Có tờ báo từng viết rằng một người nước ngoài đã phát hiện ra một chú cá voi xám rất đặc biệt. Chú cá voi này không có tên và vẫn luôn cô đơn một mình bởi nó phát ra tần số âm thanh lên tới 52 Hz, trong khi các loài cá voi khác chỉ có thể phát ra tần số từ 15 đến 25 Hz, loài cá thể này hoàn toàn bị cô lập chỉ vì lạc nhịp với chính thế giới của nó. Chú cá voi một mình bơi đến bờ Địa Trung Hải, cách ngôi nhà Thái Bình Dường hàng nghìn dặm. Trong mắt những chú cá voi khác, nó giống như một kẻ câm chẳng màng thế sự, không có bạn đồng hành cũng không có một chú cá voi nào nguyện ý đáp lại bài ca duyên dáng của nó, sinh ra trong cô độc, lại trở về chết trong cô độc.
Trước khi chết, nó sẽ một mình chìm xuống vực sâu xa lạ. Xác của nó sẽ phân hủy vào làn nước xanh trong, hình thành một hệ sinh thái độc đáo, cung cấp chất dinh dưỡng cho các loài khác, duy trì một chu kỳ dài đến cả trăm năm, người ta gọi đó là kình lạc*. Cá voi rơi xuống vực thẳm, để lại hy vọng sống cho những sinh vật khác, đây cũng là lần dịu dàng cuối cùng của chú cá voi cô độc này.
*Kình Lạc (hay Whale fall) là một thuật ngữ để chỉ khi cá voi chết đi, xác của chúng chìm xuống đáy biển ở độ sâu lớn hơn 1000 mét, và khi chạm xuống đáy biển, những cái xác này trở thành thức ăn cho các sinh vật ở biển sâu trong hàng chục năm.
Anh ấy cũng giống vậy.
Qúy Tử nghĩ đến một người, người kia được trời ưu ái cho vẻ ngoài xinh đẹp, cũng có thể gọi là mỹ nam. Với đôi mắt phượng, mí mắt sâu hút cùng chiếc lông mày mảnh dài. Hễ cứ nhìn vào tròng mắt đen tựa như vòng hoa hướng dương kia, cảm giác mọi suy tư thầm kín trong lòng mình đều sẽ bại lộ.
Anh ấy tên Thẩm Kình Hoài, đang sống trong một ngôi nhà kiểu Tây ở nơi hẻo lánh nhất Nam Thành.
Mọi người đều nói rằng thiếu gia nhà họ Thẩm sinh ra đã ngậm thìa vàng nhưng xấu số, bị gia đình ruồng bỏ, giờ lại biến thành một tên ngốc. Hồi nhỏ anh vốn đã rất thông minh nhưng điều đó chẳng thể đổi được những tai ương gieo xuống tương lai anh sau này.
Nửa năm trước, một trận hỏa hoạn đã thiệu rụi hết toàn bộ căn nhà của anh, người trong nhà may mắn sơ tán kịp. Nhưng ngọn lửa kia lại vô tình cướp đi thần trí của Thẩm Kình Hoài, từ đứa con của trời sau một đêm biến thành một kẻ nửa điên nửa ngốc.
Nhà họ không chỉ có mỗi Thẩm Kình Hoài, anh còn hai người anh trai khác. Chắc có lẽ họ cảm thấy quá xấu hổ nên đã rũ bỏ toàn bộ trách nhiệm với Thẩm Kình Hoài, cả nhà dọn khỏi Nam Thành đến một nơi mới tiếp tục kinh doanh. Bỏ lại Nam Thành này một người hầu già, một tòa nhà nhỏ và một thiếu gia ngốc.
Khi còn nhỏ, Qúy Tử theo đám nhóc trong xóm gọi anh là chú Thẩm. Bây giờ anh trở thành như vậy chả ai thiết tha gì gọi cái tên đó, sau lưng toàn những lời bán tán bẩn thỉu. Nhưng Qúy Tử là ngoại lệ, cô chưa từng có ý hùa theo bọn họ.
Hôm nay Nam Thành có mưa.
Qúy Tử khép lại mẩu tin tức, cô vừa từ nước ngoài trở về thì được một tòa soạn mời tới công tác. Trong nhà niềm vui còn chưa ngớt, cô đã vội vàng trốn ra ngoài hít thở không khí.
Căn biệt thự lâu ngày không có người sửa sang bám đầy hơi mốc, ngoài trời còn đang đổ mưa nên trong không khí lẫn theo hơi ẩm xộc thẳng vào mũi khiến cô hắt hơi liên tục. Cô mới chỉ ngửi thứ mùi gay mũi này một chút mà toàn thân đã ngứa ngáy không chịu nổi.
Cô mang theo chiếc ô lớn màu đen có tay cầm bằng gỗ lang thang khắp các con phố.
Quý Tử là người thích mặc sườn xám, kiểu dáng có phần hông hẹp và mỏng, chất tơ lụa bóng loáng phác họa lấy vòng eo quyến rũ, trước ngực cài một đóa hoa mẫu đơn duyên dáng, từng đường kim mũi chỉ đều ẩn chứa rất kì công, nhìn là biết được đặt may từ hiệu sườn xám nổi tiếng nhất Nam Thành.
Vạt áo dính phải nước mưa nên màu sườn xám cũng trầm xuống, lộ ra ánh lam nhạt trong suốt phản chiếu dưới tầng sáng, một chút dáng vẻ chật vật do trời mưa cũng không có, mà càng tô điểm thêm vẻ xinh đẹp lỗng lẫy.
