Sở Ức Quy kết nối điện thoại di động với tai nghe, sau khi điều chỉnh thành công, một lần nữa bấm điện thoại, Dương Tiêu Vũ bên kia lập tức nhận máy, hiển nhiên đã chờ đợi rất lâu.
“Ức Quy, có nghe thấy mẹ nói không?” Giọng Dương Tiêu Vũ từ trong tai nghe truyền đến.
Không thể trực tiếp mở miệng nói chuyện khiến Mặc Thu chú ý, Sở Ức Quy dùng ngón tay gõ vào di động một cái để đáp lại.
“Ức Quy, chúng ta đặt một ám hiệu, nếu đúng thì con gõ điện thoại một cái, nếu không phải thì gõ hai cái.” Giọng Dương Tiêu Vũ đã bình tĩnh hơn rất nhiều, hiển nhiên là đã điều chỉnh lại cảm xúc: “Vừa rồi mẹ quá xúc động, có phải dọa cậu ấy rồi không?”
Sở Ức Quy nhìn Mặc Thu dường như đã hoàn toàn quên mất chuyện vừa rồi, gõ điện thoại hai cái, không phải.
Dương Tiêu Vũ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nói: “Vừa rồi mẹ thấy các con đang nói chuyện, nói cái gì vậy?”
Sở Ức Quy trầm mặc một chút, không thể nào ra ám hiệu được nên mở miệng hỏi Mặc Thu: “Nơi này cách nhà cậu rất gần sao?”
“Ừ, rất gần.” Mặc Thu trả lời.
Dương Tiêu Vũ hiểu được ám chỉ của Sở Ức Quy: “Bây giờ muốn đến nhà cậu ấy sao?”
Sở Ức Quy gõ điện thoại một cái, đúng vậy.
“Làm rất tốt, Ức Quy.” Dương Tiêu Vũ chần chờ một chút: “Ức Quy, làm phiền con rồi. Cảm ơn con.”
Ánh mắt Sở Ức Quy quét xung quanh một vòng, sau khi chú ý tới một chiếc xe đen kịt, hắn lộ ra một nụ cười trấn an.
Hành động mỗi ngày của Mặc Thu rất có quy luật, buổi sáng ra ngoài tìm thùng rác theo một lộ trình cố định.
Bởi vì phải về đến nhà trước khi mẹ tan tầm về nhà, hơn nữa phải chuẩn bị tốt bữa tối, sau nhiều lần đi tới đi lui, cậu đã tìm được một tuyến đường thích hợp nhất, vừa đúng con đường mà cậu về nhà.
Tuy rằng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên có chút chậm trễ, nhưng thời gian về nhà vẫn còn dư dả. Cậu buông tha cho mấy cái thùng rác, vì cậu còn phải đi chợ một chuyến.
Mặc Thu kéo xe, suy nghĩ đưa bạn bè về nhà nên làm gì, trong đầu cũng chỉ có ăn cơm và uống bia.
Trong nhà còn nguyên liệu nấu ăn không?
Trong nhà còn có đồ ăn thừa hôm qua ba mang bạn về.
Nhưng hắn có muốn uống bia không? Trong nhà còn bia không? Nhưng có chú nói vị thành niên không được uống bia, còn có chú lại nói có thể.
Hẳn là uống được đúng không?
Mời bạn bè đến nhà, không ai không uống bia.
“Cậu muốn uống bao nhiêu bia?” Đột nhiên Mặc Thu dừng bước, quay đầu lại hỏi.
Bước chân Sở Ức Quy dừng lại, thần sắc hơi sửng sốt: “Cái gì?”
“Tiền của tớ, không đủ.” Chiêu đãi bạn bè của mình hẳn là dùng tiền của mình, Mặc Thu suy tư một chút về kho bạc nhỏ của mình: “Tớ có thể mua… Mua tổng cộng…”
Mặc Thu cố gắng tính toán tiền của mình có thể mua được bao nhiêu chai bia.
“Tại sao phải uống bia? Vị thành niên không thể uống bia.” Lông mày Sở Ức Quy không tự chủ nhíu lại: “Ba mẹ cậu… Bọn họ cho cậu uống bia sao?”
“Đôi khi có, cũng đôi khi không.” Mặc Thu không tự giác được liếʍ cánh môi, bên dưới lợi bị chai bia của chú đυ.ng vào, vừa chảy máu vừa sưng đỏ đến bây giờ còn chưa tiêu sưng, trên vết thương hình như còn lưu lại mùi bia.
“Vì sao có lúc có, có lúc không?” Sở Ức Quy truy hỏi.
Mặc Thu chớp chớp mắt, thành thật trả lời: “Nếu tớ ăn cơm với bạn của ba mẹ tớ, bọn họ sẽ bắt tớ uống bia, còn nếu bạn của ba mẹ tớ không tới, bọn họ sẽ không cho tớ ăn cơm và sẽ không cho tớ uống bia.”
“A!” Đột nhiên có âm thanh phẫn nộ táo bạo từ trong tai nghe truyền đến, Sở Ức Quy nhíu mày theo bản năng, điều chỉnh âm thanh nhỏ đi một chút.
