Trọng Sinh Chi Hoan Sủng

Chương 29: Ngày nghỉ

Cố Thành nhướng mày, “Trong ví tiền của anh cũng có mấy cái.”

Lâm Tưởng:…….

Cố tổng, anh mang theo một đống bαo ©αo sυ đi mời khách ăn cơm, làm như vậy có được không? Ngộ nhỡ đến lúc anh lấy tiền ra trả mà nó bị rơi ra thì phải giải thích như thế nào đây!

Nhưng mà thấy anh có lòng chuẩn bị bαo ©αo sυ như vậy, Lâm Tưởng cũng không muốn làm khó anh nữa.

Ôm cổ anh, liếʍ liếʍ những cọc râu mới nhú lên của anh, hỏi: “Sao chúng ta không đi tắm trước?”

Cố Thành kiên quyết cự tuyệt nói: “Không, làm xong rồi đi tắm.” Anh thực sự không thể chờ được đến lúc tắm rửa xong nữa.

Hai người gào thét ầm ĩ đi vào phòng, Lâm Tưởng mời với nằm xuống giường đi bị anh nhào tới cởϊ áσ. Lâm Tưởng vừa phối hợp với anh vừa cười nói: “Bộ dáng này của anh thật là muốn dọa người mà.”

Cố Thành cởi bỏ áo ngực rồi ngậm lấy nhũ hoa xinh đẹp của cô, mơ hồ nói: “Anh đói đến mức phát điên rồi.”

Lâm Tưởng nhịn không được cười một tiếng, cô thích nhìn thấy bộ dáng người đàn ông này động tình vì cô, giống như ở trong mắt anh, cô chính là cả thế giới.

Khi vật cương cứng thô to kia thoát khỏi tầng tầng lớp vải vướng víu mà hung hăng đi thẳng vào trong cô, Lâm Tưởng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, có chút buồn cười mà nghĩ: cô lại có thể bị người đàn ông này lấy đi mất lần đầu tiên của đời con gái cả hai lần.

Lâm Tưởng bị lăn qua lộn lại, đầu óc trở nên choáng váng mơ hồ, chỉ cảm thấy ở đằng sau mình như gắn một cái động cơ liên tục hoạt động không nghỉ một chút nào, đến hừ cô cũng lười hừ.

“Thành ca ~ ca, chúng ta nghỉ ngơi được không, em không còn chút sức lực nào nữa.” Lâm Tưởng đáng thương làm nũng.

Cố Thành hôn lên môi cô, cười nói: “Thể lức quá kém, sau này anh phải dẫn em đi tập luyện một chút.”

Lâm Tưởng cảnh giác hỏi: “Tập luyện cái gì chứ?”

Cố Thành cúi đầu cười: “Các loại….., bao gồm cả như thế này nữa.”

Lâm Tưởng không còn sức lực để chống đỡ được nữa, đôi tay buông lỏng, cả người nằm bò ra giường.

Đem mặt vùi vào chăn gối, nói: “Không được, em rất buồn ngủ, em muốn đi ngủ!”

Cố Thành ngẩng đầu nhìn đồng hồ để trên tủ đầu giường, nói: “Mới có 10 giờ.”

10 giờ tối đối với những người trẻ tuổi kỳ thật vẫn còn rất sớm, nhưng vẫn đề là bữa tối bọn họ còn chưa ăn đã trở về, nói cách khác là bọn họ đã lăn lộn trên giường từ lúc 7 giờ đến bây giờ. Tuy rằng trong khoảng thời gian đó có dừng lại để nghỉ ngơi nhưng thời gian nghỉ ngơi cũng chỉ là vì để chờ anh hồi phục sức lực trở lại mà thôi!

“Anh…… Anh đã chơi em ba giờ liền rồi…… Có thể buông tha cho em được không?” Lâm Tưởng mệt mỏi nói đứt quãng.

Cố Thành cúi đầu cười vài tiếng, nói: “Được, làm xong lần này sẽ buông tha cho em.” Nói xong lại đè cô ra giường.

Lâm Tưởng bị làm cho đến mức xương cốt như muốn vỡ vụn, thầm nghĩ: Qủa nhiên không thể để người đàn ông phải kiềm chế quá lâu, bằng không đến khi được xả hắn sẽ làm ngươi đến chết.

Đến khi Cố Thành mỹ mãn nằm xuống ôm lấy cô thì cũng đã là nửa đêm. Lâm Tưởng nhìn một đống khăn trải giường đã bị lộn xộn thành một đống, rồi nhìn đống bαo ©αo sυ bị ném đầy đất, vô lực mà thở dài nói: “Em không còn chút sức lực nào nữa. anh mau đi dọn dẹp nhà một chút, nếu không ngày mai dì giúp việc tới làm sẽ bị hù chết mất.”

