Trọng Sinh Chi Hoan Sủng

Chương 13: Ngọt ngào

Lâm Tưởng: “…”

Hai người im lặng ngồi, không hề có lời ngon tiếng ngọt, chỉ la thỉnh thoảng hôn môi ngọt ngào với ngưười bên cạnh, tình cảm của bọn họ đến vô cùng bất ngờ, nhưng lại tự nhiên như nước chảy thành sông.

Đời trước bọn họ cũng đã bên nhau, là người quen thuộc nhất của nhau, chỉ là khi đó bọn họ thiếu đi thứ tình cảm quan trọng nhất của vợ chồng, mà lúc này, bọn họ tìm được rồi.

Thời gian trôi đi rất nhanh, dường như mới chỉ nói vài câu mà đã tới đêm khuya, Cố Thành ôm cô nói: “Có chút lạnh, chúng ta đi xuống thôi.”

Tuy rằng Lâm Tưởng không cảm thấy vậy, nhưng vẫn gật đầu đi xuống cùng anh.

Hai nguời một trước một sau đi xuống, lúc đến của cầu thang tầng hai, Lâm tưởng dừng bước xoay ngưười nhìn anh, khóe mắt khẽ nâng, dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh, nhẹ giọng nói: “Đêm nay ở lại đi.”

Ánh đèn trong hành lang dịu dàng, chiếu lên mặt cô lại tôn lên vẻ quyến rũ mê hoặc, đôi mắt kia mang theo một chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ, như một chiếc lưỡi câu nhỏ, thiếu chút nữa câu mất hồn phách của anh.

Giọng nói của Cố Thành có chút run rẩy: “Được…”

Nghe được câu trả lời của anh, Lâm tưởng cười ngọt ngào, đi thẳng tới hướng phòng ngủ chính.

Cố Thành đã bị mê hoặc đến mức đầu óc choáng váng, rất tự nhiên mà đi theo, kết quả tới cửa phòng lại cô chặn lại, anh nghi ngờ nhìn cô: “Làm sao vậy?”

Lâm Tưởng nhón mũi chân hôn lên cằm anh, cười như không cười nói: “Anh ngủ ở phòng đối diện, là căn phòng lần trước anh ngủ đó.”

Cố Thành: “…..”

Chẳng lẽ không phải cùng nhau tới phòng ngủ chính “ngủ” hay sao!!! :)))))

Biết bị cô gái nhỏ này chơi một vố, anh cũng không giận, cười nói: “Nhưng anh muốn ngủ ở phòng ngủ chính.”

Lâm Tưởng nhướng mày: “Vậy mời làm báo cáo, chờ tổ chức phê duyệt, sau đó mới có thể vào ngủ.”

“Xem ra đây là một khó khăn rất lớn.” Anh nói.

“Đúng vậy, cho nên bây giờ ngoan ngoãn trở về phòng dành cho khách, ngủ ngon.”

Cố Thành nhún vai: “Được thôi, ngủ ngon.”

Lâm tưởng bình tĩnh đóng cửa phòng ngủ, khi đi đến mép giường, trong lòng không nén nổi vui sướиɠ, thả người ngã xuống giường, lăn qua lăn lại vài lần mới bình tĩnh lại. Cố Thành thích cô! Anh nói đã thích cô từ rất lâu rồi!

Lâm Tưởng chôn mặt vào gối đầu, khẽ nhếch môi cười nhạt, đã sống hai đời đây là lần đầu tiên cô yêu đương, loại vui sướиɠ cuồn cuộn từ trong lòng này tốt đẹp như thế, cô chưa bao giờ cảm nhận được.

Nghĩ lại cũng cảm thấy rất thú vị, sau khi kết hôn mười năm, cuối cùng hai người họ cũng yêu nhau.

Khi chìm đắm trong tình yêu hai người đều muốn ở cạnh nhau, bọn họ cũng không ngoại lệ, vừa mới xác định quan hệ, càng là thời điểm khó có thể tách rời, chẳng qua tốt xấu gì Cố Thành cũng là ông chủ của công ty lớn, rốt cuộc cũng không thể nào cả ngày ở bên cạnh cô chơi bời lêu lổng nói chuyện yêu đương, tuy rằng anh cũng rất vui lòng làm như vậy, nhưng vẫn còn một đống công việc chờ anh xử lý.

