Tình Một Đêm: Hoắc Thiếu Thích Cưng Chiều Vợ

Chương 48: Tôi Cái Gì Cũng Từng Thử Qua, Nhưng Mất Mặt Thì Chưa

Tô Cẩm Hoan khóe môi hơi cong lên, mang theo một tia mỉa mai, Tô Thanh Uyển thật lợi hại, dễ dàng như vậy kết giao với đại thiếu gia nhà họ Hoắc, nhưng dựa vào sự hiểu biết của cô đối với cô ta thì tham vọng của cô ta khẳng định còn hơn thế nữa. Cô ta sẽ không thể nào can tâm mà đi quen biết một kẻ làm con nuôi cả, cô ta nhất định phải có mục đích khác, mới đến gần hắn như vậy.

"Đừng sợ, có anh ở đây."

Hoắc Thiếu Hiên vỗ vỗ vào cô gái bé nhỏ đang òa khóc trong ngực hắn, sau đó không vui liếc nhìn Tô Cẩm Hoan, lạnh giọng nói:

"Cô là ai? Ai cho phép cô lên thuyền?"

“Là tôi mời cô ấy làm bạn nhảy của mình.”

Một thân hình cao lớn vững vàng bước ra khỏi cabin, khí thế cường đại của người đàn ông này lập tức chấn động lòng người.

Tô Thanh Uyển nhìn người đàn ông đang chậm rãi đi tới bằng đôi mắt đẫm lệ, thì ngay lập tức thoát ra khỏi vòng tay của Hoắc Thiếu Hiên, cuối cùng cô ta cũng nhìn thấy anh, khí chất bá đạo và mạnh mẽ và rất đẹp trai.

Hoắc Thiếu Hiên ánh mắt u ám, không giấu được vẻ thất vọng.

Đôi mắt trong veo xinh đẹp của Tô Cẩm Hoan hơi nheo lại, trong lòng cô cười lạnh, xem ra Hoắc Thiếu Hiên chỉ là hòn đá lót đường của Tô Thanh Uyển mà thôi, Hoắc Liệt Trần mới là mục tiêu thực sự của cô ta.

Hoắc Liệt Trần đi đến bên cạnh Tô Cẩm Hoan, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo của cô một cách chiếm hữu, thể hiện tư thế bá đạo và mạnh mẽ của một người bảo vệ hoa đã có chủ.

"Thì ra cô ấy là bạn nhảy của anh."

Trên mặt Hoắc Thiếu Hiên hiện lên vẻ kinh ngạc. Hoắc Liệt Trần luôn tỏ ra mình là một người khổ hạnh, lạnh lùng, chưa bao giờ gần gũi với phụ nữ, nhưng mà lần này lại đi bảo vệ một người phụ nữ trông có vẻ tầm thường như vậy.

Tô Thanh Uyển trong lòng đố kị, tức giận, nhưng lại không hề biểu hiện ra ngoài. Cô ta lau nước mắt trên mặt, nhẹ giọng nói:

“Anh Thiếu Hiên, để em giới thiệu với anh, cô ấy là chị gái em Tô Cẩm Hoan... Vừa rồi chúng em có chút hiểu lầm, không có gì nghiêm trọng đâu."

Hoắc Thiếu Hiên ánh mắt có chút tối sầm, câu “anh Thiếu Hiên” của cô ta khiến hắn cảm thấy nặng nề và khó chịu, xem ra cô ta nóng lòng muốn làm rõ mối quan hệ của bọn họ.

Tô Cẩm Hoan bị ép dựa vào trong ngực nam nhân, khí tức nam tính bá đạo đột nhiên bao phủ lấy cô, khiến gò má cô có chút nóng lên, cô âm thầm vùng vẫy, nhưng phát hiện khí lực cùng sức mạnh của anh rất mạnh mẽ, khiến cô lập tức bỏ cuộc bởi vì thực lực của bọn họ quá chênh lệch. Trước mặt anh, cô chỉ là một con kiến đang cố

rung chuyển một cái cây lớn.

Bầu không khí bỗng nhiên ngại ngùng, khó hiểu, Hoắc Thiếu Hiên liếc nhìn về phía phòng tiệc, phá vỡ sự im lặng:

"Buổi tiệc sắp bắt đầu, chúng ta mau vào đi."

Tô Thanh Uyển nhìn chằm chằm Tô Cẩm Hoan, ác ý nói:

“Chị, chúng ta cùng đi khiêu vũ đi.”

Tô Cẩm Hoan chưa bao giờ học khiêu vũ hay tham dự một buổi khiêu vũ nào, dù có ăn mặc rực rỡ thì cô cũng sẽ chỉ tự làm trò hề trên sàn nhảy.

Tô Cẩm Hoan ánh mắt có chút rụt rè, cô nắm lấy cánh tay Hoắc Liệt Trần, lắc đầu nói:

“Tôi không muốn khiêu vũ…”

Tô phu nhân đã nuôi dạy con gái ruột của mình như một tiểu thư quý tộc thuộc tầng lớp thượng lưu, từ nhỏ Tô Thanh Uyển đã phải học piano, cờ vua, thư pháp và hội họa và mong muốn một ngày nào đó được gả vào một gia đình giàu có.

Nhưng bà ta lại đối xử với Tô Cẩm Hoan một cách cay nghiệt và thất thường, không bao giờ cho tiền để cô đi học những điều này.

"Em là bạn nhảy của anh, em không nhảy thì anh nhảy với ai đây?"

Cánh tay ôm eo cô của Hoắc Liệt Trần hơi siết chặt, khóe môi lạnh lùng gợi cảm cong lên thành một vòng cung khó đoán.

Tô Cẩm Hoan ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt ngấn nước đẹp như sao, trong sáng như sao:

“Tôi chưa từng học nhảy, anh không sợ tôi làm anh bị mất mặt ư?”

"Anh cái gì cũng đã từng thử qua, nhưng mất mặt thì vẫn chưa thử bao giờ, vì thế hôm nay sẵn tiện sẽ thử một lần."

Hoắc Liệt Trần hống hách ôm cô đi về phía phòng tiệc.

Tô Thanh Uyển nhìn bóng lưng bọn họ, nắm chặt nắm đấm, trong mắt hiện lên một tia tức giận.