*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên những bức tường toà nhà khu dân cư cũ in hằn vô số dấu vết dãi nắng dầm mưa, cây cối rậm rạp che khuất tầm nhìn, con đường rợp bóng cây xanh, Mặc Thu kéo theo chiếc xe đẩy nhỏ cùng túi nhựa lớn, khéo léo luồn lách qua con hẻm nhỏ, rút ngắn khoảng cách tiến đến từng điểm rác.
Nhìn vào cách sống của đại đa số người thuê trong khu này, lượn vài vòng cũng có thể dễ dàng tìm thấy chai không hoặc thùng giấy chuyển phát nhanh bị vứt đi, đôi lúc gặp may sẽ nhặt được cả sách vở, quần áo cũ, thậm chí là vài thứ đang còn sử dụng tốt.
Nhưng ở những nơi như thế này cũng có rất nhiều cụ già chờ chực cạnh thùng rác để nhặt phế liệu. Mặc Thu chỉ đến đây mỗi khi vắng người, khi mà mấy cụ không còn ở lại canh chúng nữa.
Cậu thuộc lòng vị trí từng thùng rác, trên tay còn mang theo một chiếc kẹp dài không mấy linh hoạt, tiện cho việc lượm lặt.
Chẳng qua, khác với ngày trước, hôm nay sau lưng Mặc Thu có hai người không gần không xa bám theo.
Họ chỉ đơn thuần đi theo cậu, cũng không chủ động bắt chuyện. Mặc Thu không quan tâm lắm, miễn là họ không có ý đồ đánh mình để giành chai không và thùng giấy.
Hai người cứ như thế quang minh chính đại "bám đuôi". Nếu là người bình thường, e rằng đã sớm nghĩ cách báo cảnh sát chạy trốn.
Đương lúc Mặc Thu ngồi nghỉ trên băng ghế ven đường, Tóc Vàng đã tiến tới bên cạnh. Cậu ngẩng đầu nhìn hai người nọ, họ cao đến mức dường như có thể chắn hết ánh nắng.
Ngửi được mùi đồ ăn phảng phất, Mặc Thu nhìn thấy Tóc Vàng cầm trong tay một chiếc bánh mì kẹp*, đưa cho cậu: "Cho nhóc."
(*:肉夹馍: Bánh mì kẹp Tây An/ Bánh Thiểm Tây Trung Quốc, theo nhiều nguồn ghi chép thì đây là chiếc bánh hamburger đầu tiên của thế giới. Năm 2016, chiếc bánh đặc biệt này được công nhận là di sản văn hoá phi vật thể của Thiểm Tây.)Cậu nhận lấy, bánh mì kẹp hẳn là vừa được mua từ một quầy bán hàng rong, cầm trong tay vẫn còn hơi ấm.
Nói một tiếng cảm ơn, Mặc Thu liền mở ra ăn, cùng lúc đó, Tóc Vàng mở cho cậu một chai Coca, đặt bên cạnh.
Nước cốt đậm đà tràn vào khoang miệng, Mặc Thu hiển nhiên rất thích bánh mì kẹp. Cậu chậm rãi nhai từng miếng, thưởng thức trọn vẹn bánh mì hoà quyện cùng hương vị thơm ngon của nước thịt.
"Có ngon không?" Tóc Vàng ngồi cạnh Mặc Thu, nhìn dáng vẻ ăn đến hạnh phúc của cậu, hắn cảm thấy thằng nhỏ này ăn cái gì cũng có thể khiến người khác yêu thích.
"Ngon ạ, cảm ơn, chú Hoàng Hổ." Mặc Thu nói.
Người đàn ông tóc vàng, Hoàng Hổ, nhướng mày: "Nhớ rõ tên chú rồi hả?"
Nhìn Mặc Thu liếʍ nước sốt trên túi nhựa, Hoàng Hổ nói: "Bình thường không được ăn mấy thứ này sao? Nhóc thường ăn gì thế?"
Mặc Thu không trả lời, cắn một miếng bánh, hai má phồng lên.
Hoàng Hổ hỏi: "Nhóc đã từng thử nghĩ tới việc sau này thích gì ăn nấy chưa?"
Mặc Thu ngẩng đầu, một bên nhai bánh một bên nhìn Hoàng Hổ, đôi mắt to xinh đẹp nhưng lại trống rỗng, thoạt nhìn giống như bầu trời đầy sao tĩnh mịch.
"Hôm nay sẽ có người đến đón nhóc về nhà, đến lúc đó nhóc sẽ đi theo bọn họ." Hoàng Hổ nói với Mặc Thu, "Theo họ trở về, nhóc sẽ không phải nhặt rác nữa, còn có thể ăn đồ ăn ngon mỗi ngày... "
Mặc Thu nuốt miếng chiếc bánh không nhân cuối cùng, nhấp vài ngụm Coca mà Hoàng Hổ đưa cho.
"Có nghe không? Nhóc?" hắn hỏi.
Mặc Thu lắc đầu.
"Sao vậy? Không muốn hả?" Hoàng Hổ hơi khó hiểu.
