Cận Chu không thích người khác chạm vào đầu của mình.
Có lẽ là do tôn nghiêm của đàn ông, lúc nào cậu cũng cảm thấy để người khác chạm vào đầu mình là một chuyện rất mất mặt.
Nếu như có bạn học nào làm vậy với Cận Chu, cậu chắc chắn sẽ trả ngược y như vậy, dù cho có đuổi theo người đó từ trong phòng xuống tới sân trường thì cậu cũng nhất quyết phải trả thù lại mới chịu thôi.
Nhưng khi Dương Thời Dữ lần đầu tiên chạm vào đầu cậu, cậu lại ngây ra nhìn tài liệu đang cầm trong tay, ngay cả hai tai của mình đỏ ửng lên từ lúc nào cũng không để ý.
Lúc đó chắc là khoảng học kì hai năm lớp mười một, Cận Chu giải được một đề toán rất khó, Dương Thời Dữ thuận tay xoa xoa đầu cậu, coi như là khen cậu giỏi.
Sau này xoa đầu đã trở thành một thói quen, kết hợp với "Nghe lời" tạo thành một tổ hợp, chỉ cần Cận Chu không nghịch ngợm, nghe lời Dương Thời Dữ chăm chỉ học hành thì Dương Thời Dữ sẽ theo thói quen xoa đầu cậu.
Không ai biết được, Cận Chu chỉ dành riêng cho Dương Thời Dữ cái đặc quyền này, ngay cả bố mẹ cậu đυ.ng vào đầu cậu cậu cũng không vui nữa là.
Phơi cái mũ lưỡi trai đen kia ngoài ban công, Cận Chu gõ gõ lên vành mũ, uể oải nói với nó: "Rốt cuộc anh ấy đang nghĩ cái gì vậy?"
Rõ ràng là đã nghiêm túc nói bản thân mình có áy náy, còn sợ Cận Chu mắc mưa nên đội mũ lên cho cậu. Thế mà khi Cận Chu truy hỏi về vụ án của bố cậu năm đó thì lại nín thinh không hó hé câu nào.
Mũ lưỡi trai kẹp trên dây phơi quần áo khẽ lắc lư vài cái rồi chầm chậm dừng lại, Cận Chu lại chọc chọc nó, khó chịu nói: "Mày nói coi, sao mày lại không biết thuật đọc suy nghĩ của người khác vậy chứ?"
Nếu như cái mũ này có dị năng đó thì tốt rồi.
Mỗi lần đội lên đầu Dương Thời Dữ thì sẽ ghi lại hết những suy nghĩ của anh, đợi đến khi Cận Chu đội lên thì tự động truyền vào đầu cậu.
Thế thì đỡ biết bao nhiêu là việc.
Mũ lưỡi trai ướt sũng lại lắc lư vài cái như là đang tỏ vẻ nó rất là vô tội mà.
Cận Chu không hiểu sao lại buồn bực vô cớ, cậu giận dỗi vỗ mạnh lên vành nón một cái, cái mũ đáng thương lạnh lẽo quay vài vòng liền trên dây phơi quần áo.
Lúc Cận Chu đến tiệm sửa xe, trong tiệm vẫn vắng vẻ như xưa.
Tiểu Vũ cũng đang không có gì làm, đang ngồi sau quầy vò đầu bứt tai nhìn điện thoại, ngay cả Cận Chu đến rồi cũng không để ý đến.
"Đang xem gì đấy?" Cận Chu lấy chân móc một cái ghế qua, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Vũ.
"Anh Cận." Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, mặt đầy đau khổ nói; "Em có thể xin anh tư vấn cho em một chuyện được không?"
"Nói đi." Cận Chu đó giờ vẫn luôn là một người anh quan tâm đến các anh em của mình, bất kì câu hỏi nào dù là liên quan đến cuộc sống hằng ngay hay là công việc cậu đều có thể góp ý được vài câu.
Cậu nghe thấy Tiểu Vũ bảo hai từ "tư vấn" này thì đã đoán chừng chắc là Tiểu Vũ đang gặp rắc rối gì đó, cần tư vấn về mặt pháp luật. Ai ngờ câu hỏi tiếp theo của Tiểu Vũ lại bay xa khỏi phạm vi hiểu biết của cậu.
