Đại Yêu Chớ Suốt Ngày Ăn Vạ Bậy

Chương 37

"Trưởng lão, không ổn, người này..." Bàng Tu nhìn mấy người này không vừa mắt, gã còn muốn nói thêm.

"Được rồi" Nữ tử ngắt lời Bàng Tu, đích thân đứng đậy, tiếp nhận cái hộp trong tay Diệp Tô, " Đi đi, ba tháng sau, chỉ cần luyện khí sư có bản lĩnh đều có thể tới Phá Nguyên Môn tham gia vòng sơ tuyển."

Đợi đám người Diệp Tô đều được ghi lại khuôn mặt, lấy ngọc bài hết, nữ trưởng lão ngồi trước bàn quay đầu nhìn tên đệ tử nội môn còn đang buồn bực trong lòng: “Bọn họ biết vẽ bùa có liên quan gì tới ngươi? Cần phải buồn bực như vậy à."

"Đệ tử thấy bọn họ rất kiêu ngạo, sau khi vào tông môn, có thể sẽ gây chuyện." Bàng Tu cau mày nói.

Trưởng lão Phá Nguyên Môn mỉm cười: "Ý ngươi là, bọn họ nhất định có thể thông qua kỳ tuyển chọn sao?"

Bàng Tu nói chắc như đinh đóng cột: “Không thể nào, pháp khí bọn họ luyện chế nhất định không ra gì." Không ai có thể vừa tinh thông bùa chú, vừa luyện khí giỏi cả.

Nữ trưởng lão thấy tính khí của tên đệ tử đành nói: “Tiếp tục thu nhận pháp khí đi."

...

Minh Lưu Sa vừa chui ra khỏi đám đông, hắn bèn nói một tràng dài: "Biết vẽ bùa thì sao, liên quan gì mà không cho chúng ta tham gia tuyển chọn? Gã cũng không tự xem mặt gã đi, mặt to như cái thau, miệng thì nhọn, tai như tai khỉ, mũi như củ tỏi lớn, người lùn chân ngắn, toàn thân khoác một tấm da xanh sẫm màu, khác gì yêu tinh hiển linh đâu chứ."

Diệp Tô: "..."

Tuy khuôn mặt người tên Bàng Tu vừa rồi đúng là hơi gầy gò, chiếc mũi hơi to, nhưng nhìn tổng thể thì khuôn mặt vẫn khá cân đối, cũng không thể gọi là xấu được.

Nhưng nàng đã quen rồi, Minh Lưu Sa bình thường nói chuyện nói từng chữ một, nói chậm đến nỗi khiến người ta tức chết, nhưng đến lúc quan trọng, hắn ta mắng người khác lại rất lưu loát, giống như đang kể chuyện dưới chân cầu vậy.

Trước đây, hắn thường trách mắng đệ tử Vô Âm Tông, là nhân lực cãi nhau quan trọng nhất của Thiên Cơ Môn Cửu Huyền Phong.

"Ta còn tưởng hắn phát hiện thân phận Thiên Cơ Môn của chúng ta." Tây Ngọc nhớ lại, vẫn có chút sợ hãi, "May mà vị trưởng lão kia đồng ý đưa ngọc bài cho chúng ta."

Diệp Tố bình thản nói: "Có lẽ nhìn chúng ta không vừa mắt, đến lúc tuyển chọn, người đánh giá là trưởng lão của Phá Nguyên Môn, đệ tử không có quyền hạn đó."

Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, Hạ Nhĩ thường xuyên quay đầu nhìn cửa tiệm hai bên đường, hắn chỉ đi qua cửa tiệm bán nguyên liệu, còn những nơi khác thi vẫn chưa đi qua.

Diệp Tố nhìn lướt qua các sư đệ sư muội, mặc dù hai người còn lại không có biểu hiện rõ ràng như Hạ Nhĩ, nhưng trong mắt cũng lộ vẻ tò mò. Bọn họ đến Định Hải Thành được ba tháng rồi, đa số thời gian đều ở miếu hoang bên ngoài thành, món ngon nhất từng ăn là bánh bao mua ở của những người bán hàng rong cửa thành.

Tiền bán pháp khí luyện chế và bùa vẽ không nhiều, nhưng phần lớn đều đưa hết về Thiên Cơ Môn và mua nguyên liệu về, nhờ vậy các sư đệ sư muội có nguyên liệu luyện tập, mọi người ngầm hiểu không tiêu quá nhiều linh thạch, cũng không vào thành đi dạo.

"Nộp pháp khí xong rồi, cũng không còn việc gì khác, chúng ta có thể đi dạo một chút." Diêp Tố lấy ra hai mươi viên linh thạch trung phẩm, "Đây là nhiệm vụ hôm nay của chúng ta."

Đại sư tỷ lên tiếng rồi, ba người cũng không còn đè nén sự tò mò nữa, họ lần lượt đi dạo khắp nơi.