“Dì ấy đã lớn tuổi rồi nên cũng sẽ hiểu biết nhiều hơn, sẽ không bị dọa sợ đâu.”

“Nhưng em không muốn để phòng bẩn như vậy đến ngày mai!”

Cố Thành sang sảng mà cười to mấy tiếng, nói: “Được được được, anh dọn, lập tức đi dọn dẹp.”

Nói xong nhanh chóng xoay người đi xuống giường, tùy ý mặc vào một cái quần dài, quấn chăn ôm Lâm Tưởng để năm lên sô pha, rồi vào phòng để đồ ôm chăn ga mới ra ngoài, nhanh chóng thay khăn trải giường mới.

Lâm Tưởng nghiêng đầu dựa vào sô pha, cười nói: “Anh thật tốt.”

Cố Thành nhếch khóe miệng, vừa trải chăn mới ra vừa nói: “Vậy em mau cưới anh về nhà đi.”

“Chờ em tích góp đủ sính lễ sẽ tới hỏi cưới.”

Cố Thành bắt đầu khom lưng nhặt bαo ©αo sυ bị ném đầy trên mặt đất, “Không cần sinh lễ, anh còn có thể cho không của hồi môn.”

Lâm Tưởng ha ha cười, “Nghe thật là chân thành.”

Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng Lâm Tưởng cũng không chuẩn bị ở trong khoảng thời gian ngắn mà đã phải kết hôn. Hôn nhân nguội lạnh ở đời trước đã để lại trong cô quá nhiều ký ức không tốt, đã trở thành tâm bệnh của cô. Hiện giờ cô cùng Cố Thành có thể ngọt ngào như vậy quả thực đều do ông trời đã nhìn thấu, cô vẫn muốn tiếp tục chìm trong tình yêu ngọt ngào như vậy, về phần có một số chuyện cô vẫn chưa muốn phải đối mặt quá sớm.

Cứ để cho cô được hưởng một chút thời gian của tuổi trẻ, trước mắt cô chỉ muốn được là một người con gái chìm đắm trong tình yêu mà thôi.

Sau khi Cố Thành thu dọn xong sạch sẽ nhà cửa, liền đi qua chen vào ngồi cùng cô trên cái ghế sô pha. Độ rộng của sô pha không đủ lớn căn bản hai người bọn họ không thể ngồi vừa, cho nên Cố Thành hơi đè lên người cô.

Lâm Tưởng cảm nhận được trọng lực mà anh đè lên, vươn ngón tay chọc chọc vào cơ bắp rắn chắn của anh cười nói: “Đây chính là gánh nặng ngọt ngào a~.”

Cố Thành không đè lên nửa người cô nữa , cúi đầu hôn lên gương mặt cô, nói: “Không phải là gánh nặng ngọt ngào mà là nơi mang tới sự ngọt ngào.”

Lúc đang tình ý nồng đậm, thì đột nhiên bụng Lâm Tưởng phát ra một tiếng gây mất hứng, “Ục….”

Cố Thành:……

Lâm Tưởng phụt cười, nói: “Xem ra cơ thể này chỉ có ngọt ngào không thôi là không được.”

Cố Thành búng tay một cái, “Anh không chỉ có ngọt ngào, mà anh còn có cả bánh mì nữa.” Nói xong đứng dậy, bế cô lên theo kiểu công chúa, “Đi, chúng ta xuống tầng tìm đồ ăn.”

“Hôm nay anh nhất định phải mang em đi mọi nơi sao?” Lâm Tưởng nằm trong lòng hỏi.

“Anh cảm thấy như vậy rất tốt, đây mới chính là gánh nặng ngọt ngào.”

“Vậy anh có thể làm ơn hãy mặc quần áo vào cho gánh nặng của anh không.” Hiện tại cô ngoài tấm chăn khoác ở bên ngoài ra thì bên trong chính là đang trần trụi.

Cố Thành lắc đầu, nói: “Anh cảm thấy như vậy rất tốt. Anh vừa có được lộc ăn đến mức thoải mãn, thì còn có thể được no mắt.”

Lâm Tưởng hít một hơi nở nụ cười, “Có thể được anh để mắt tới thật là vinh hạnh của em. Có phải cũng muốn em bỏ luôn tấm chăn này đi hay không, sau đó cứ thế trần trụi ngồi ăn với anh?”

Cố Thành tưởng tượng ra hình ảnh cô bỏ tấm chăn rồi cứ trần trụi như vậy mà ngồi ăn cơm, thì thực sự cảm thấy trong xoang mũi có chút ngứa ngáy, nếu còn tiếp tục chắc chắn máu mũi sẽ chảy ra mất, “Nếu làm như vậy thì nhất định chúng ta sẽ không có thời gian để ăn cơm.”