"Anh đã từng yêu đương chưa ạ?" Tiểu Vũ dùng ánh mắt vô cùng kính trọng nhìn Cận Chu, trông hệt như một cậu học sinh ham học vậy.
Cận Chu đơ người ra trong nháy mắt, mặt không chút thay đổi nói: "Tất nhiên là rồi."
"Thế anh nói thử xem, làm sao mới hiểu được bạn gái mình đang nghĩ gì nhỉ?" Tiểu Vũ nói đến đây hình như chợt nhớ ra xu hướng tính dục của Cận Chu, sửa lời lại: "Là kiểu làm sao thể hiểu được suy nghĩ thật sự của người yêu mình ấy."
Cận Chu thầm nghĩ, anh cũng có biết đéo đâu, anh mà biết được thì anh cần gì phải dằn vặt cả đêm như thế?
Chẳng qua ngoài mặt cậu vẫn bình tĩnh trả lời: "Em quen bạn gái được bao lâu rồi?"
Những lúc không biết trả lời thế nào thì đầu tiên là phải nói khùng nói điên một hồi rồi đánh trống lảng luôn là được.
"Cũng được một khoảng thời gian rồi ấy, được bạn em giới thiệu cho." Tiểu Vũ thành thật trả lời: "Ở cùng nhau thì cũng được, chỉ là bình thường em vẫn luôn không hiểu được sao cô ấy lại giận."
"Ví dụ coi?" Cận Chu vờ như mình là một bậc thầy trong chốn tình trường, nhìn có vẻ như là đang giúp Tiểu Vũ đả thông tư tưởng nhưng trên thực tế cậu cũng không có tí kinh nghiệm nào, chỉ là nói đại vậy thôi.
"Ví dụ như tối qua em mải chơi game nên không kịp trả lời tin nhắn của cô ấy, em cảm thấy hình như là cô ấy giận em rồi nhưng cô ấy lại nói với em là không hề giận." Tiểu Vũ đáp.
Cận Chu lập tức bắt được trọng điểm trong này, hỏi lại: "Là chính miệng cô ấy bảo không giận à?"
"Đúng ạ." Tiểu Vũ kéo lịch sử cuộc trò chuyện lại đưa cho Cận Chu xem, chỉ thấy cô gái kia nhắn lại mỗi một câu "Không" rồi nói với Tiểu Vũ cô ấy đi tắm đây.
"Thế này thì chắc là do em nghĩ nhiều rồi đấy." Cuối cùng Cận Chu cũng nắm chắc được tình hình, nghĩ ra được nên trả lời thế nào rồi: "Em có biết để có được một cô người yêu thẳng thắn như này là khó thế nào không?"
"Thật ạ?" Tiểu Vũ nghi ngờ hỏi lại.
"Có mấy cô gái ấy, chả bao giờ nói cho em biết được cô ấy đang nghĩ gì đâu. Ví dụ như em hỏi cô ấy tối nay muốn ăn gì, cô ấy sẽ nói là gì cũng được, nhưng khi em nói là ăn vịt nướng đi, cô ấy lại nói không ăn, em nói ăn lẩu đi, cô ấy cũng nói không ăn, cuối cùng em lại hỏi cô ấy rốt cuộc muốn ăn cái gì, cô ấy lại ăn gì cũng được." Cận Chu vỗ tay bốp một phát: " Em thấy không, nếu mà em gặp được một cô người yêu thế này thì lại chả phải là địa ngục trần gian hay sao? Thế nên là bạn gái của em là tốt lắm rồi đấy, không giận thì sẽ nói thẳng với em là không giận."
Tiểu Vũ ra vẻ suy nghĩ gật gật đầu: "Cũng đúng ha."
"Ngược lại là em đó, em cứ suốt ngày hỏi cô ấy có giận không, làm thế là phiền lắm đấy." Cận Chu nói: "Cô ấy đã nói là không giận rồi thì em phải ra vẻ đàn ông một tí, rộng lượng một tí."