May mắn công ty giải trí ở ngay dưới lầu văn phòng Cố Thành, ngày thường muốn gặp nhau cũng không phải việc khó, chỉ là mỗi ngày Lâm Tưởng ăn không ngồi rồi rồi chạy đến LX đưa tin, Đỗ Hân nhìn dáng vẻ mãi không chịu tiến thủ này của cô cũng thấy phiền, muốn tìm cơ hội để nhắc nhở cô.

Lâm Tưởng da mặt dày nghe Đỗ Hân niệm kinh, đời trước vì cô quá quan tâm đến sự nghiệp của mình, mới khiến quan hệ gia đình và việc kinh doanh hỏng bét, đời này cô may mắn có được cơ hội trọng sinh, lại có tiến triển tình cảm với Cố Thành, cô nhất định không thể lại dẫm lên vết xe đổ.

Sáng sớm hôm nay cô lại chạy đến công ty, kết quả không gặp được Cố Thành, lại bị Đỗ Hân bắt được.

Đỗ Hân chống eo dạy dỗ cô: “Yêu đương không phải là toàn bộ cuộc sống, em đầu tư tinh lực vào công việc, như vậy mới có thể giữ được tình yêu, cũng có thể làm bản thân trở lên phong phú hơn!”

Lâm Tưởng rất ngạc nhiên: “Chị Đỗ biết em đang yêu sao?”

Đỗ Hân trợn trắng mắt: “Vô nghĩ! Cả người em đều là bong bóng màu hồng, đến dì quét rác ngoài cửa cũng biểt.”

Lâm Tưởng cảm thấy không sao cả, ai biết cũng được, dù sao cô cũng không có ý định giấu diếm.

Đỗ Hân còn nói thêm: “Em và Cố tổng yêu đương chị không có ý kiến, nhưng dù sao em cũng là một diễn viên, cũng coi như là nhân vật của công chúng, nếu em muốn tốt, phải lựa chọn nên công khai đoạn tình yêu này ngay từ lúc bắt đầu hay không muốn cho mọi người biết?”

Lâm Tưởng không hề do dự, nói: “Em và Cố Thành yêu đương quang minh chính đại, không cần thiết phải che giấu.”

Đỗ Hân cau mày nói: “Vậy em có nghĩ tới không, Cố tổng cũng coi như là một danh nhân, địa vị hai người cách xa như vậy, người bình thường sẽ thấy như thế nào, họ sẽ nói gì em?”

Lâm Tưởng có chút không vui, nói: “Ý của chị Đỗ là không cần công khai?”

Đỗ Hân nhìn phản ứng của cô, cười nói: “Chị sẽ không can thiệp quá mức vào việc của em, em muốn như thế nào cũng được, chẳng qua nên bàn bạc với chị trước, chị mới có thể nghĩ ra cách ứng phó.”

Lâm Tưởng bình tĩnh suy nghĩ lại, cảm thấy Đỗ Hân nói cũng không phải không có lý, nhưng muốn cô che giấu tình yêu cô lại cảm thấy không cam lòng: “Vậy chị Đỗ có ý kiến gì?”

Đỗ Hân hài lòng nhìn Lâm Tưởng, cô thích nghệ sĩ lý trí lại biết thu: “Có thể cho mọi người biết em đang yêu đương, nhưng đừng công khai thân phận của Cố Thành với bên ngoài, nhưng vẫn có thể công khai trong phạm vi nhỏ.”

Lâm Tưởng có chút rối rắm nhìn cô: “Làm như vậy có gì tốt?”

Đỗ Hân buông tay: “Tránh đi việc này, có thể bỏ qua một số phiền toái không cần thiết, cuối cùng cũng không dễ bị kẻ khác ghen tức tới đỏ mắt.”

