*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bà chủ nở một nụ cười khó đoán được ý vị: “Kể vậy thì mấy ai tin trên đời này có thứ đấy. Nhưng nghe đồn, có người thực sự đã nhìn thấy người cá rồi đó.”
Thẩm Kình Hoài hứng thú híp mắt nói: “Ồ? Tôi muốn nghe chi tiết.”
Đây cũng chỉ là lời truyền miệng bà chủ tình cờ nghe được từ một ngư dân. Chuyện kể rằng vào một đêm, khi đi biển về, chàng trai đó đã thấy Triệu tiên sinh đứng từ xa trên bến. Ban đêm trăng sáng, bến tàu vẫn sáng đèn nhưng nơi anh ta đứng lại tối đen như mực. Những người khác không thấy được anh Triệu nhưng cậu ta lại có thể thấy rõ.
Người ngư dân tò mò không biết Triệu tiên sinh đang làm gì ở cái chỗ chật hẹp ấy thì chợt nhớ tới hôm nay khu phố biển tổ chức ca hát, chắc do mời đám gái nhảy đến nên anh ta đứng đó hóng gió.
Chàng trai định bỏ đi thì bất ngờ thấy từ dưới mặt nước có người ngoi lên. Mái tóc nàng* đen dài, vì ngâm trong nước quá lâu nên từng sợi tóc giống như rong biển mềm mại, phủ lên bờ vai mịn màng. Dưới ánh trăng mờ ảo lung linh, mái tóc đen cùng bờ môi đỏ quả là một sự kết hợp chí mạng, vẻ đẹp cuốn hút nghẹt thở. Ánh đèn chiếu trên đỉnh đầu tạo ra màng sương mỏng bao phủ, chỉ nhìn sườn mặt nàng kia thôi đã thấy xinh đẹp chứ đừng nói nhìn chính diện.
Triệu tiên sinh nhìn thấy nàng kia giống như hoàn toàn mất đi lý trí, anh ta đột nhiên quỳ xuống, kích động vuốt ve gương mặt kiều diễm ấy.
Người phụ nữ kia vậy mà không hề né tránh mà còn nở một nụ cười đầy yêu mị. Nàng giống như cực kỳ sung sướиɠ, phía sau đột nhiên mọc ra một cái đuôi cá hơi trong suốt thật dài, lớp vảy sáng lấp lánh dưới ánh trăng vỗ vào mặt biển, khuấy động từng đợt sóng. Chỉ chốc lát, tầng da trơn trượt kia được cởi ra, trôi dạt ra xa biển, nơi mà nó thuộc về. Người phụ nữ loạng choạng bước lên cầu tàu, để lộ ra đôi chân dài trắng nõn.
Nàng kia ngước mắt nhìn Triệu tiên sinh nở một nụ cười ngây ngô.
Chẳng lẽ nàng muốn lên bờ? Theo truyền thuyết, nếu nữ thần biển muốn tới thế giới loài người, đuôi cá sẽ biến mất.
Đây…đây có phải là nàng tiên cá không?
Cảnh tượng quái dị này lại bị chàng ngư dân trẻ tuổi bắt gặp, cậu ta không nhịn được tiến tới hai bước, chỉ thấy Triệu tiên sinh tức tốc cởϊ áσ khoác quấn lấy thân thể người phụ nữ đã ướt đẫm nước, vòng tay ôm lấy nàng kia định chạy đi hướng khác.
Người ngư dân không khỏi có chút ghen tị, Triệu tiên sinh này thì có tài đức gì? Nữ thần biển thế mà cũng vì hắn thoát khỏi tiên cảnh.
Dựa vào cái gì chứ? Triệu tiên sinh chính là thằng tồi! Năm ngoái ngay cả tiểu tình nhân Mạt Lị bé bỏng của hắn cũng không giữ được, bị cô Triệu đánh cho tàn phế, không qua nổi nguy kịch! Một thằng đàn ông như vậy có xứng đáng được mỹ nhân ngư cảm mến?
Trong đầu người ngư dân không biết đang nghĩ cái gì, sống lưng cậu ta chợt ớn lạnh, da đầu tê dại. Cậu ta không ngừng đẩy nhanh tốc độ bước tới nhìn cho rõ ràng, tuy chỉ là cái nhìn thoáng qua lại đem gương mặt người cá kia nhớ mãi trong lòng.
Đó không phải nữ danh ca An Mạt Lị sao? Cô ta chưa chết? Bằng cách nào mà sống lại thành người cá? Điều này…làm sao có thể xảy ra được?
Người ngư dân kia cơ bản không tin vào mấy chuyện ma quỷ yêu thần, về đến nhà thì ốm nặng nhưng trong đầu cậu ta vẫn nhớ rất rõ về Mạt Lị, người phụ nữ xinh đẹp nổi tiếng khắp Bắc Thành kia.
An Mạt Lị và Triệu tiên sinh từng có khoảng thời gian lén lút qua lại nhưng bị cô Triệu tóm được, cho người vào tận vũ trường đánh cô ta sống dở chết dở! Nhưng Triệu tiên sinh chỉ thờ ơ đứng nhìn, cũng đúng thôi, anh ta lấy đâu ra gan dám làm gì vợ mình.
An Mạt Lị vì mất quá nhiều máu, sau một đêm nằm trên giường dưỡng bệnh thì qua đời.
