Đại Yêu Chớ Suốt Ngày Ăn Vạ Bậy

Chương 50

Diệp Tố duỗi tay tiếp được hai thanh lưỡi hái giữa không trung, đưa một chiếc cho Lữ Cửu: “Lữ đạo hữu, nhận lấy.”

Vì thế năm người mỗi người có một chiếc lưỡi hái, vùi đầu bắt đầu cắt cỏ.

Mà giờ phút này, tu sĩ ở khắp nơi trong bí cảnh đã sớm đánh nhau đến mức trời đất tối sầm.



Sau khi năm người cắt xong Nguyệt Thảo, cả nhóm tiếp tục dọc theo hướng ngược lại mà đi, trên đường gặp phải mấy con yêu thú, chúng đều ở trình độ Trúc Cơ trung kỳ hoặc hậu kỳ, Lữ Cửu cầm kiếm đối phó với chúng nó, Diệp Tố và các sư đệ sư muội thì phụ trách ném phù trong âm thầm, tính ra mọi việc đều vô cùng thuận lợi.

Trong bí cảnh trời tối lại sáng, nhóm người đi cũng không chậm, trên cơ bản là chưa từng dừng lại để nghỉ ngơi.

“Đại sư tỷ, mau xem kìa!” Hạ Nhĩ chỉ về phía trước: “Là phủ đệ bỏ hoang.”

Diệp Tố giương mắt nhìn lên, phủ đệ cách đó không xa đã sập hơn phân nửa, mơ hồ có thể nhìn thấy sự to lớn trong quá khứ.

Nói chung, ở những nơi từng có người sống trong bí cảnh, những thứ như pháp bảo linh đan chắc chắn sẽ có, đương nhiên cũng có khả năng bị các tu sĩ trước đó cầm đi rồi.

“Đi qua đó nhìn xem.” Diệp Tố nói.

Mấy người bọn họ nhanh chóng đi đến phủ đệ bỏ hoang, mới vừa bước vào cửa, linh khí xung quanh lập tức bắt đầu vặn vẹo.

Phế tích sụp đổ nhìn thấy từ xa khi nãy biến mất không thấy đâu, Diệp Tố quay đầu đánh giá xung quanh, phát hiện giờ phút này bọn họ đang đứng ở trong một hang động tối tăm ẩm ướt.

“Là cảnh trung cảnh!” Thời gian Lữ Cửu rèn luyện nhiều hơn bọn họ, nháy mắt nhận ra ngay.

“Cảnh trung cảnh… Có phải sẽ nguy hiểm hơn hay không?” Hạ Nhĩ nghe xong lập tức hỏi.

“Đúng vậy, nhưng có lẽ sẽ có bảo bối ở trong đó.” Lữ Cửu nắm chặt kiếm, cảnh giác nhìn xung quanh: “Ta cũng chỉ nghe người ta nói, có một số cường giả sẽ cố ý để lại đồ của mình ở trong bí cảnh bình thường.”

Tây Ngọc lắc đầu: “Vậy hẳn là không có khả năng, chúng ta vào đây quá dễ dàng.”

“Có lẽ có cường giả muốn tất cả tu sĩ chết ở này.” Minh Lưu Sa chậm chạp nói.

Diệp Tố thoáng nhìn qua những dấu vết trên vách hang động, khom lưng vươn tay sờ mặt đất, đầu ngón tay dính phải một lớp máu dính nhớp: “Không lâu trước đây đã có người tiến vào.”

Mấy người bọn họ thử quay trở lại nhưng cửa vào đã biến mất, chỉ còn lại vách đá.

Lữ Cửu là kiếm tu, là người có lực tấn công duy nhất trong năm người, cho nên nàng ấy chủ động đi đằng trước, những người khác theo ở phía sau.

Sau khi đi một đoạn, phía trước đột nhiên xuất hiện cái ngã ba, Lữ Cửu quay đầu lại hỏi: “Diệp đạo hữu, chúng ta đi hướng nào?”

Ba lối đi hoàn toàn không nhìn ra có bất kỳ chỗ nào khác nhau, Diệp Tố vốn muốn tùy ý chọn đại một con đường, bỗng nhiên nghe thấy cửa bên phải gần nhất vang lên một tiếng nhạc quen thuộc.

“Đại sư tỷ, hình như là trận pháp của Vô Âm Tông.” Hạ Nhĩ nghe thấy nói.

Vô Âm Tông? Vậy Ninh Thiển Dao và Dịch Huyền cũng ở đây.

Dựa theo định luật nhân vật chính, ngã rẽ kia có lẽ sẽ có nguy hiểm, nhưng chắc chắn sẽ có cơ hội hoặc là thứ tốt.

“Tiểu sư đệ và tiểu sư muội có lẽ cũng ở đây, nếu bọn họ gặp nguy hiểm, chúng ta làm sư huynh sư tỷ, theo lý phải đến giúp đỡ.” Diệp Tố vô cùng chính nghĩa nói.

Lữ Cửu bên cạnh nghe được lời này của nàng, đột nhiên cảm thấy xúc động, đây là tình nghĩa tông môn mà tán tu sẽ không thể có được hay sao?