Trọng Sinh Chi Hoan Sủng

Chương 39: Cố gia (2)

Cố Thành vẫn đặt tay ở eo Lâm Tưởng không chịu buông, cứ như vậy dẫn cô vào nhà.

Lâm Tưởng hướng ánh mắt nhìn xung quanh, ngoài trừ ở ngoài có một số đồ trang trí khác ra, còn đâu ở bên trong phòng thì vẫn được bài trí giống như ở đời trước.

Rõ ràng biết rằng cô đối với ngôi nhà này đã rất quen thuộc, nhưng khi thấy ánh mắt của cô nhìn xung quanh, Cố Thành vẫn nhịn không được mà trêu cô, "Đây là lần đầu tiên em tới đây, anh dẫn em đi tham quan nhà một chút nhé."

Lâm Tưởng:.....

Mẹ Cố ở bên cạnh đang bảo người giúp việc mang một bình cắm hoa tới để cắm bó hoa nguyệt quý, thì nghe thấy Cố Thành nói vậy liền nói: "Bây giờ vẫn còn sớm chưa tới giờ ăn cơm, Tần Mân cũng chưa trở về, các con đi lên lầu nghỉ ngơi trước đi."

Lâm Tưởng nghe thấy cái tên Tần Mân này tâm tình liền có chút dao động, nhìn Cố Thành nói: "Vậy phiền anh dẫn em đi tham quan một vòng được không?"

Cố Thành kéo tay cô, sau đó dẫn cô hướng cầu thang lên lầu, quay đầu lại nói với mẹ Cố: "Con dẫn cô ấy lên lầu ba nhìn một chút, khi nào ăn cơm thì mẹ gọi bọn con."

Mẹ Cố vừa vui vẻ cắm hoa vừa phất phất tay với bọn họ, "Mẹ bảo thím Viên mang trái cây lên cho các con."

Cố Thành căn bản không tính là sẽ dẫn cô đi tham quan các phòng. Dù sao thì Lâm Tưởng cũng đã từng ở ngôi nhà này một thời gian dài, đối với nơi này cũng rất quen thuộc. Nhưng anh vẫn có chút khẩn trương hy vọng cô có thể một lần nữa bước vào thế giới của anh, bước vào ngôi nhà thuộc về bọn họ.

Hai người lên đến tầng ba, Lâm Tưởng liền buông tay anh ra, tự mình hướng tới cánh cửa phòng quen thuộc. Thư phòng, phòng làm việc, phòng khách, phòng tập thể thao, phòng ngủ chính....

Tất cả đều rất quen thuộc như vậy.....

Cô nhìn một vòng, trong đầu hiện lên hình ảnh hai người cùng nhau sinh hoạt ở đây, rốt cuộc là ngay lúc đó cô đã nghĩ như thế nào chứ? Nếu có thể cùng Cố Thành bình yên ở bên nhau, vì cái gì lại không đối xử với anh tốt một chút chứ?

Cố Thành thấy cô đứng yên bất động giữa phòng khách với vẻ mặt mất mát liền có chút đau lòng. Vì thế tiến lên ôm cô, thấp giọng nói: "Làm sao vậy, bộ dáng giống như là muốn khóc, anh đâu có trêu đùa gì em đâu."

Lâm Tưởng tựa vào l*иg ngực anh, mạnh miệng giảo biện: "Nhà anh đẹp quá dọa em sợ."

Cố Thành: "Nếu thích thì em chỉ cần thay đổi thân phận của mình là có thể dọn tới đây ở rồi."

Lâm Tưởng: "Thân phận gì chứ?"

Cố Thành: "Thấy thân phận "Đương gia chủ mẫu của Cố gia" thế nào?"

Lâm Tưởng nhịn không được cười ra tiếng: "Thấy cũng không tồi, để em suy xét thêm một chút."

Cố Thành cũng không ép cô phải đáp ứng luôn, nắm tay cô dẫn vào thư phòng, nói: "Có một chuyện anh muốn làm từ lâu rồi nhưng vẫn chưa có cơ hội để làm. Hôm nay em giúp anh hoàn thanh tâm nguyện đi."

Lâm Tưởng khó hiểu đi theo anh vào thư phòng, hỏi anh: "Muốn làm gì vậy?"

Cố Thành dẫn cô tới bên cửa sổ, duỗi tay đẩy cánh cửa sổ ra sau đó bế cô ngồi lên khung cửa, ôm eo cô nói: "Đọc sách, cửa sổ được trang trí một ít cây cảnh, khi có ánh nắng mặt trời chiếu vào thì cảnh sắc liền trở nên thật đẹp. Lúc ấy anh liền muốn một ngày nào đó anh sẽ mang người phụ nữ anh yêu nhất tới đây, ôm cô ấy ngồi trên khung cửa sổ, sau đó sẽ hôn cô ấy thật sâu."

Mắt Lâm Tưởng trừng lớn, không ngờ Cố tổng trên thương trường là một người oai phong đầy uy quyền lại có thể có một tâm hồn thiếu niên thanh xuân như vậy.

"Đến giờ khung cửa sổ này vẫn chưa tìm được nữ chủ nhân của nó sao?"

Cố Thành trầm mặc vài giây, cười nói: "Chính là em đó."

Anh nói xong liền cúi đầu hôn lên môi cô.

Kết quả mới vừa hôn chưa được hai giây, ở cầu thang liền truyền đến giọng nói: "Anh, có thể xuống ăn cơm rồi."

Là giọng nói của Tần Mân.