"Cháu ở nhà, mỗi ngày đều có đồ ăn ngon." Giọng Mặc Thu hơi ậm ừ, cẩn thận nghe lại không có sự miễn cưỡng.
"Nếu mỗi ngày đều được ăn ngon, vậy sao chỉ với một cái bánh mì kẹp thịt cũng có thể khiến nhóc vui vẻ đến thế?" Hoàng Hổ hiển nhiên không tin.
"Bánh mì kẹp thịt cũng rất ngon." Mặc Thu nói.
Hoàng Hổ và người đàn ông nhìn ra câu trả lời của Mặc Thu không giống như đang nói dối thì có hơi do dự. Chẳng lẽ, tuy bề ngoài có vẻ hung ác nhưng vợ chồng nhà họ Ninh kia thực chất vẫn luôn đối xử tốt với đứa nhỏ này sao?
Người đàn ông dò hỏi: "Thường ngày nhóc thường ngày ăn cái gì?"
"Cơm, cháo, cải thảo, cần tây..." Mặc Thu thành thật khai báo một loạt tên các món ăn.
"...Thịt đâu?" Hoàng Hổ hỏi.
"Cơm trộn nước thịt, cơm chiên trứng, thịt gà, cá..." cậu đếm ngón tay.
Hoàng Hổ cùng cộng sự nhìn nhau, mấy món đó nghe qua cũng khá tốt đấy chứ? Là trong lúc bọn họ theo dõi đã phán đoán nhầm sao?
"Mẹ đi làm ở quán ăn lúc về nhà sẽ cho cháu rất nhiều đồ chưa ăn hết của khách." Khóe miệng Mặc Thu cong lên một vòng cung nhỏ, lộ rõ
vẻ vui sướиɠ, "Ăn rất ngon."
Hoàng Hổ giật giật khóe miệng, cảm thấy cái ý nghĩ cho rằng đôi vợ chồng kia đối với đứa nhỏ cũng không tệ lắm vừa nãy của mình thật buồn nôn.
Nhìn thoáng qua Mặc Thu, cậu thực sự thoả mãn với điều đó.
Hoàng Hổ đột nhiên tự hỏi liệu bản thân có phải đã sống một cuộc sống quá hạnh phúc, thực ra, hắn nên biết bằng lòng với việc ăn đồ thừa?
Mặc Thu ôm chai coca, đứng dậy khỏi băng ghế. Ngay lúc này, cơ thể bất giác lảo đảo, nhưng rất nhanh đã lấy lại thăng bằng.
Song, sự lảo đảo này cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của hai người bọn họ.
"Này, nhóc." Người đàn ông chặn trước mặt Mặc Thu, "Có chỗ nào không thoải mái à?"
Mặc Thu nhìn người đàn ông trước mặt, không mở miệng.
Ninh Xảo Trân đã từng nói, nếu để cho người khác biết cậu bị đánh, sẽ không được đi học.
Mặc Thu liếc mắt sang trái: "Không đau."
Người đàn ông vừa nghe đến hai từ 'không đau', đã chắc chắn Mặc Thu tám đến chín phần đã bị đánh.
"Cởϊ qυầи áo ra cho chú xem" Hoàng Hổ đột nhiên lạnh giọng nói.
Mặc Thu né tránh câu hỏi của Hoàng Hổ, xoay người toan chạy đi.
"Này! Cởϊ qυầи áo ra!" Hoàng Hổ chỉ cảm thấy tính cách trầm mặc ít nói của cậu nhóc này không khỏi khiến người ta phải lo lắng.
"Này, nhỏ giọng thôi, mày tính để cảnh sát gông cổ đi à?" Người đàn ông nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
Nhân lúc hai người đang cãi lộn, Mặc Thu đã bước về phía trước, đôi chân gầy guộc lao đi thoăn thoắt.
"Nó còn dám chạy!" Hoàng Hổ chỉ cảm thấy tức nổi gân xanh, nhấc chân đuổi theo.
"Đuổi kịp là được. Ông chủ nói hôm nay bà chủ xuống máy bay sẽ đến ngay." Người đàn ông lập tức kéo Hoàng Hổ lại, ra hiệu cho hắn đừng hấp tấp, "Chuyện còn lại cứ để yên."
- -------------------------------------------
Nhóm hành khách vừa xuống máy bay đi lại trật tự trong sảnh sân bay rộng rãi, bỗng nhiên bên cạnh có tiếng giày cao gót vang lên.
Có người tò mò quay đầu lại, lọt vào tầm mắt là một mỹ nhân cao ráo với mái tóc xoăn nâu. Đối phương vội vàng lao qua dòng người trật tự, bước đi cực nhanh, đến mức ai cũng có thể cảm nhận được sự sốt ruột của bà.
Dương Tiêu Vũ rất hiếm khi không trang điểm, nhưng không cần phấn son cầu kỳ, bà vẫn khiến người khác không cách nào đoán ra tuổi thật của mình. Khác với vẻ mặt nghiêm túc, bà bước đi như bay, như thể muốn rút ngắn con đường ra khỏi sân bay, lao ra ngoài.
