Tình Một Đêm: Hoắc Thiếu Thích Cưng Chiều Vợ

Chương 43: Nhân Phẩm Thấp

Điều mà Tô Thanh Uyển hối hận nhất trong đời mình có lẽ chính là dùng người hiến tặng tủy sống làm vũ khí để khoe khoang và trấn áp Tô Cẩm Hoan. Cô không bao giờ nghĩ rằng mình lại giỏi chọc người khác như vậy.

Sau đêm đó, Tô Cẩm Hoan giống như một hồn ma vô tội, luôn đi theo cô ta bất cứ đâu, khiến lưng cô ta lạnh buốt suốt ngày và không thể sống yên ổn.

…..

Tô Thanh Uyển hôm nay ăn mặc chỉnh tề, đặc biệt làm tóc, trên người còn mặc một bộ váy dạ hội sang trọng, nhìn như đi dự yến tiệc.

Đến bến tàu, Tô Thanh Uyển quay người trừng mắt nhìn người đang theo sau mình, tức giận hét lên:

“Tô Cẩm Hoan, đừng đi theo tôi nữa.”

Tô Cẩm Hoan nheo lại đôi mắt đẹp lạnh lùng, lạnh lùng nói:

“Nói cho tao biết tên của người đó.”

Cho đến khi biết được cái tên này, cô sẽ không từ bỏ.

"Cô điên rồi, bây giờ tôi phải đi dự tiệc trên du thuyền, xem cô làm thế nào để lên đó."

Tô Thanh Uyển từ trong túi của mình lấy ra một tấm thẻ, sau đó khua khua trước mặt mình rồi mỉm cười đi lên thuyền.

Một con du thuyền rất rộng rãi và sang trọng đang đậu ở bến tàu, có ba tầng, trên đó viết tên "Hiên Viên", những người có thể lên tàu đều là những thiếu gia giàu có và tiểu thư xuất thân từ những gia đình danh tiếng.

Tô Cẩm Hoan không thể không thừa nhận, nhân phẩm của mình thật sự rất kém, nhìn Tô Thanh Uyển đắc thắng bước lên du thuyền, cô cũng định lên đó bằng cách đánh lừa bảo vệ nhưng bị nhân viên bảo vệ ngăn lại, anh ta nhìn vào quần áo của cô với vẻ mặt tràn đầy khinh thường, thậm chí giọng điệu của hắn cũng có phần vũ nhục:

"Đi nhanh đi, loại người như cô không được phép tới đây."

Tô Cẩm Hoan thấy vậy đành phải ngậm ngùi quay người rời đi, chờ cô ta ở phía dưới.

Nhưng đột nhiên có một giọng nói, gọi cô từ phía sau:

“Chào cô Tô.”

Tô Cẩm Hoan quay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Thẩm trợ lý."

"Cô Tô, thật trùng hợp. Cô đến dự tiệc du thuyền à?"

Trợ lý Thẩm khoe hàm răng trắng bóng và mỉm cười khờ dại.

Tô Cẩm Hoan có chút xấu hổ:

“Tôi muốn đi lên, nhưng tôi…”

Cô không thể nói là mình không có thư mời.

"Con tàu du lịch này là của con trai cả nhà họ Hoắc. Tối nay cậu ấy sẽ tổ chức tiệc sinh nhật ở đây, nếu không phiền, cô có thể lên tàu với tôi." Trợ lý Thẩm mỉm cười mời.

Thì ra chiếc du thuyền này là của Hoắc gia, khó trách lại sang trọng hoành tráng đến như vậy, đôi mắt đẹp của Tô Cẩm Hoan lấp lánh:

"Tôi cảm ơn còn không đủ sao lại thấy phiền được chứ. Thẩm trợ lý, cảm ơn anh."

"Không có gì, nhưng trước tiên cô phải ăn mặc cho đẹp đã."

Trên người cô lúc này mặc một chiếc áo phông đơn giản cùng với quần jean. Nếu không thay đồ chắc chắn sẽ bị đối xử như một người ngoài hành tinh khi lên tàu.

Tô Cẩm Hoan nhìn bốn phía, hai má có chút nóng bừng, lúng túng nói: “Cái này…”

"Đừng lo lắng, trên tàu có thợ trang điểm, mời đi cùng tôi."

Trợ lý Thẩm làm động tác mời. Tô Cẩm Hoan cảm kích gật đầu, sau đó đi theo hắn lên thuyền.

Thẩm Anh Kiệt sau khi đưa thành công cô lên thuyền thì trực tiếp dắt cô đi vào phòng thay đồ, trong phòng thay đồ có các nhà tạo mẫu và thợ trang điểm, khi nhìn thấy cô đến, họ lập tức bắt đầu tạo kiểu và trang điểm cho cô, tạo cho cô một ảo giác kỳ quái. Như thể Thẩm trợ lý đã biết cô sẽ đến và tận tâm phục vụ cô.

Thẩm Anh Kiệt ra khỏi phòng thay đồ, đi đến căn phòng sang trọng nhất trên tàu, thiếu gia của hắn đang đứng trên ban công siêu rộng rãi bên ngoài, đeo kính râm bá đạo, nhìn ra khung cảnh rộng rãi ở, thân hình cao lớn cường tráng, khuôn mặt vô cùng tuấn tú và khí chất mạnh mẽ có thể đe dọa trái tim cùng với tâm hồn của người khác.

Cậu ta vội vàng đi tới phía sau, mỉm cười có vẻ đắc ý:

“Thiếu gia, đã thu xếp xong rồi.”

Thiếu gia của cậu ta biết được chuyện của cô Tô, liền nhanh chóng gọi thợ trang điểm mang váy dạ hội đến. Sau đó còn mời Tô Cẩm Hoan lên tàu, loại đãi ngộ này không phải là điều mà người bình thường có thể nhận được.

Cô Tô bây giờ chính là người được thiếu gia yêu thích!

Dưới bầu trời trong sáng, cơn gió biển dịu dàng thổi qua, làm rối tung mái tóc ngắn đẹp trai của người đàn ông, lộ ra vẻ ngang ngược, hắn nheo đôi mắt đen hẹp sâu như ao lạnh chỉ ậm ừ một câu rồi im lặng ngắm nhìn cảnh biển.