"Em hiểu rồi anh Cận." Tiểu Vũ giống như bị hai chữ "đàn ông" này gãi đúng chỗ ngứa, cất điện thoại đi ngay, không còn đau đầu suy nghĩ nên trả lời tin nhắn thế nào nữa: "Ai cũng nói lòng dạ đàn bà khó lường, đúng thật vẫn là anh Cận đỉnh."
"Chuyện nhỏ ấy mà." Cận Chu khiêm tốn khoát khoát tay, rồi lại nhớ tới cái hũ nút kín bưng kia, uể oải nói: "Lòng dạ đàn ông mới là khó lường ấy."
Hai người câu có câu không tán gẫu với nhau, một lúc sau chợt thấy một chiếc xe quen thuộc dừng lại trước cửa tiệm.
La Tuyết Tình bước xuống xe, cầm một túi hồ sơ trong tay, gật đầu với Cận Chu: "Chào ông chủ, lại đến làm phiền cậu rồi."
Tiểu Vũ tự giác muốn đứng dậy tiếp khách, chẳng qua Cận Chu lại ngăn cậu ta lại rồi tự mình đứng dậy: "Sao vậy, xe lại có vấn đề gì à?"
Vừa hay Cận Chu đang muốn tìm việc gì đó để làm để dời sự chú ý của mình khỏi Dương Thời Dữ, cho dù người đến không phải La Tuyết Tình thì cậu cũng sẽ để Tiểu Vũ nghỉ ngơi.
"Không, xe không sao cả, là chuyện liên quan đến vụ lừa đảo kia." La Tuyết Tình mở túi hồ sơ trên tay, lấy ra một xấp tài liệu đưa cho Cận Chu: "Tôi đã mang theo hợp đồng mua xe và tư liệu quảng cáo của bên nhà sản xuất đến đây, tôi cảm thấy vẫn có một cơ hội thắng nhất định, anh có thể giúp tôi xem thử được không? "
Có rất nhiều người nghĩ bản thân mình có cơ hội thắng kiện, hoặc là bản thân họ có lý, nếu không thì họ đã không tốn thời gian và tiền bạc để ra tòa kiện làm gì.
Cận Chu cầm hợp đồng mua xe xem thử một chút, cũng không có gì đặc biệt, các điều khoản đều được nêu ra nhằm để bảo vệ lợi ích của bên phía người bán.
"Cậu xem thử đoạn quảng cáo này đi." La Tuyết Tình lấy quyển note của mình ra, chỉ vào chức năng chế độ địa hình trên đó: "Trên đó ghi rằng chiếc xe này có ba chế độ địa hình để lựa chọn, thành phố/ núi /cát, nhưng xe của tôi lại chỉ có chế độ thành phố và núi thôi, như vậy có được tính là tội lừa đảo không?"
Cận Chu cẩn thận xem thông tin trong đoạn quảng cáo kia, không đáp lại.
"Cậu lại nhìn chỗ này này." La Tuyết Tình lại chỉ vào một dòng chữ nhỏ trên tờ quảng cáo: "Mặc dù nó ghi là "chỉ để hiển thị thông tin sản phẩm, không phải là một lời cam kết", nhưng họ cũng không hề đề cập với tôi khi tôi mua xe, thế này cũng có nghĩa là họ đã không hoàn thành nghĩa vụ nêu rõ chi tiết của mình rồi? "
Lần trước chỉ nói sơ qua về việc giảm chất lượng cấu hình xe, hơn nữa cốt lõi của việc giảm chất lượng cấu hình vẫn là nằm ở hệ thống giảm xóc, nhưng lần này La Tuyết Tình lại trực tiếp bắt lỗi từ quảng cáo khiến cho mạch logic trước kia bị gián đoạn.
Cận Chu đặt tập tài liệu xuống, nhìn La Tuyết Tình, nói: "Cô đã tham khảo ý kiến của những luật sư khác đúng không?"
La Tuyết Tình lúng túng trong giây lát, nói: "Đúng vậy."
