Thẩm Kình Hoài nghĩ cả trăm lần cũng không ra đáp án, nhưng khi thấy cô nhóc sung sướиɠ tới tít cả mắt anh lại không muốn khuất phục, đành nói lời trái với lương tâm: “Có mà cháu thích mà không dám nói thì có, nếu muốn chạm vào tôi tới vậy thì cứ làm đi cần gì phải che che giấu giấu, dù sao tâm hồn người chú nhỏ quý mến của cháu vẫn rất bao la, rộng lượng.”
Qúy Tử không giải thích nổi tư duy này: “Chú à, giờ cháu muốn đánh người thì có phải ngồi tù không?”
“Sao tự dưng hỏi cái này?”
“Còn không phải do chú thèm đòn?”
Thẩm Kình Hoài nghe thấy khẩu khí như đòi mạng của cô nhóc, không giận còn cười: “Nhóc suy dinh dưỡng đòi đánh cả tôi cơ á? Đừng để đến lúc ông đây đè ra lại nhè mồm khóc lóc xin tha đấy nhé.”
Trong đầu Qúy Tử đột nhiên hiện lên một cảnh tượng, hai mắt cô đỏ bừng, cổ tay bị người đàn ông siết chặt không thể nhúc nhích. Mặc cho cô kêu la khóc lóc thảm thiết nhưng dường như Thẩm Kình Hoài vẫn không có ý định buông tha.
Trời đất cô đang nghĩ gì vậy? Gương mặt của Qúy Tử bắt đầu nóng lên, không dám nhiều lời với Thẩm Kình Hoài nữa.
Thẩm Kình Hoài bâng quơ ngó qua vẻ mặt ngượng ngùng của Qúy Tử, liếc thấy ánh mắt cô giấu kín như bưng. Cô nhóc này lại bị gì nữa vậy? Sao lại không giận nữa rồi? Đúng là khó đoán mà.
Trước khi đến trấn Tiên Dương, Thẩm Kình Hoài đưa Qúy Tử tới khu tập thể của Triệu tiên sinh thêm lần nữa. Lần này tới không phải để chào hỏi gì mà là để cọc tiền thuê hai phòng trống trên lầu hai của căn hộ đối diện.
Không những vậy, Thẩm Kình Hoài còn mời chủ hiệu ảnh lén đưa máy ảnh cơ vào trong phòng. Sau khi học được cách sử dụng thông thạo, Thẩm Kình Hoài liền hào phóng trả rất nhiều tiền cho bọn họ.
Rèm cửa chỉ hơi hé ra một khe nhỏ đủ để quan sát căn nhà đối diện của Triệu tiên sinh. Qúy Tử không đoán ra được ý nghĩ của Thẩm Kình Hoài, cô ngờ nghệch hỏi: “Chú nhỏ định làm gì vậy?”
Thẩm Kình Hoài hờ hững nói: “Không làm gì cả, chỉ muốn ngồi đây cùng cháu uống trà thôi.”
Màn đêm đã dần buông xuống. Qúy Tử khó khăn quan sát căn phòng tối om không lấy một bóng điện. Nhìn còn không rõ thì uống trà kiểu gì? Chưa bị nước trà nóng làm bỏng mồm là còn may chán.
Còn nữa, nhất là cái máy ảnh chen ngang giữa hai người họ, ống kính to đùng hướng ra ngoài cửa sổ, cảnh tượng này nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ quái.
Qúy Tử không ngồi yên nổi nữa, muốn đứng dậy đi lại một chút.
Cái tính hiếu động như khỉ của cô nhóc Thẩm Kình Hoài còn lạ gì, anh sớm đã nhờ chủ nhà mua hộ ít bánh ngọt cùng trà hạnh nhân để dễ bề dỗ cô ngồi ngoan một chỗ.
Nghe thấy có trà hạnh nhân, Qúy Tử lập tức ngồi lại vào ghế, Qúy Tử rất ít khi được thưởng thức thứ trà này vì trong nhà không có ai làm cho cô, Lý Trân Ngọc thì không thích nấu nướng còn Vυ' Triệu càng bận rộn, cứ sáng sớm tinh mơ lại phải chạy đôn chạy đáo hầu hạ tiểu tổ tông Qúy Quân Ngọc.
Nhưng mà Qúy Tử nghe bảo để làm trà hạnh nhân mất rất nhiều công đoạn, kể cả nguyên liệu cùng nhiệt độ cũng phải để ý cẩn thận. Cô nhìn bình trà vỏ sò nhỏ xinh yên vị ở trên bàn, bên trong đựng đầy trà sữa màu oải hương, nhìn qua thì hơi giống trà sữa Tây Tạng, khi đến gần sẽ ngửi được mùi thơm của táo đỏ và hạnh nhân cùng cảm giác ngọt ngậy lan tỏa. Trong trà được bỏ thêm thảo mộc, mấy cánh hoa quế khô nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Qúy Tử cầm muỗng nhỏ khẽ khuấy, sau đó nhấp thử một hớp trà ấm áp, tâm trí nhờ vậy cũng trở lên khuây khỏa hơn.
