Tình Một Đêm: Hoắc Thiếu Thích Cưng Chiều Vợ

Chương 26: Anh Coi Cô Như Món Đồ Chơi

Tô Cẩm Hoan không biết rằng cô đang bị người quản lý truy nã, bây giờ cô đang ở trong phòng tắm nữ để hoàn thiện lớp trang điểm của mình bởi vì trong luc vật lộn với tên khốn nạn kia, lớp trang điểm của cô đã bị nhòe đi.

Một vài phụ nữ trang điểm đậm, ăn mặc lộng lẫy và mát mẻ bước vào, trên mặt lộ vẻ buồn bã cùng với không cam lòng.

"Tôi tức quá đi mất. Cơ hội tốt như vậy, vậy mà tôi còn chưa kịp chạm vào quần áo của anh ta, đã bị anh ta đuổi ra ngoài rồi. Đúng là đồ ngu, thật lãng phí thời gian của tôi."

"Tôi đã nghĩ mình sẽ có cơ hội bay trên cành và trở thành phượng hoàng. Nhìn khuôn mặt đẹp tự nhiên của tôi, người đàn ông nào có thể từ chối?"

"Hoắc thiếu định lực thật tốt, tôi cảm thấy anh ta có thể lên chùa xuất gia, căn bản không cần phụ nữ."

“Anh ta không thể xuất gia, nếu anh ta xuất gia, phụ nữ trong thành phố này sẽ đau lòng mà chết.”

Hóa ra họ là những người phụ nữ được người quản lý lựa chọn để mây mưa cùng với Hoắc Liệt Trần, Tô Cẩm Hoan nhìn về phía họ và thấy rằng họ đều là những phụ nữ thường được đám đàn ông mong đợi. Khuôn mặt xinh đẹp, bộ ngực nở nang, eo thon, chân dài. Nếu cô là đàn ông cô cũng thèm chảy cả máu mũi luôn, ấy vậy mà Hoắc Liệt Trần lại thờ ơ với bọn họ. Khi nghe thấy điều này, trong lòng cô chợt cảm thấy có chút hạnh phúc thầm kín.

Tô Cẩm Hoan bị suy nghĩ của chính mình làm cho sững sờ, bàn tay cầm thỏi son khẽ run lên. Hoắc Liệt Trần là một người đàn ông vô cùng nguy hiểm, vừa nghĩ đến việc anh ta nói muốn cô, trong lòng cô lại bùng lên lửa giận, anh ta mặc kệ sự tôn ti của cô, coi cô như một món đồ chơi, chơi với cô chán rồi thì sẽ vứt bỏ ngay lập tức.

Thấy những người phụ nữ đó sùng bái anh như thần thánh, cô nhướng mày lớn tiếng nói:

"Mặc dù anh ta có rất nhiều phụ nữ muốn được nằm dưới thân của anh ta, nhưng anh ta lại thờ ơ, các cô chưa từng nghĩ tới sao? Kỳ thực anh ta tuy cao to vạng vỡ, nhưng “cái đó” lại bất lực?"

Tô Cẩm Hoan vừa nói ra những lời này, biểu hiện trên mặt mọi người đều trở nên cứng đờ, ngay cả lời nói ra khỏi miệng cũng ngừng lại.

Bầu không khí dường như đóng băng ngay lập tức và nó yên tĩnh đến mức khiến mọi người hoảng sợ.

Điều lo lắng nhất trong lòng bọn họ cuối cùng đã bị cô nói ra, nhìn trên mặt của bọn họ dần lộ ra vẻ tuyệt vọng như tận thế đến, khóe miệng Tô Cẩm Hoan khẽ nhếch lên, lộ ra một tia cười lạnh, bọn họ còn cho rằng mình có cơ hội bay lên cành cao, để trở thành phượng hoàng mà không hề biết, nếu Hoắc Liệt Trần muốn cưới vợ thì phải cưới những cô con gái nhà giàu xứng đôi vừa lứa, một danh xưng tiểu thư, chỉ biết chơi bời và mua sắm.

"Không, Hoắc thiếu chỉ là tâm lực không tốt, nhất định sẽ không liệt dương."

"Sao có thể nói Hoắc thiếu gia như vậy được? Anh ấy chỉ giữ mình trong sạch thôi, tuyệt đối không phải bất lực như cô nói."

"Tôi biết cô đang suy nghĩ cái gì, cô cố ý nói anh ấy bất lực, chẳng qua là muốn độc chiếm Hoắc thiếu gia, không muốn chúng ta tới gần anh ấy, cô quá ích kỷ, Hoắc công tử không phải của riêng cô, anh ấy thuộc về tất cả mọi người."

Tô Cẩm Hoan không khỏi cười khẽ:

"Các cô coi hắn như bảo bối, nhưng tôi chỉ coi hắn như cỏ rác, yên tâm, tôi không có hứng thú cướp đoạt đồ của các cô đâu."

"Cô nói dối, chúng ta sẽ không tin lời nói nhảm của cô đâu."

Hoắc Liệt Trần là nam thần của bọn họ và bọn họ không thể chịu đựng được sự vu khống dành cho người trong lòng của mình được.

“Các cô nghĩ thế nào cũng được.”

Tô Cẩm Hoan nhún vai thu dọn đồ đạc, cô phải tiếp tục đi giao rượu để kiếm thêm tiền boa, nhưng lập tức, cô như bị một bàn tay vô hình nhéo mạnh.

Người đàn ông đợi cô đã lâu, liền dập tắt điếu thuốc trên tay ném vào thùng rác, đôi mắt sâu không đáy lóe lên ngọn lửa cực kỳ nguy hiểm.

Anh ghét tất cả phụ nữ chạm vào mình, chỉ có cô mới có thể khiến anh sôi máu.

“Khụ…”

Tô Cẩm Hoan có thể cảm nhận được khí tức cuồng bạo trong không khí từ người đàn ông phát ra, cô khẩn trương cắn môi dưới, sau đó cúi đầu, cố gắng làm bộ như không nhìn thấy hắn.

Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.