Đây là chuyện rất bình thường, Cận Chu cũng không nghĩ nhiều, dù sao thì một người làm ở tiệm sửa xe nói chuyện pháp luật thế này cũng không đáng tin lắm nên đi tham khảo ý kiến của luật sư cũng là chuyện thường tình thôi.
La Tuyết Tình hẳn vẫn cảm thấy không hay lắm, giải thích thêm: "Con người tôi khá là cẩn thận, mong cậu thông cảm."
"Tôi không bận tâm đâu" Cận Chu hờ hững nhún vai: "Chúng ta lên lầu nói chuyện đi. "
Cái văn phòng luật nát trên lầu cũng không khiến người ta yên tâm hơn được bao nhiêu, nhưng so với tiệm sửa xe mà nói thì vẫn trông ra dáng hơn một chút.
Tôn Nghĩa vừa hay đang không có gì làm nên giúp cậu pha hai tách trà, Cận Chu và La Tuyết Tình ngồi xuống ghế sô pha dành cho khách rồi nói về những chi tiết cụ thể hơn.
"Tôi có thể chắc chắn với cô là thế này không thể cấu thành tội lừa gạt được." Cận Chu bình thản cầm tách trà lên, hếch cằm chỉ vào đống tài liệu trên bàn.
La Tuyết Tình cau mày: "Nhưng các văn phòng luật khác mà tôi đã tham khảo đều nói là có hy vọng mà."
Có vẻ như là đã đi hỏi thăm không ít văn phòng rồi, cô nàng này đúng thật là một người rất thận trọng.
"Ai lại đi từ chối việc dâng đến tận cửa đâu cơ chứ: " Cận Chu nói: "Ngay cả khi cơ hội thắng kiện cực kì nhỏ thì luật sư cũng sẽ cố thử cho được, hơn nữa họ cũng không nói thẳng cho cô biết là không có khả năng đâu."
"Nhưng cậu lại nói với tôi là không có khả năng." La Tuyết Tình nói.
"Tôi không sống nhờ vào nghề luật sư này mà." So với các luật sư khác thì Cận Chu quả thật không quá coi trọng tiền bạc nên mỗi khi nhận một vụ án, cậu cũng chẳng thèm quan tâm đến chi phí nhiều lắm: "Nếu cô đã nhờ tôi tư vấn rồi thì tôi khuyên cô đừng nên cứ khăng khăng mỗi tội lừa đảo thôi, tốt nhất là đánh vào mảng tuyên truyền sai sự thật."
"Tuyên truyền sai sự thật? " La Tuyết Tình cau mày nghi ngờ: "Cái này có gì khác với lừa đảo à? "
"Lừa đảo có nghĩa là phải bồi thường gấp ba lần, còn tuyên truyền sai sự thật thì chỉ cần bồi thường tổn thất thực tế cô phải chịu thôi, có thể chỉ được khoảng vài ngàn thôi." Chỉ được có mấy ngàn như thế thì không nhất thiết phải ra toà kiện làm gì, Cận Chu dừng một chút rồi lại nói: "Nhưng cô lại là một phóng viên đấy."
La Tuyết Tình nghe hiểu ám chỉ của Cận Chu, bỗng dưng bừng tỉnh đại ngộ: "Chỉ cần tôi có thể thắng kiện thì cho dù đó có là lừa đảo hay là tuyên truyền sai sự thật cũng không có gì khác biệt trong mắt của người bình thường."
"Đúng vậy." Cận Chu nói: "Chỉ có thể dùng cách thắng kiện mới có thể lấy đó làm một lời nhắc nhở cảnh tỉnh những người tiêu dùng khác." Nếu như vụ kiện này thất bại thì bên phía nhà sản xuất cũng không bị cấu thành tội lừa đảo, thế thì tác dụng của lời cảnh tỉnh sẽ bị giảm đi rất nhiều.
Mặc dù quá trình thẩm phán có thể không được thuận lợi như thế, nhưng ý tưởng do Cận Chu đề xuất ít nhất là hoàn toàn khả thi.