Cô ta thật sự đã chết, bị đánh chết không ngóc đầu lên nổi, những người đi đám tang cô ta nhiều đến không thể đếm xuể! Chả có lý nào một người chết có thể đem hồn phách mình nhập vào người cá rồi sống lại?
Hay do đám người cá kia quấy phá, trời ơi Bắc Thành này sắp loạn thật rồi!
Nghe xong chuyện này, Qúy Tử kinh hãi hỏi: “Sao nghe chuyện này cứ ảo thế nào ấy, có thật không vậy ạ?”
Bà chủ lạnh lùng cười: “Đó chỉ là tin vịt, ai biết có thật hay không? Tất nhiên còn phải do người nghe tự mình đánh giá, có tin hay không tùy vào mấy người!”
Qúy Tử nhớ tới bức họa người cá trong nhà Triệu tiên sinh, hóa ra còn có chuyện này, chẳng lẽ anh ta thật sự nhìn thấy người cá? Vậy người cá kia đã bị anh ta đưa đi đâu?
Qúy Tử có chút tò mò về An Mạt Lị, cô ta thật sự đã chết rồi?
Trong lòng Qúy Tử tràn đầy lòng hiếu kỳ, cô muốn khám phá tới cùng.
Ý tưởng này không ngờ lại trùng hợp với suy nghĩ của Thẩm Kình Hoài, hai người ăn ý nhìn nhau, trong lòng đều hiểu tiếp theo phải làm gì.
Câu chuyện muốn nghe đã kết thúc, Qúy Tử yên lòng tận hưởng tiếp bữa tiệc hải sản. Cô rất thích chan canh cá vào cơm chỉ là mỗi khi để Lý Trân Ngọc nhìn thấy sẽ bị mắng là bất nhã, không cho phép cô trẻ con tùy hứng.
Vì hôm nay đi cùng Thẩm Kình Hoài nên Qúy Tử cũng không cần phải cố kỵ, cô bưng bát canh cá lên đổ vào chén cơm của mình. Thẩm Kình Hoài liếc mắt một cái, nhẹ giọng nhắc nhở “Nước canh hơi mặn, đổ vừa thôi.”
“Vâng ạ.” Qúy Tử vui vẻ trộn cơm, xúc một thìa thật đầy cho vào miệng, quả nhiên vị rất mặn, thiếu chút nữa cô đã phun toàn bộ số cơm trong miệng ra.
Thẩm Kình Hoài đưa một bát trà cho cô, thở dài bất lực: “Đã nói mặn rồi mà còn cứng đầu. Đúng là không đυ.ng tường Nam không quay đầu mà.”
Qúy Tử uống cạn bát trà, vị mặn trong miệng cũng nhạt dần, cô cười nịnh nọt: “Không phải phía trước đã có chú nhỏ che chắn rồi sao? Tường Nam* có cứng tới đâu cũng không đυ.ng được.”
Không biết Thẩm Kình Hoài nghĩ cái gì, châm chọc nói: “Nhìn bộ dáng thấp bé kia của cháu cố lắm cũng chỉ đâm vào lòng tôi thôi.”
Lời này quá mức ái muội làm cho trái tim yếu đuối của Qúy Tử đập thình thịch, ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Cô nâng bát trà chắn ngang tầm mắt, không dám nhìn vào Thẩm Kình Hoài. Đối diện với bát trà không thấy đáy, cô chớp chớp mắt, nghĩ thầm: “Chú nhỏ đây là đang trêu chọc mình?”
Bữa cơm này ăn rất ngon miệng, trước khi rời đi Thẩm Kình Hoài còn vui vẻ boa thêm tiền phục vụ cho ông chủ.
Khi trở lại khách sạn trời đã tối. Qúy Tử không cảm thấy đói, Thẩm Kình Hoài cũng không ép cô ăn thêm bữa tối, anh định ban đêm mới gọi đặt cơm mang tới khách sạn.
Cả một ngày lang thang bên ngoài nên hai chân của Qúy Tử đều tê mỏi. Cô lên lầu tắm trước, để lại một mình Thẩm Kình Hoài ở dưới tán gẫu cùng lễ tân.
Thấy Thẩm kình Hoài nhắc tới An Mạt Lị, lễ tân nói: “An Mạt Lị là hoa khôi có tiếng ở vũ trường Dạ Vũ. Chắc tiên sinh chưa từng nghe tới cái tên Dạ Vũ này phải không? Đó là vũ trường cao cấp nhất ở Bắc Thành, không phải mấy cái vũ trường tay vịn tạp nham kia đâu. Nhân viên phục vụ trong đó đều là tài nữ tri thư đạt lý, ngồi ở lô ghế đấy tiếp toàn các nhân vật máu mặt. Nghe nói đa phần những người có số có má vào đó đều nhìn trúng nữ ca sĩ xinh đẹp An Mạc Lị, còn có người nói rằng cô ấy chính là người đẹp số một Bắc Thành!”
* Tường Nam là bức tượng để tránh tầm nhìn trong phong cách kiến trúc của người Trung Quốc. Cổng của các tòa nhà Trung Quốc xưa thường mở về hướng Nam, ngày xưa ngoài cổng nhà những người có địa vị quyền thế có những bức tường che bóng, khi đi ra ngoài phải rẽ trái hoặc rẽ phải, nếu đi thẳng sẽ bị va vào bức tường phía nam.