“Đám người xấu xa kia, nuôi con trai của tôi thành cái dạng gì rồi! Nó mới bao nhiêu tuổi, ai dám để cho nó uống bia, bia sẽ làm ảnh hưởng xấu đến thân thể của nó. Không cho nó ăn cơm lại để cho nó uống bia, nó đã gầy thành như vậy, nếu ảnh hưởng đến sức khỏe của nó thì làm sao bây giờ?!”
Cơn tức giận của Dương Tiêu Vũ đã không thể ngăn lại được, Sở Kiến Thụ cố gắng áp chế sự táo bạo của Dương Tiêu Vũ.
“Tiêu Vũ, bình tĩnh một chút, bọn họ sẽ không nghe thấy đâu.” Giọng Sở Kiến Thụ tương đối yếu ớt, hẳn là cách điện thoại di động khá xa.
“Tớ không uống bia.” Mặc dù Sở Ức Quy cảm thấy đau lòng Mặc Thu làm những chuyện mà cậu không cần phải làm, nhưng khi chân chính nghe được, cảm xúc lại không giống như trong tưởng tượng: “Tớ thích uống nước.”
Mặc Thu cảm thấy may mắn, như vậy tiền trên người cậu có thể mua thêm chút thịt.
Giá một chai bia có thể mua được nhiều thịt.
Cậu hy vọng có thể chiêu đãi bạn của mình thật tốt.
Mặc Thu đi một chuyến chợ, bán những giấy két và chai nhựa hôm nay mình nhặt được cho một ông chủ hay thu mua những thứ này. Rất tiếc là hôm nay nhặt được không nhiều lắm, chỉ bán được 1 tệ hai đồng.
Trên người cậu có 8 tệ, tổng cộng chín tệ hai đồng, số tiền này đối với Mặc Thu mà nói đã là tiền của rất nhiều ngày sinh hoạt phí.
Trong nhà còn có đồ ăn thừa hôm qua ba mẹ ăn, ba mẹ không ăn đồ ăn thừa, đó đều là của cậu, cậu có thể cho bạn bè ăn, cũng may buổi sáng chỉ ăn nước canh chứ không ăn đồ ăn.
Dùng sáu tệ mua thịt, số tiền còn lại cậu mua chút rau dưa, phải mua loại tươi mới.
“Hôm nay tới sớm thế?” Ông chủ thu phế phẩm vô cùng quen thuộc với Mặc Thu.
“Vâng, nay cháu phải về nhà sớm để chiêu đãi bạn bè.” Mặc Thu đứng trước mặt ông chủ.
“A ui, được đấy nhóc! Có bạn bè rồi, vậy chơi với nhau vui vẻ nhé!” Ông chủ mang theo nụ cười, nhìn Mặc Thu rời đi.
Lúc Mặc Thu từ trong cửa hàng cũ nát đi ra, liếc mắt một cái thấy được Sở Ức Quỳ đang đứng ở giữa chợ chờ cậu về.
Sở Ức Quy rất đẹp, quần áo cũng rất đẹp, chiều cao lại cao, cực kỳ nổi bật.
Mặc Thu đột nhiên cảm thấy hôm nay là một ngày rất kỳ quái, cậu đột nhiên cùng một nam sinh rất xinh đẹp trở thành bạn bè.
Sở Ức Quy.
Cái tên này quấn quanh đầu lưỡi, Mặc Thu mơ hồ cảm thấy có cảm xúc kỳ quái gì đó hiện lên.
Cái tên này hình như cậu rất quen thuộc.
Nhưng không nhớ rõ vì sao quen thuộc, hình như là một cái tên rất lâu rất lâu trước đây cậu từng nghe qua.
Nhưng vì sao quen thuộc cậu lại không nhớ rõ.
Hình như là... Chuyện rất quan trọng.
Ông chủ cửa hàng thu phế phẩm nghĩ đến Mặc Thu lại có bạn bè, sờ sờ túi quần lấy ra mấy đồng, nghĩ có thể cho Mặc Thu ứng trước một phần, mua chút đồ ăn ngon chiêu đãi bạn bè.
Chỉ là ông chủ tiệm vừa mới đứng lên, đột nhiên thấy trong tiệm có mấy vị khách kỳ quái chui vào cửa hàng nhỏ của ông ta.
Nhìn cái khí chất này, rõ ràng không phải là người sẽ xuất hiện ở những nơi như thế này. Đột nhiên bị vây quanh nên ông chủ tiệm có chút căng thẳng.
“Xin chào ông chủ, chúng tôi muốn hỏi anh một số chuyện, không biết anh có thời gian hay không?” Người đàn ông cao lớn nho nhã mở miệng hỏi.
Nếu như là bình thường, ông chủ tiệm sẽ không quan tâm, nhưng không hiểu sao ông ta liếc mắt nhìn người trước mắt đã cảm thấy hư ảo, bản năng nói cho ông ta biết người này cũng không phải người dễ đối phó.
“Chuyện gì?” Ông chủ cửa hàng nuốt một ngụm nước bọt, dù sao cũng không đến mức mặc âu phục cao cấp, chải tóc sạch sẽ gọn gàng, sau đó chạy đến cửa hàng nhỏ của ông ta ăn cướp chứ?