Quý Tử đi bộ một lúc lâu, cuối cùng dừng lại dưới lầu của một căn nhà gỗ kiểu Tây, đây là nơi Thẩm Kình Hoài sống. Phía Bắc căn nhà có mảnh dây thường xuân, cành lá rung rinh, xanh mướt trong gió. Giữa khoảng xanh ngút ngàn lộ ra một khung cửa nhỏ, có người vẫn đứng ở nơi đó, gương mặt quen thuộc.
Cô nghĩ một hồi sau vẫn quyết định gõ cửa.
Người hầu già tên là A Thành ra đón cô: “Cô Quý? Cô ở nước ngoài mới về à?”
A Thành tuổi đã cao, hốc mắt sâu hoắm để lộ ra con ngươi khôn khéo rành đời, nhưng Qúy Tử biết rằng người này thực chất không xấu.
Quý Tử lớn lên ở Nam Thành, cho dù vài năm sống ở nước ngoài, bị tiếng Tây thun đúc nhưng chất giọng Ngô Nông* vẫn không thay đổi, khi nói chuyện cũng không xen kẽ thêm từ nước ngoài. Điều này sở dĩ cũng bắt nguồn từ những người sính ngoại, cô không thích kiểu nói chuyện đấy.
*Khẩu âm nhẹ nhàng của Ngô Nông ( tính từ, thành ngữ) còn được gọi là “Ngô Nông kiều nhũ”, ” Ngô Nông lời nói nhỏ nhẹ”, miêu tả hiện tượng người Ngô nói chuyện nhẹ nhàng, dễ nghe.
Cô nhỏ giọng đáp lại bằng giọng Nam Thành: “Chú Thẩm có nhà không ạ?”
Thẩm Kình Hoài lớn hơn cô chưa đến mười tuổi nhưng gọi là anh thì lại không quá thích hợp.
Khi còn nhỏ, Thẩm Kình Hoài rất thích đưa cô ra ngoài chơi, đóng giả người nhà dẫn cô gái nhỏ đi xem múa rối bóng, đi trà lâu thưởng trà, còn cả gan đưa cô vào vũ trường xa hoa trụy lạc để xem vũ công nữ nhảy.
Khi đó, cô sốt ruột ngồi trong phòng nghỉ đợi Thẩm Kình Hoài mau chóng xã giao xong rồi cùng nhau về nhà. Chờ một lúc lâu, không hiểu sao cô lại ngủ thϊếp đi. Trong lúc mơ màng còn gọi người tới, một nhân viên ghé qua hỏi cô có cần giúp đỡ gì không. Do vừa mới ngủ đẫy giấc nên giọng cô hơi khàn khàn, mang theo hơi sữa ngọt ngậy: “Anh ơi, có thể gọi giúp em chú Thẩm được không ạ? Em muốn về nhà!”
Năm phút sau, có người tới mời cô ra sảnh lớn.
Qúy Tử tin tưởng Thẩm Kình Hoài, không chút nghĩ ngợi đi theo nhân viên ra ngoài sảnh. Vũ trường quả thật rất khác với những gì cô tưởng tưởng, tiếng mắng chửi hỗn tạp văng vẳng bên tai, xa hoa lộng lẫy đến cực điểm.
Thẩm Kình Hoài ngồi ở ghế da đen, lười nhác nói: “Nhìn đi, tao đã bảo là có mang bé con nhà bên tới chơi rồi, không thể ở lại lâu nữa, tao phải đi đây, hôm khác tụ tập!”
Đám nhà giàu lêu lổng kia nhất quyết không chịu, ầm ĩ với Qúy Tử: “Cô bé ở lại chơi đi, để anh trai Thẩm của em ngồi thêm tí nữa!”
Quý Tử có chút sợ, tính tình cô mềm mại, nũng nịu nói: “Là chú…Là chú Thẩm.”
“Ồ, cô bé gọi nó là chú à, vậy gọi bọn anh là gì?” Đối phương đột nhiên cười.
Qúy Tử rũ mắt, còn chưa kịp thích ứng với kiểu tình huống này, đôi mắt cô phiếm hồng giống hệt chú thỏ nhỏ nhút nhát. Nụ cười rời rạc trên mặt Thẩm Kình Hoài chợt biến mất, giọng nói cũng lạnh đi vài phần: “Bọn mày nói chuyện đứng đắn chút, đừng có đem mấy câu chợ búa rác rưởi ra nói với bé con nhà tao.”
Anh ném chai champagne xuống đất, mùi rượu nồng nặc tỏa ra, sau đó ôm lấy Qúy Tử đi mất.
Qúy Tử rụt rè túm lấy gấu âu phục màu bạc, hỏi: “Chú Thẩm mấy người đó là ai vậy ạ?”
Thẩm Kình Hoài trả lời cô: “Không phải người tốt. Qúy Tử phải nhớ kỹ, sau này tìm bạn trai đừng tìm người như vậy!”
Bây giờ nói chuyện bạn trai có phải hơi sớm rồi không, mẹ Qúy còn chưa cho cô yêu sớm đâu, mấy năm nữa còn muốn cô ra nước ngoài học đại học nữa đó.
Hai má Qúy Tử ửng hồng, dù gì mấy chuyện tình cảm nam nữ này cô gái nhỏ cũng nhìn nhiều trên báo chứ không phải không biết, cô thấp giọng hỏi anh: “Sau này tìm bạn trai, con tìm chú nhỏ là được rồi?”
Thẩm Kình Hoài vẫn coi cô là trẻ con, cười sảng khoái nói: “Chú á? Kể cả chú cũng không được.”
“Tại sao ạ?”