Lầu ba ở Cố gia là địa bàn của Cố Thành. Lúc còn đi học, mẹ Cố sợ lúc Cố Thành học tập sẽ bị phân tâm, liền ra lệnh cho người trong nhà nếu như không có việc gì thì không được đi lên quấy rầy anh. Sau đó đến lúc đi làm, mẹ Cố lại sợ anh vất vả mệt mỏi không được nghỉ ngơi tốt vì vậy cũng không cho người khác tùy ý đi lên. Dần dà lầu ba nghiễm nhiên trở thành cấm địa ở Cố gia.

Cố Thành mỗi ngày ở bên ngoài đã phải cạnh tranh với các đối thù khác, về đến nhà hy vọng có thể có một không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi. Cho nên đối với cách gọi cấm địa này anh cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Đời trước có thể tự do ra vào lầu ba ngoại trừ anh ra, người đi lại nhiều nhất chính là Lâm Tưởng. Mẹ Cố cũng không dám tùy ý đi lên lầu, sợ là sẽ khiến cho Cố Thành không vui.

Thời điểm Tần Mân mới vừa tới ở tại Cố gia cũng có chút đắc ý vênh váo, lần đầu tiên lấy lý do mượn sách, cũng không thèm hỏi ý kiến của Cố Thành liền đi lên. Cố Thành xem cô ta là khách nên cũng nhẫn nhịn không nói gì. Lần thứ hai cô ta cũng lấy lý do là mượn sách lại đi lên. Lần đó cô ta liền bị mẹ Cố mắng, cũng dặn cô ta đừng tự ý đi lên lầu ba. Tần Mân trưng ra khuôn mặt tươi cười nói lần sau cô ta sẽ không dám nữa.

Có một lần Cố Thành đi xã giao uống say được người ta đưa về nhà. Lúc đầu là do mẹ Cố và người giúp việc chăm sóc anh. Sau đó lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại liền phát hiện Tần Mân đang ngồi ở mép giường. Lần này anh trực tiếp nổi giận đuổi Tần Mân xuống lầu. Từ lúc đó Tần Mân không dám khiêu chiến uy quyền của anh nữa, cũng không dám bước chân lên lầu ba nửa bước.

Giờ khắc này đang cùng Lâm Tưởng thân thiết đột nhiên bị phá đám khiến trong lòng Cố Thành vô cùng khó chịu. Nhưng biết là Tần Mân không dám đi lên nên liền không thèm để ý tới, cúi đầu tiếp tục tìm tới môi Lâm Tưởng.

Lâm Tưởng quay đầu tránh né, nhỏ giọng nói: "Gọi chúng ta xuống ăn cơm kìa."

"Mặc kệ cô ta." Cố Thành nâng tay lên cố định đầu cô, hung hăng hôn lên môi cô, sau đó mυ'ŧ vào, trêu đùa với đôi môi của cô khiến nó ửng đỏ.

Lâm Tưởng cũng không yếu thế, hai chân quấn quay eo anh, tay cũng không khách khí mà để trên ngực anh, cảm nhận cơ bắp rắn chắc cùng nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh.

Ôm ấp một lúc hai người đều có chút động tình, Lâm Tưởng có thể cảm nhận được rõ ràng sự cọ quậy của tiểu Cố Thành ở nơi bụng dưới của cô.

"Anh cứng." Lâm Tưởng cười nhìn anh.

Cố Thành nhướng mày, "Mỗi lần tới gần em, nó đều rất kích động."

"Trách em được sao."

"Vậy em có muốn phụ trách dập lửa không?" Cố Thành lại bắt đầu trêu ghẹo cô.

Cả hai người đều vô cùng hăng say, liền đem Tần Mân đang đứng ở cửa ném qua sau đầu.

Lâm Tưởng ngồi trên khung cửa, đối mặt với cửa thư phòng. Tuy rằng vẫn chuyên chú lăn lộn với Cố Thành, nhưng vẫn rất để ý đến động tĩnh ở ngoài cửa phòng, cô cảm giác hình như Tần Mân đang nhìn trộm vào phòng.

Ở trong lòng Lâm Tưởng cười lạnh, cô biết Cố Thành có bao nhiêu chán ghét đối với việc Tần Mân đi lên lầu ba. Đời trước cô cũng từng chính mắt nhìn thấy hai lần Cố Thành nổi giận, đều là do Tần Mân không mời mà tới.

Cũng bởi vì điều cấm kị kỳ quái này của Cố Thành mới có thể làm cho Lâm Tưởng được sống an ổn ở Cố gia trong mười năm.

Không ngờ hôm nay Tần Mân lại tự tiện xông lên, lá gán cũng thật lớn, hẳn là đang bị sự ghen tị làm cho hồ đồ rồi, biết là cô được Cố Thành dẫn về nhà cho nên luống cuống sao?

Lâm Tưởng phát hiện chính mình cũng rất nhớ bộ dạng khi nổi giận của Cố Thành.

Thu hồi suy nghĩ, Lâm Tưởng cố ý vươn ngón tay lên vẽ vòng vòng ở trước ngực Cố Thành, sau đó liền vươn đầu lưỡi liếʍ môi, thấp giọng nói: "Anh muốn em giúp anh dập lửa như thế nào đây? Dùng tay? Dùng miệng? Hay là dùng nơi đó....."

Phía dưới của Cố Thành đã trướng đến phát đau nhưng vẫn cố nén lại xúc động, cầm lấy bàn tay đang nghịch loạn của cô chậm rãi đi xuống, thắng đến khi sờ thấy nơi đang cương cứng, nói: "Chúng ta lên giường đi, sau đó sẽ tiếp tục thảo luận phương án giải quyết."