Phòng bếp ở tầng một được bài trí một cách thời thượng, Cố Thành để Lâm Tưởng ngồi xuống trước bàn ăn, còn mình thì đi qua tủ lạnh tìm đồ ăn.

Mở cửa tủ lạnh đã thấy rau quả thịt các loại, còn cả đồ sống đồ chín đều đã được dì giúp việc chuẩn bị đầy đủ, cần gì cũng có. Hơn hết là tất cả đều đã được phân loại rõ ràng.

Cố Thành đảo mắt một cái, không khỏi khen ngợi một câu: “Dì giúp việc hẳn là một chuyên gia mà, lần sau có chuyển đi chỗ khác nhất định phải mời dì ý tới.”

Lâm Tưởng chống mặt, nói: “Dì ấy là người ở đây, nói không chừng người ta cũng không muốn rời khỏi đây.”

Cố Thành nhún vai, nói: “ Nhiều chuyện, chưa thử thì sao có thể biết được chứ?” Sau đó lấy ra từ tủ lạnh một bát lớn, bên trên còn được bọc một lớp màng bọc thực phẩm, anh mở ra ngửi ngửi, nói: “Là canh thịt bò, hẳn là buổi chiều mới làm, vẫn còn mới, anh làm mì thịt bò cho em, sẽ rất nhanh thôi.”

“Ừ, em thích.” Lâm Tưởng cười ôn nhu, trong mắt tràn ngật sự ngọt ngào.

Cố Thành lấy canh, bóc mì gói, rồi rửa một ít rau xanh, vừa bật bếp đun nước vừa vớt mấy miếng thịt bò đã được thái miếng từ bát canh ra.

Đây là lần đầu tiên Lâm Tưởng nhìn thấy bộ dáng nấu ăn của anh, đời trước dường như chưa bao giờ nhìn thấy anh vào bếp. Có khi buổi tối anh về nhà cũng sẽ ngồi ở dưới nhà một lúc, sau đó bê bữa khuya lên tầng, nếu như thấy cô vẫn thức thì sẽ chia cho cô một nửa. Cô vẫn luôn nghĩ là do cô giúp việc làm cho anh. Hiện tại xem ra rất có khả năng là anh tự làm.

Lâm Tưởng cứ ngồi đối diện lẳng lặng nhìn anh như vậy, các thao tác của anh cũng không phải quá thành thạo, nhưng lại rất tự nhiên lưu loát.

Dáng người cao gầy cùng với chân tay thon dài, anh vốn nên đi làm người mẫu, rất thích hợp để đứng trước máy quay. Dù cho có khom lưng thái rau cũng đẹp, lấy muỗng múc canh cũng đẹp, tất cả các thao tác anh làm giống như nước chảy mấy trôi vô cùng ưu nhã, làm cho cô không thể nào rời mặt được.

Quan trọng hơn làm cơ thể cởi trần của anh sau lớp tập dề, chỉ cần thân thể di chuyển một chút là có thể nhìn thấy bả vai rắn chắc phần lưng cơ bắp cũng với vòng eo thon chắc. Cái quần mặc tới phần hông làm lộ ra đường cong sau eo gợi cảm.

Lâm Tưởng nuốt nước miếng, phát hiện có lúc đàn ông cũng có thể quyến rũ đến như vậy!

Cố Thành đưa lưng về phía cô bận rộn đi lại, đột nhiên cười nói: “Em đang nhìn trộm anh sao!”

Lâm Tưởng hoảng sợ, thầm nghĩ làm sao anh có thể biết được chứ? Ngoài miệng phản bác lại: “Em không có.”

Cố Thành vẫn không quay đầu lại, chắc chắc mà nói: “Em có, em dùng ánh mắt tà mị nhìn anh, thiếu chút nữa là đã chảy nước miếng rồi.”

Như vậy thật là mất mặt mà, có nói cái gì thì cô cũng không nhận. “Tuyệt đối không có.”

Lúc này Cố Thành mới xoay người, điều khiển máy hút mùi, nói: “Dì ấy lau mặt trên của máy hút mùi thật sáng bóng, có thể dùng để soi gương cũng được a~.”

Lâm Tưởng nhìn theo tay anh, quả nhiên mặt ngoài kim loại được lau sạch đến mức chói mắt, lúc này trên đó đang phản chiếu lại vẻ mặt kinh ngạc của cô.

Lâm Tưởng lập tức dùng tay che mặt lại.

Cố Thảnh vui vẻ cười ra tiếng, hôn lên mu bàn tay cô một cái, nói: “Anh không ngại để cho em nhìn, nếu em muốn, anh còn có thể cởi luôn cả quần ra nữa.”

Cảm thấy xấu hổ tới mức không còn gì để nói, Lâm Tưởng tiếp tục giấu vẻ mặt đau khổ sau lòng bàn tay, “Không cần cởi!”

