Đại Yêu Chớ Suốt Ngày Ăn Vạ Bậy

Chương 13

"Tiểu sư đệ cũng đạt được Trúc Cơ rồi." Hạ Nhĩ tốt bụng bổ sung.

Đầu ngón tay của Ninh Thiển Dao giấu trong ống tay áo vô ý thức cuộn tròn lại. Chuyện Dịch Huyền có thể đạt được Trúc Cơ thì nàng ta không có gì kinh ngạc, sư phụ và sư nương đã sớm nói thiên phú của tiểu sư huynh cực cao, lần nào nàng ta cầm linh thạch tới tìm Dịch Huyền thì sư phụ cũng đều biết cả.

Nhưng còn đại sư tỷ vì sao cũng... Có thể thành công đạt được Trúc Cơ chứ?

Ninh Thiển Dao cất bút ký tâm đắc của mình đi, có chút áy náy, nói: "Là do Thiển Dao không nắm bắt được tin tức, khiến đại sư tỷ chê cười rồi.”

"Sư phụ vẫn chưa kịp thông báo, tiểu sư muội không cần để ý." Diệp Tố chân thành nói: “Nhưng nếu tiểu sư muội có thừa linh thạch thì có thể đưa cho ta. Hiện tại đại sư tỷ cũng là người đạt được Trúc Cơ, cần rất nhiều linh thạch để tu luyện.”

Ninh Thiển Dao: "..."

Người không biết xấu hổ nhất Thiên Cơ Môn không phải Diệp Tố thì còn ai vào đây nữa. Người khác đi hút ké linh mạch thì ít nhiều đều cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cho tới bây giờ nàng vẫn chưa từng đỏ mặt, thậm chí hiện tại còn muốn đòi linh thạch của nàng ta?

"Chúc mừng đại sư tỷ thành công đạt được Trúc Cơ, Thiển Dao đi tìm tiểu sư huynh trước đã." Đôi mắt tròn trong suốt của Ninh Thiển Dao cong lên. Nàng ta nở nụ cười ngọt ngào, giả vờ như không nghe thấy lời Diệp Tố vừa rồi mà nhanh chóng cất bước rời đi, chỉ là tiếng chuông có chút đứt quãng dồn dập, so ra không nhẹ nhàng dễ nghe bằng khi tới, ít nhiều cũng có chút ý tứ chạy trối chết.

Mấy sư huynh muội ngồi ở ngạch cửa đều cùng nhau dùng một tay chống cằm nhìn Ninh Thiển Dao đi vào phòng của Dịch Huyền, sau đó đồng loạt thở dài một tiếng.

… Hâm mộ quá!

Từ đầu đến chân của Ninh Thiển Dao đều là linh vật, trước tiên không nói đến chiếc chuông bạc kia, ngay cả đôi giày trên chân nàng ta cũng có thể dính chút linh khí.

Trong sân hôm nay đầy bùn đất, Ninh Thiển Dao giẫm lên mặt đất để lại dấu chân.

"Nếu muội ấy có thể mang theo một chút đất của Vô Âm Tông đến giẫm ở đây thì tốt rồi." Diệp Tố nhìn mấy dấu chân kia, bất thình lình lên tiếng: “Đất ở nơi đó ít nhiều cũng dính chút linh khí.”

Ba người ngồi bên phải quay đầu lại nhìn Diệp Tố: "..."

Minh Lưu Sa: "Đừng, có, mơ.”

Tây Ngọc: "Mà cũng không cần.”

Diệp Tố nắm lấy thời cơ dạy dỗ sư đệ, sư muội: "Mấy đứa nên học cách cần kiệm quản gia, tích tiểu thành đại đi, dù một chút linh khí cũng là linh khí, không được lãng phí.”

Hạ Nhĩ vốn tôn sùng Diệp Tố nhất lập tức tỏ vẻ đồng ý: "Đại sư tỷ nói đúng.”

Bên ngoài trò chuyện vui vẻ, bầu không khí trong phòng lại có chút đóng băng.

Ninh Thiển Dao nói: "Ngày mai, đệ tử Trúc Cơ của Vô Âm Tông sẽ xuất tông rèn luyện, có thể đưa hai đệ tử của Thiên Cơ Môn theo. Sư phụ nói nếu tiểu sư huynh rảnh rỗi thì có thể cùng đi rèn luyện, lợi ích chắc chắn không hề ít.”

Dịch Huyền đứng bên cạnh cửa sổ, có thể nhìn thấy đám người phía xa kia đang đứng dậy quét dọn viện tử. Hắn ta quay đầu lại, nói: "Ta sẽ không đi rèn luyện cùng với đệ tử của Vô Âm Tông đâu.”

Ninh Thiển Dao khuyên nhủ: "Đại sư huynh của Vô Âm Tông đã là Trúc Cơ hậu kỳ, lần này huynh ấy cũng sẽ đi, nếu tiểu sư huynh có thể đi cùng..."

"Rồi trốn sau lưng những người khác?"