Đồng nghiệp nữ hưng phấn nói: "Chính là Hoắc Liệt Trần."
Trái tim Tô Cẩm Hoan như bị thứ gì đó đập mạnh, phịch một tiếng, bình rượu trong tay rơi xuống đất, vỡ tan tành như xác pháo, hương rượu tràn ngập trong phòng.
Nữ đồng nghiệp gay gắt hét lên: "Tiểu Tô, sao cô lại làm rơi rượu? Đây là rượu ngoại, đắt lắm đó."
Tô Cẩm Hoan cúi đầu nhìn mảnh thủy tinh vỡ tung tóe dưới đất, đầu óc quay cuồng, cái gì cũng không nghe thấy.
"Tiểu Tô, cô không cần thất vọng, giống như tận thế sắp đến như thế. Hoắc Thiếu muốn ăn thịt. Lần này là mười con, lần sau có thể là hai mươi con. Cô xinh đẹp như thế này, chắc chắn lần sau sẽ được chọn vào danh sách hầu hạ."
Đồng nghiệp nữ nghĩ rằng cô vì không được chọn cho nên mới không vui. Cũng đúng, không có đồng nghiệp nữ nào làm việc ở đây mà không muốn được Hoắc Liệt Trần chọn trúng cả. Nếu anh ta đưa họ về nhà, nó sẽ một tin tức chấn động rất khủng khϊếp. Lúc đó, họ sẽ từ gà hóa thành một con phượng hoàng và tiền tài, vận mệnh của họ sẽ tăng lên theo thủy triều.
"Ngay cả khi tất cả đàn ông trên thế giới chết đi, tôi cũng sẽ không yêu anh ta. Thật ghê tởm."
Mười người một lần, cô không tin rằng thận của anh ta có thể chịu được. Sớm muộn gì cũng chết vì suy thận. Mặt cô lúc này tối sầm lại, vứt bỏ mọi thứ ra ngoài tai rồi sau đó cầm chổi quét những mảnh vỡ trên sàn nhà, rồi cho rượu vào hộp.
"Cô sao vậy, không ăn được nho, nói nho chua?"
"Có vẻ như cô ấy rất thích Hoắc Thiếu, cô ấy không được chọn nên có vẻ tức giận vì xấu hổ."
Tô Cẩm Hoan cũng không thèm giải thích với bọn họ, cô cầm đống thủy tinh vỡ đem ra ngoài vứt đi. Vừa ra khỏi cửa, cô liền nhìn thấy Tô Thanh Uyển đang dìu một người đàn ông say khướt, đang tìm đường vào trong thang máy.
Thang máy đi thẳng lên phòng nghỉ ở trên lầu, khi cửa thang máy bắt đầu đóng, người đàn ông đó đột nhiên ngẩng đầu lên. Trên mặt cô hiện lên một tia kinh ngạc, người đàn ông này trông rất quen mắt, hình như cô đã từng gặp qua ở đâu rồi.
Trong thang máy, thân thể nặng nề của người đàn ông đè lên người Tô Thanh Uyển, nắm lấy cánh tay cô ta, say sưa hét: "Cho tôi rượu... Tôi muốn uống... Cho tôi rượu..."
“Đại thiếu gia, đừng lo lắng, tí nữa tôi sẽ đưa cho anh.” Tô Thanh Uyển cố hết sức chống đỡ thân thể nặng nề của hắn, trong lòng lẩm bẩm, nặng như vậy nhất định cô sẽ bị đè chết.
Tô Thanh Uyển tốn rất nhiều công sức mới đỡ được anh ta vào phòng khách sạn, anh ta là khách quen ở đây, nên có một phòng cố định.
"Uống... Ta muốn uống..."
Nam nhân ngã vào trên giường, kêu vài tiếng, sau đó say khướt chìm vào giấc ngủ, lông mày cau chặt. Trên mặt hắn lộ ra một tia u sầu khó phai, lộ ra suy nghĩ của hắn. Một cảm giác thăng trầm nặng nề.
“Này… dậy đi… đại thiếu gia…”
Tô Thanh Uyển vươn tay vỗ vỗ mặt hắn, thấy hắn đã ngủ say, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, đưa tay đi tới trong túi quần của hắn rồi tìm thứ gì đó. Một lúc sau, cô ta cầm một chiếc ví ra, sau đó nhanh chóng mở chiếc ví. Cô ta thấy bên trong chứa đầy các loại thẻ tượng trưng cho địa vị nổi bật của hắn, cô lấy chứng minh thư của hắn ra, thấy tên trên đó là Hoắc Thiệu Hiên, nụ cười cô ta càng sâu.
“Cho dù anh không phải là người kế thừa nhà họ Hoắc, thì sau này anh nhất định có thể là người mà tôi có thể lợi dụng được, đúng là ông trời giúp ta mà.”
Tô Thanh Uyển đem chứng minh thư đặt lại vào trong ví, thì đột nhiên có một tờ giấy rơi xuống giường. Cô ta nhặt lên thì nhìn thấy đó là giấy chứng nhận cho việc ghép tủy hiến tặng thành công của anh, cô ta không ngờ anh ta với tư cách là thiếu gia của nhà họ Hoắc, lại tốt bụng đi hiến tủy cho người khác như vậy.
“Đây không phải là bệnh viện nơi tên khốn kiếp đó đang nằm điều trị sao?”
Tô Thanh Uyển hơi nheo đôi mắt âm hiểm lại:
“Nhất định chỉ là trùng hợp thôi, con mụ biếи ŧɦái kia còn đang phải đi hộp đêm kiếm tiền chữa trị cho nó mà, sao có đủ tiền mà tiến hành phẫu thuật ghép tủy được.”
Cô ta cầm điện thoại lên chụp một tấm thông tin trên giấy chứng nhận, sau đó gửi cho một trong những người đang cầu hôn cô ta. Anh ta là con trai của giám đốc điều hành bệnh viện cấp cao, anh ta chắc chắn có thể cung cấp cho cô ta thông tin mà cô ta muốn.
Cô ta quỳ xuống bên cạnh Hoắc Thiệu Hiên, trên môi nở nụ cười nham hiểm, lần lượt cởi cúc áo sơ mi của hắn ra.