tức phóng ra khỏi giường mặc dù rất buồn cmn ngủ^^.

"Quân số đã tập hợp đầy đủ, ăn sáng thôi!"