"Được." La Tuyết Tình gật đầu, rồi lại thay đổi chủ đề: "Vậy tôi có thể hỏi thử phí tiêu chuẩn của bên ngài là bao nhiêu không? "
Xưng hô đã đổi từ "cậu" thành "ngài"*, có thể thấy thái độ của La Tuyết Tình đối với Cận Chu đã thay đổi.
*Xưng hô tôn trọng hơn.
Cận Chu nghĩ nghĩ một chút, thuận miệng nói: "Cho tôi khoảng tám trăm coi như là phí đi."
La Tuyết Tình sửng sốt: "Tám trăm? Cậu chắc chứ?"
Hai người trò chuyện về rất nhiều tình tiết, hoàn toàn đánh tan nghi ngờ của La Tuyết Tình.
Khi ký hợp đồng luật sư, La Tuyết Tình lúc này mới biết được tên của Cận Chu, nghi ngờ nhìn cậu hỏi: "Cậu họ Cận à?"
"Nghe quen không? " Cận Chu cười cười, cậu vốn dĩ cũng không có ý định giấu diếm, dù sao người mang họ này cũng không nhiều: "Có khi cô biết đấy, Cận Vĩ là bố của tôi. "
Hai mắt của La Tuyết Tình lập tức trợn to lên, ngạc nhiên nói: "Thẩm phán kia ấy hả? "
"Ừm. "Cận Chu nói: "Nếu có thể thì... Tôi cũng có một chuyện muốn nhờ cô."
La Tuyết Tình cũng là một người thông minh, lập tức hiểu ngay tại sao Cận Chu chỉ tính cô tám trăm tiền phí luật sư. Cô trực tiếp ký lên hợp đồng rồi sảng khoái nói: "Được thôi, chuyện gì cơ?"
"Giúp tôi tra thử tin tức của năm đó xem thử có chuyện gì liên quan đến bố tôi không."
Lúc cậu đi từ trên lầu xuống, trong cửa hàng vẫn chẳng có việc gì để làm, Tiểu Vũ đang nghe điện thoại ở cửa, nghe giọng của cậu ta thì hình như đầu dây bên kia là bạn gái của cậu.
Cận Chu trở lại bàn làm việc ngồi xuống, cậu đang định sắp xếp lại tài liệu truy tố của La Tuyết Tình nhưng đúng vào lúc này, điện thoại của cậu bỗng nhiên vang lên, nhìn tên người gọi đến, là một người quen cũ làm việc trong tù của cậu.
"Chuyện hai hôm trước cậu nhờ tôi đã hỏi thăm được một chút rồi này." Giang Trì Cảnh nói: "Trong khoảng thời gian ngồi tù Vương Đại Vinh có quen một cô bạn gái qua thư bên nhà giam nữ, sau khi ra tù hai người còn yêu nhau, có lẽ là cô ta biết được chút chuyện đấy."
Giang Trì Cảnh từng làm bí thư ở toà án, quen với Cận Chu từ rất lâu rồi. Sau này anh ta bị điều sang bên nhà giam, phụ trách quản lý thư từ của nhà giam, biết được không ít bí mật riêng tư của phạm nhân.
"Cảm ơn nhé." Cận Chu nói: "Hôm nào rảnh mời cậu ăn sau."
"Không có gì, à đúng rồi," Giang Trì Cảnh lại nói: "Thẩm phán Dương bên khu các cậu sáng nay cũng đến nhà giam phía Nam hỏi thăm về vụ của cô bạn gái qua thư kia với Vương Đại Vinh đấy."
Cận Chu nghe thấy thế thì cau mày, thằng chó, thế mà tránh cậu đi hành động một mình thật.
Chẳng qua hôm nay cũng thu hoạch kha khá tin tức nên Cận Chu cũng lười tính toán với anh.
Cận Chu cảm ơn một tiếng rồi cúp máy, bắt đầu chỉnh lý lại hồ sơ, lúc này lại thấy Tiểu Vũ đang ủ rũ cúi đầu đi qua.
"Anh Cận ơi." Tiểu Vũ biểu cảm phức tạp nhìn Cận Chu, như thể không biết nào thế nào mới hay: "Em thất tình rồi."
Cận Chu: "..."