Lâm Tưởng suy nghĩ một lúc, cuối cùng đồng ý với đề nghị của Đỗ Hân, thật ra dự tính ban đầu của cô chính là không công khai cũng không giấu diếm, thuận theo tự nhiên là được, nhưng cô đang ở trong giới giải trí, có rất nhiều chuyện đều thân bất do kỷ.

Đời trước quan hệ của cô và Cố Thành, cô đã hạ quyết tâm che giấu ngay từ lúc ban đầu, nhưng cuối cùng vẫn bị phơi bày ra ánh sáng, sau đó khiến Cố Thành và người Cố gia gặp phải rắc rối rất lớn, khiến tất cả mọi việc đều trở nên không tốt.

Sau này dù cho tất cả mọi người đều rõ ràng quan hệ của cô và Cố Thành, nhưng vẫn bàn tán không ngừng, lời khó nghe gì cũng có.

Tình cảnh lúc đó bây giờ nghĩ lại vẫn thấy mà sợ, cho nên đời này cô vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết tốt nhất cho rắc rối trước mắt, vì vậy vẫn nên không vội công khai.

Đỗ Hân nói xong ý tưởng của mình, lại nói với cô: “Công ty mở cho em hai cái tài khoản weibo, ngày thường đều phải cập nhật trạng thái, nâng cao nhân khí, nếu lười nói, cứ để Nhạc Tiểu Kỳ xử lý, đúng rồi, lần trước Mic chụp mấy bức ảnh, em chọ vài cái đăng lên weibo.”

Vừa nghe đến công việc, Lâm Tưởng cũng không nói nhiều, lấy di động mở weibo, đăng nhập tài khoản Đỗ Hân cho.

“A! Fan cũng không ít!” Cô vui vẻ nói.

Đỗ Hân tức giận nói: “Mua!”

Lâm Tưởng: “....”

Đỗ Hân nhìn dáng vẻ thất vọng của cô, không nhịn được an ủi: “Chờ em tham gia nhiều tác phảm điện ảnh tốt, sẽ có càng nhiều fan chân thật.”

Thật ra Lâm Tưởng cũng không quá thất vọng, lúc này cô trọng sinh trở lại tuổi trẻ, tất cả đều bắt đầu lại từ đầu, không có quá nhiều người biết đến cũng là bình thường, chẳng qua cũng chỉ hơi hụt hẫng một chút, trải qua mười năm rèn luyện, kỹ thuật diễn đã sớm được mọi người công nhận, lúc này đối với cô mà nói, tùy tiện diễn nhân vật gì cũng không quá khó khăn, cho nên trở nên nổi tiếng cũng không phải việc khó khăn lắm.

Lâm Tưởng cập nhật trạng thái đầu tiên trên weibo, đó là một bức ảnh tự sướиɠ, với caption: “Người nào đó ơi, ta có xinh đẹp không?”

Đỗ Hân nhìn thấy, thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại, lý trí đâu, nghe lời đâu? Sao vừa đăng trạng thái đầu tiên đã khoe ân ái như vậy?!!

Buổi sáng Cố Thành chỉ có một cuộc họp, thời gian khá dài, khi anh nghĩ tới bạn gái mới vừa ra lò đang ở dưới lầu, anh có chút cảm giác ngồi không yên, cố tình các giám đốc bộ phận kia vẫn chưa đọc xong báo cáo, này thường khi nói về công việc, bọn họ cũng không dám ho một cái, một vài bản báo cáo vớ vẩn giống như vải bó chân của các cụ bà, vừa dở vừa dài, một cái rắm chó cũng không kêu nổi. (không hiểu luôn L(()

Báo cáo vẫn đang tiếp tục, nhóm giám đốc sợ hãi phát hiện, boss đang ngồi thẳng lưng sắc mặt ngày càng âm trầm, bọn họ người này nhìn người kia, âm thầm suy đoán rốt cuộc là ai đυ.ng chạm đến vảy ngược của boss, nhìn dáng vẻ boss giống như sắp hắc hóa.

Trong lúc nhất thời mọi người đều cảm thấy bất an.

