Đại Yêu Chớ Suốt Ngày Ăn Vạ Bậy

Chương 42

Các trưởng lão khác đã nhấc chân tới tới lui lui mấy lần, rốt cuộc có người không kìm được nói: "Không thể nào lại là pháp khí tốt đó chứ? Sao mấy ngày liên tiếp rồi mà ta vẫn chưa hề phát hiện được cái nào vậy?"

Đội ngũ vốn đã sắp giải tán, bây giờ lại tụ tập lại, ai cũng nhìn pháp khí trong tay Trương trưởng lão.

Vòng tay khắc hình của một con tiểu xà màu đen sinh động như thật, trên thân vòng tay mơ hồ lộ ra kim quang, tia sáng tụ tập ở phía trên, càng lộ ra vẻ loá mắt. Thoạt nhìn, có vẻ như phần đầu và phần đuôi của con tiểu xà này đang cắn vào nhau, nhưng khi cầm trong tay cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện giống như là chóp đuôi của tiểu xà đang khoác lên đôi mắt của nó.

"Trương trưởng lão, để ta xem." Dung Sơ Thu vẫn luôn chờ tới lúc lấy pháp khí trong hộp này ra, muốn biết trình độ luyện khí của vị tiểu đạo hữu vẽ phù nọ như thế nào. Huống chi pháp khí của ba vị kia luyện đều không kém, bà ấy càng tò mò hơn.

"Vừa hay ngươi am hiểu tiểu pháp khí." Trương trưởng lão đưa vòng tay cho Dung Sơ Thu, mình lấy tờ giấy từ trong hộp kia ra, cúi đầu nhìn chữ phía trên: "Vụ Sát Hoa...... sao vòng tay có hình xà lại lấy cái tên này?" Thiên tài chỉ cần một giây để nhớ kỹ: (

"Sí sa, một chút kim dịch." Dung Sơ Thu cẩn thận quan sát bề ngoài của vòng tay, bà ấy như có điều suy nghĩ, nói ra hai loại vật liệu.

Dựa vào kỹ thuật rèn, hình dạng của vòng tay sinh động như thật, thậm chí có thể cảm giác được sự linh động như có như không từ động tác của tiểu xà, nhưng hỗn hợp hai loại vật liệu này, có thể làm ra ám khí gì chứ?

"Phía trên này nói còn có tơ nhện băng." Trương trưởng lão xem hết tờ giấy kia: "Sơ Thu, ngươi thử chuyển động phần đầu, rót linh lực vào đó."

Dung Sơ Thu gật nhẹ đầu, lập tức đưa tay, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào phần đầu của vòng tay, nhắm ngay vào đá thí luyện.

Ngay khi bà ấy rót linh lực vào thì ánh mắt mọi người chỉ nhìn thấy sương mù đầy trời, vẻ đẹp của thiên nhiên hiện ra.

Nhưng vẻ đẹp như thể đang đặt mình vào trong khu rừng sương mù chỉ tồn tại trong chốc lát, sau một khắc đã lập tức lộ ra vẻ dữ tợn, vô số sương mù kéo dài, hình thành bóng rắn, cắn về phía đá thí luyện.

"Cẩn thận!"

Phạm vi sương mù lan tỏa quá rộng, thậm chí có đã khuếch tán đến chỗ mấy đệ tử nội môn đang đứng ở phía xa.

Khi Dung Sơ Thu phát hiện có chỗ không ổn thì cũng đã chậm.

Tất cả đá thí luyện ở giữa sân hễ bị bóng rắn chạm vào thì đều vỡ nát nổ tung, đệ tử vốn đang đứng bên ngoài sân thí luyện trơ mắt nhìn bóng rắn táp về hướng mình, vô ý thức đưa tay ngăn cản, một vệt sáng lóe lên, đối đầu trực diện với bóng rắn, ngay sau đó, bóng rắn và ánh sáng cùng biến mất.

"Có sao không?" Trương trưởng lão nhíu mày kéo tên đệ tử kia qua.

Đệ tử vẫn còn hoảng sợ trong lòng, lắc đầu nói: "Con không sao, nhưng...... Kim Quy phù đã không còn rồi."

Các vị trưởng lão hai mặt nhìn nhau, trên thân đệ tử của bọn họ có các loại pháp bảo hộ thân, Kim Quy phù là một loại phù hộ thân thường thấy nhất, do Ngũ Hành Tông luyện chế, có thể chống đỡ một đòn tấn công của Kim Đan trung kỳ, mà vừa rồi chỉ là một chút tàn ảnh do vòng tay này khuếch tán đã có thể phá hủy Kim Quy phù.