Những người bên cạnh từ xa đã nhìn thấy một người phụ nữ trưởng thành xinh đẹp đang chạy về phía một người đàn ông trung niên cao lớn, anh tuấn.
Lúc Dương Tiêu Vũ đến gần Sở Kiến Thụ thì đột nhiên đưa hai tay xách cổ áo đối phương lên - lạnh giọng: "Con trai tôi đâu? Sao ông không mang nó tới đây?!"
"Tiêu Vũ, bình tĩnh." Sở Kiến Thụ có chút bất lực nắm tay bà, ông hiểu được sự lo lắng của vợ mình lúc này, "Em hẳn là đã đọc qua tư liệu anh gửi rồi đúng không?"
"Tôi đọc rồi, đọc hết rồi, từ trên xuống dưới đều nhớ hết, nhưng cái đó với tôi thì liên quan cái quái gì với việc bây giờ tôi muốn gặp con mình chứ?!" Giọng nói của Dương Tiêu Vũ có phần sắc bén, thiếu đi sự kiêu ngạo và ổn định thường ngày.
"Em cũng biết tình hình hiện tại của Mặc Thu có hơi phức tạp." Sở Kiến Thụ vỗ nhẹ cánh tay của bà, "Anh đã bảo Ức Quy chờ ở bên ngoài, em như này sẽ làm nó cảm thấy rất tệ."
Nhắc tới Sở Ức Quy, Dương Tiêu Vũ mới bình tĩnh lại chút ít, cau mày: "Sao ông lại đưa Ức Quy tới?"
"Là Ức Quy tự mình yêu cầu." Sở Kiến Thụ nói.
Dương Tiêu Vũ mím môi, mặc dù đã lấy lại được một ít bình tĩnh nhưng vẫn gấp không chờ nổi, kéo tay ông ra khỏi sân bay: "Đi tìm con trai tôi."
Trên xe có bốn người, thân là tài xế làm việc nhiều năm của Sở Kiến Thụ, ông đã chứng kiến Sở Kiến Thụ vì công việc mà tâm trạng không tốt, cũng từng thấy qua tính tình nóng nảy của Dương Tiêu Vũ, nhưng bầu không khí chưa bao giờ áp lực như bây giờ.
Tài xế biết rõ hiện tại bọn họ đang đi tới địa điểm nào, nghe đâu đứa trẻ thất lạc gần mười năm kia đã được tìm thấy.
Ông thậm chí không dám nhìn thẳng biểu cảm của Sở Ức Quy đang ngồi ở ghế phụ, người nhà họ Chu từ trên xuống dưới ai cũng đều yêu quý và kính trọng đứa trẻ này, rốt cuộc vẫn không ai có thể nói chính xác cảm giác lúc này là như thế nào.
Thỉnh thoảng nhìn vào kính chiếu hậu, từ khóe mắt tài xế có thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn, thoạt nhìn vẫn nhã nhặn không khác thường ngày là bao, còn trẻ nhưng rất chững chạc, khiến người khác trong vô thức phải nể trọng.
"Ức Quy." Dương Tiêu Vũ gọi tên Sở Ức Quy, sau đó lại không nói tiếp.
Trong lòng biết rõ điều Dương Tiêu Vũ muốn nói, chẳng qua hắn vẫn mỉm cười nói: "Mẹ đừng lo, con cũng rất mong chờ anh trai có thể trở về."
Dương Tiêu Vũ nhìn Sở Ức Quy trong kính chiếu hậu, hết sức nghi ngờ phản ứng của đứa nhỏ này.
Dù thế nào đi chăng nữa thì cũng không nên có vẻ ngoài điềm tĩnh như vậy.
Nhưng Sở Ức Quy đã tiếp tục: "Mẹ định gặp anh trai như thế này sao?"
"Cái gì?" Dương Tiêu Vũ nhất thời không kịp phản ứng.
"Hôm nay mẹ không trang điểm, quần áo cũng hơi nhăn."
Trong nháy mắt, lời nhắc nhở của Sở Ức Quy khiến Dương Tiêu Vũ như vừa sực tỉnh từ trong mơ. Tối qua khi vừa nhận được tin tức của Mặc Thu, bà liền đặt chuyến bay sớm nhất để trở về, làm gì còn tâm trí để trang điểm, chỉ tuỳ ý mặc một bộ âu phục phù hợp với công việc, đầu tóc hẵng còn rối bời.
Nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiền bà gặp lại Mặc Thu.
Là một người theo đuổi chủ nghĩa cầu toàn, Dương Tiêu Vũ chợt nhận ra hiện tại trông bà không được hoàn hảo, lần đầu tiên sau một thời gian dài, bà muốn gây ấn tượng tốt nhất với Mặc Thu.
Dương Tiêu Vũ ngay lập tức chặn tài xế, bảo ông ta lái xe đến trung tâm mua sắm gần nhất.
Bà muốn trang điểm thật hoàn hảo, vận trên mình bộ quần áo đẹp nhất.