Cố Thành nhẫn nại nghe xong hai bản báo cáo, vẫn là nhưng lời lẽ tầm thường như cũ, không có chút mới mẻ, anh không thể nhịn được nữa mà ném chiếc bút máy trong tay lên bàn, bút máy nảy lên hai lần, sau đó lăn về phía trước, cuối dùng dừng lại trước mặt một giám đốc bộ phận, người nọ giống như vô cùng hoảng sợ trừng lớm hai mắt, vội vàng cầm bút máy để trước mặt Cố Thành, mà người đang đọc báo cáo trong nháy mắt im lặng như ve sầu mùa đông, nhìn kỹ một chút, có thể thấy người đó đang run bần bật.

Cố Thành không nhận bút cũng không lập tức lên tiếng, mà quét mắt nhìn tất cả những người trong phòng họp một lần, thẳng đến khi tất cả mọi người đều bị nhìn chằm chằm tới ứa mồ hôi lạnh, anh mới mở miệng thong thả nói: “Thời gian chính là tiền bạc, một tập đoàn tranh thủ thời gian sáng tạo lợi nhuận, kết quả tôi phải ngồi trong phòng họp này cùng các người lãng phí một buổi sáng, lại không nghe được một chút gì có ích, chẳng lẽ tôi mời các tinh anh như các người về là để nghe lời nói suông sao?”

Cố Thành không nóng không lạnh nói, âm thanh không lớn, nhưng lại rất có lực uy hϊếp, từng câu từng chữ như những cái đinh, đâm vào khiến các giám đốc bộ phận đứng ngồi không yên.

“Mặc kệ những người chưa làm báo cáo, toàn bộ trở về làm lại, lần sau lại để tôi thấy báo có lệ như vậy, lập tức cuốn gói ra khỏi đây, tan họp.”

Nhóm giám đốc rời khỏi phòng họp không bao lâu, rất nhanh trên diễn đàn của tập đoàn đã xuất hiện một chủ đề: ‘Vừa trải qua một cuộc họp thảm khốc nhất, boss đang nổi bão, nhóm giám đốc bị tiêu diệt hoàn toàn.’ Chủ đề vừa được đăng lên, nháy mắt lên top đầu, một đám công nhân nhỏ dưới mặt đất trả lời: Boss hắc hóa ngày càng lạnh lùng đẹp trai!!!

Nhóm giám đốc phun ra một ngụm máu, vậy mà gọi là đẹp trai sao? Đó là khủng bố!!!!

Tất nhiên Cố Thành không chú ý tới đề tài mới nhất của công ty, sau khi anh ra khỏi phòng họp liền ném notebook cho trợ lý, cũng không trở về văn phòng của mình mà vội xuống lầu tìm Lâm Tưởng, chỉ là đang đợi thang máy, vẫn bị thư ký ngăn lại ký hai phần văn kiện.

Ký xong văn kiện, thư ký vội vàng nói: “Cố tổng, Tần tiểu thư đợi anh trong văn phòng.”

Mí mắt Cố Thành cũng không nâng, hờ hững nói: “Tôi còn có việc, cậu bảo cô ta về đi.”

“Vâng.”

Một chút việc nhỏ trước thang máy này, tin tức anh nổi bão trong họp đã từ các dì quét rác ngoài cửa truyền đến LX.

Lâm Tưởng đang xem ảnh chụp cũng rất nhanh đã nghe nói, cô chống cằm, Cố Thành là người dễ dàng nổi giận sao? Trong ấn tượng của cô, chưa từng thấy dang vẻ anh tức giận, không kịp để cô nhớ lại nhiều hồi ức, vai chính trong câu chuyện đã xuất hiện trước mắt.

Đôi chân dài của Cố Thành bước vài bước đã tới bên cạnh cô, không chờ Lâm Tưởng mở miệng, anh đã cúi người mạnh mẽ hôn xuống, thẳng đến khi hai người đều có chút khó thở, anh mới kết thúc nụ hôn sâu ngọt ngào này.