Cố Thành vừa trêu cô vừa nấu mì, rất nhanh hai bát mì thịt bò thơm ngào ngạt đã được mang để lên bàn. Sợi mì mềm kết hợp với thịt bò cùng với mấy cọng rau xanh, chỉ cần liếc mắt một cái đã làm cho người ta muốn ăn ngay lập tức. Lâm Tưởng vươn tay từ trong chăn ra cầm lấy cái thìa nếm một chút nước. Nước canh có hương vị tươi ngon của thịt bò, ngon tới mức thiếu chút nữa là làm cô bật khóc.

Cố Thành vốn là ngồi xuống đối diện cô, nhưng cảm thấy khoảng cách giữ hai người quá xa, vì thế bưng bát ngồi xuống cái ghế bên cạnh cô, cười ấm áp hỏi cô: “Phía dưới của anh ăn có ngon không?”

Lâm Tưởng bắt đầu cầm đũa vớt mấy sợi mì, không chút do dự nói: “Ngon!”

Cố Thành phụt một tiếng, ngay sau đó liền kiềm chế cảm xúc nén cười đến mức mặt đỏ bừng, “Vậy em ăn nhiều một chút.”

Lâm Tưởng phát hiện biểu hiện của anh có chút kỳ lạ, không khỏi nghĩ lại hành động lúc trước của anh, nói: “Vừa rồi anh hỏi em cái gì?”

Cố Thành ho nhẹ một tiếng, thu hồi vẻ mặt trêu đùa, nghiêm trang mà nói: “Anh hỏi em là mì ăn có ngon không?”

Vừa rồi anh rõ ràng hỏi là: Phía dưới của anh ăn có ngon không?!!!!

“Đố lưu manh!” Lâm Tưởng nghĩ lại mới rõ, căm giận phun ra ba chữ, lại tiếp tục ăn mì. Cô thực sự rất đói bụng, không ăn cơm chiều còn bị bắt vận động 3 tiếng liên tục, dù cho cơ thể có làm bằng sắt cũng không thể chịu nổi.

Thấy cô thực sự rất đói Cố Thành cũng không trêu cô nữa. Sau khi gắp sang cho cô thêm mấy miếng thịt bò, cũng cúi đầu xuống ăn. Thật ra anh mới là người phải tiêu hao nhiều sức lực nhất khi làm chuyện kia.

Sau khi ăn hết bát mì thịt bò, lúc này Lâm Tưởng mới có cảm giác được sống lại, rồi còn lấy tay xoa xoa cái eo sau lớp chăn đi đi lại lại trong phòng khách.

Cố Thành dọn dẹp qua loa cái bàn rồi cũng đi tới gần cô.

Lâm Tưởng nhìn thấy cơ thể để trần của anh, nói: “Cố tổng, anh có thể mặc áo vào có được không?”

Cố Thành nhướng mày, “Anh tưởng là em rất thích nhìn.”

Lâm Tưởng:…….

Có phải là cô đang cùng với một Cố Thành giả mạo nói chuyện yêu đương đúng không? Cố Chủ tịch khí phách thanh cao không ai bì nổi đã chạy đi đâu mất rồi? Ở trước mặt cô rõ ràng là một tên lưu manh mà!

Lâm Tưởng không muốn để ý đến anh nữa, xoay người chuẩn bị đi lên tầng thì bị anh gọi lại: “Đi đâu vậy?”

Lâm Tưởng ôm chăn nói: “Đi tắm một cái rồi sau đó đi ngủ.”

Cố Thành đuổi theo, “Đi cùng đi.”

Cô kiên quyết từ chối: “Không, em muốn tắm một mình!”

Cố Thành lại bế cô lên, “Anh đảm bảo là sẽ an phận không làm gì hết.”

Lâm Tưởng hoài nghi nhìn anh, cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng.

Nhưng sự thật chứng minh, chỉ cần đúng thời điểm thì đảm bảo bọn đàn ông đều sẽ giống như cầm thú vậy!

Đây là bài học kinh nghiệm mà Lâm Tưởng đã rút ra được sau khi bị đè lên bồn rửa mặt lăn lộn một lúc lâu.

Đối với việc sau khi kết hôn Cố Thành chỉ có thể được lăn lộn vận động trên giường bốn lần một tháng mà nói, thì tình hình hiện tại chính là giống như người nông dân được mùa mà vui vẻ ca hát vậy!

Tuy rằng Lâm Tưởng oán giận anh chơi trò lưu manh, ghét anh hành động thô bạo, nhưng chỉ cần anh muốn thì cô đều ỡm ờ đồng ý. Sau đó cũng thực sự phối hợp, rất nhanh chóng cũng sẽ chìm đắm vào trong đó, lại càng vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, bảo cô nói cái gì thì liền nói cái đó, kêu cái gì thì liền kêu cái đó.