Cô biết mình thích ăn đồ ngọt nhưng lại sợ béo nên rất ít khi chạm vào những thứ đó, đều tại chú nhỏ đầu têu nên mấy dạo này hình như hơi thả phanh.
Nhìn cô nhóc vốn muốn chạy trốn bị một tách trà sữa mê hoặc, Thẩm Kình Hoài không nhịn được cười: “Cháu thích đồ ngọt đến thế à?”
Qúy Tử không muốn bản tính háu ăn của cô bại lộ, đương nhiên không thừa nhận, bày ra dáng vẻ than thở: “Cháu không hảo ngọt mấy đâu chẳng qua vì mặt mũi của chú nhỏ nên mới miễn cưỡng uống thôi đấy ạ.”
“Ồ, phải không?” Thẩm Kình Hoài cũng không ngại vạch trần cô, nhếch miệng cười: “Vậy thì cháu không biết rồi, tách trà kia đâu phải chuẩn bị cho cháu?”
Qúy Tử lung túng không biết đáp lại sao, ngơ ngác nhìn chú nhỏ mình
“Trà này là tôi tự thưởng cho bản thân, ai mà biết người nào đó mê đồ ngọt tới nỗi vừa thấy trà sữa đã vội đổ vào chén mình rồi.”
“Cháu…” Qúy Tử nhìn Thẩm Kình Hoài mà lòng không tin nổi, chú đang cười nhạo đầu óc cô nông cạn đến nỗi phải dành một tách trà hạnh nhân á?
“Chú nhỏ trở nên keo kiệt từ bao giờ vậy?” Cô nhịn không được nói toẹt ra suy nghĩ trong lòng mình.
“Vì cháu đã bảo tôi keo kiệt, người chú này đành phải làm gì đó cho xứng với cái danh này, trả lại cái chén cháu uống dở cho tôi mau.” Thẩm Kình Hoài không có vẻ gì là đùa giỡn, còn đứng dậy toan vươn tay muốn giành lấy.
Qúy Tử không tình nguyện giao chén sứ nhỏ viền hoa lê ra, gương mặt phụng phịu bực bội lải nhải: “Không ngờ chú nhỏ đói tới mức này, đến cái cốc cháu uống qua dính đầy nước bọt cũng đòi! Hiểu rồi, có phải chú có ý gì với cháu, nhân cơ hội muốn hôn gián tiếp chứ gì?”
Thẩm Kình Hoài nghe xong câu này suýt thì ngã ngửa. Anh đột ngột rút tay về, mày đẹp cau chặt: “Cháu nói gì cũng đúng.”
Qúy Tử bị câu nói bộc trực kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hai má của cô đỏ ửng, do dự mãi mới lên tiếng hỏi: “Là câu nào đúng cơ ạ?”
Thẩm Kình Hoài liếc cô một cái, nhướng mày châm chọc: “Nếu đã dính nước bọt rồi thì thôi vậy, tôi có bệnh sạch sẽ.”
Qúy Tử xém thì ném nguyên cái chén trên tay. Trong đầu cô nhớ rõ chi tiết về chú nhỏ, cẩn thận vẽ ra từng nét. Này thì chú nhỏ, đúng là khắc tinh, đồ quỷ già đáng ghét!
Hai người cãi xong cũng không có ý định trò chuyện tiếp, mọi chuyện cứ vậy mà lắng xuống. Thẩm Kình Hoài gác một tay lên đầu, ánh mắt dõi ra phía ngoài cửa sổ, cửa nhà Triệu tiên sinh vẫn như cũ đóng chặt, không thấy động tĩnh gì.
Qúy Tử yên lặng, ủ rũ ăn bánh ngọt. Bình thường cô cũng không phải kiểu nói nhiều, riêng chỉ mỗi lúc ở gần Thẩm Kình Hoài không hiểu sao lại nói luôn mồm như vậy.
Bầu trời khoác lên chiếc áo đen, Qúy Tử ngăn không nổi cơn buồn ngủ ập đến. Cô vừa định hỏi Thẩm Kình Hoài thì người nọ đã đưa ngón tay đặt lên môi cô, ra hiệu “Suỵt”
Chuyện gì vậy? Qúy Tử thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Thẩm Kình Hoài trông không giống như đang đùa, cơn mệt mỏi cũng từ đó bị đánh tan. Cô cảnh giác rụt cổ lại, men theo ánh mắt của anh nhìn về phía đối diện.