Lâm Tưởng cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh, phát hiện anh không có chút dáng vẻ tức giận nào, cũng không nói đến việc vừa nghe thấy, mà kéo anh ngồi xuống bên cạnh cô, chỉ vào Ipad nói: “Cho anh thưởng thức vẻ đẹp của em.”

Cố Thành rất tự nhiên bế cô ngồi lên đùi, lại ôm sát vào l*иg ngực mình, cằm kề sát hõm cổ cô, nhàn nhã cùng cô xem ảnh chụp.

Lâm tưởng chuyển liên tiếp mấy cái, hỏi anh: “Đẹp không?”

Cố Thành thuận thế hôn cằm cô, nói: “Bên ngoài còn đẹp hơn.”

Lâm Tưởng chấp nhận: “Miệng ngọt quá.”

Cố Thành chỉ vào ảnh chụp vừa chuyển tới, nói: “Tư thế này không tồi.”

Lâm Tưởng rũ mắt nhìn, trong ảnh một chân cô đứng thẳng, một chân quỳ trên ghế, thân trên ép xuống chống lên lưng ghế, mông tròn hướng lên trên, khiến phía sau lưng tạo thành một đường cong gợi cảm.

Ảnh khác không khen, lại cố tình khen ảnh này!

Lâm Tưởng thân là tài xế già, rất nhanh liền hiểu ý trong lời nói của anh, nhịn không được giận dỗi nói: “Tư tưởng này quá ô uế! Ảnh chụp đẹp là phải hướng khuôn mặt về phía quần chúng nhân dân.”

Cả khuôn mặt Cố Thành chô vào hõm vai cô, cười khẽ: “Anh chỉ thuận miệng khen một cáu, em đừng nghĩ quá nhiều.”

“Ngụy biện” Lâm Tưởng nói.

Cố Thành vươn đầu lưỡi liếʍ cổ cô, khẽ phun khí bên tai nói: “Có thể làm tư thế này một lần.”

Kɧıêυ ҡɧí©ɧ rõ ràng như thế khiến Lâm Tưởng có chút không chống đỡ nổi, nháy mắt đỏ mặt không nói, sau eo có chút mềm xuống, chỉ có thể mềm mại dựa vào người anh.

Cố Thành nói xong lời này, chính mình cũng có chút kích động, động tác hôn cổ cô càng thêm mãnh liệt, bị mông cô đè lên giữa hai chân cũng dần nóng lên, biến hóa rõ ràng như thế khiến Lâm Tưởng hờ dỗi trừng mắt: “Lại nói bậy sẽ không cho xem nữa.”

Cố Thành cười cười, đè lại gáy cô tiếp tục một nụ hôn cuồng nhiệt.

Hôn xong, đầu óc Lâm Tưởng có chút choáng váng, nghĩ thầm cứ tiếp tục như vậy sẽ cháy lớn, lại thấy bản thân đang được Cố Thành ôm chăt: “Làm sao vậy?”

Lâm Tưởng chu miệng: “Anh không nghiêm túc.”

“Được rồi, anh sẽ cố gắng nghiêm túc, ngoan, ngồi xuống.” Người đẹp trong lòng, sao anh có thể buông cô ra.

Để dời đi lực chú ý, Lâm Tưởng mở weibo cho anh xem: “Chị Đỗ mở cho em hai tài khoản weibo, em vừa cập nhật trạng thái."

Cố Thành nhìn thoáng qua: “Người nào đó là chỉ anh sao?”

Lâm Tưởng cười nhợt nhạt, không trả lời.

Cố Thành lại nói: “Anh cũng mở một cái.”

“Sáng nay chị Đỗ đã nói em, chúng ta không cần khoa trương quá, sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp của em.”

Lần này Cố Thành không tức giận, ngược lại an ủi cô nói: “Trong phương diện công việc nghe cô ấy cũng không sai, cô ấy từng trải hơn so với em.”

Lâm Tưởng nghĩ thầm tuổi thực tế của cô so với Đỗ Hân cũng không nhỏ hơn bao nhiêu, nói: “Em biết, em đây sẽ mở cho anh một con đường nhỏ.”