Đại Yêu Chớ Suốt Ngày Ăn Vạ Bậy

Chương 10

Tứ sư đệ Hạ Nhĩ đi tới nâng Diệp Tố dậy: "Đại sư tỷ, tỷ không sao chứ?”

"Không sao." Diệp Tố lau mặt một cái, máu chảy càng thêm nghiêm trọng, nàng dứt khoát không dùng tay nữa mà vén y bào lên lau: “Ngày may ta sẽ giúp mọi người sửa phòng sau, ta phải quay về trị thương trước đã.”

Diệp Tố khập khiễng định đi ra khỏi phòng của Dịch Huyền.

Lúc này Dịch Huyền đã kéo ngoại bào của mình lên, hắn ta đi tới trước nhặt một tấm phù đã bị đốt một nửa từ dưới đất lên, hỏi nàng: "Đây là cái gì?”

Diệp Tố quay đầu lại thì nhìn thấy một góc của tấm phù quen thuộc kia, cuối cùng cũng đã hiểu được chuyện gì vừa xảy ra: "... Một tấm phù hoàn thiện.”

"Tấm phù?" Hạ Nhĩ tiến lại gần, cảm thấy hứng thú, hỏi: “Đại sư tỷ, tỷ lấy đâu ra linh thạch mà mua tấm phù này vậy?”

Người nghèo nhất trong toàn bộ môn phái chính là đại sư tỷ.

"Sao trên tấm phù này còn có cả dấu chân thế?” Tây Ngọc nhìn mặt sau của tấm phù cháy còn một nửa, cảm thấy dấu chân này rất quen thuộc.

Nhị sư đệ Minh Lưu Sa thò đầu vào vừa nhìn đã biết: "Cái, này, là, giấy, vàng, mà, tam, sư, muội, đã, giẫm, lên, mà.”

Mấy người trong phòng hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cả đám đều nhìn về phía Diệp Tố, chờ đợi một lời giải thích.

Diệp Tố ho một tiếng, thừa nhận: "… Không phải mua, là phù do ta vẽ.”

“Đại sư tỷ, tỷ còn có thể vẽ phù sao?” Hạ Nhĩ là người sùng bái Diệp Tố nhất trong Cửu Huyền Phong, trong mắt hắn ta nhất thời càng lộ ra vẻ tôn sùng.

"Ta đọc được một quyển bút ký ở Tàng Điển Các, vẽ bừa thôi." Diệp Tố đang định sờ mũi thì lại thấy đau đến xuýt xoa, lập tức bỏ tay xuống: “Ta về trước đây, mọi người cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

"Cầm đồ của tỷ đi cùng đi.” Vẻ mặt Dịch Huyền vô cảm, ném tấm phù về phía nàng.

Diệp Tố nghiêng người vươn hai ngón tay ra, trong nháy mắt đã kẹp được tấm phù vừa bay tới: "Yên tâm, sáng sớm ngày mai ta sẽ giúp mọi người sửa lại tường.”

....

Đêm nay trên Cửu Huyền Phong, gió không ngừng gào thét trong nơi ở của năm người.

Dịch Huyền mở mắt nhìn đỉnh giường, nghe tiếng gió không ngừng lượn lờ trong phòng mà mãi không thể ngủ được, chợt đứng dậy rời đi.

Có một chuyện mà Diệp Tố nói không sai, hắn ta thích kiếm thuật hơn rèn pháp khí nhiều.

Sư phụ chưởng môn cũng biết tình trạng của hắn ta nên ông ấy thậm chí còn luyện chế một thanh kiếm tốt đưa cho Dịch Huyền.

Có một vài luyện khí sư nếu muốn am hiểu việc luyện kiếm thì cần phải hiểu rõ về kiếm tu, vậy nên trong Thiên Cơ Môn cũng có không ít tiền bối sau khi nghiên cứu đã để lại kiếm phổ, Dịch Huyền chọn từ trong đó mấy quyển để học theo.

Lòng bàn tay phải của Dịch Huyền vừa lật lên, kiếm đã lập tức chui ra khỏi túi trữ vật rồi bay vào trong tay hắn ta. Bây giờ hắn ta đã là Trúc Cơ, có thể bắt đầu ngự kiếm, nhưng trên kiếm phổ cũng không giảng giải tỉ mỉ cách ngự kiếm phi hành, vậy nên hắn ta chỉ có thể tự học.

Cửu Huyền Phong cao ngàn trượng, Dịch Huyền đứng trên đỉnh núi, gió thổi qua cuốn theo góc áo của hắn ta. Hắn ta hơi nhắm mắt lại, rót linh lực vào trong thân kiếm, sau khi cảm nhận được mối liên hệ giữa linh thức và thân kiếm thì hơi đề khí rồi giẫm lên thân kiếm, hai ngón tay phải dựng thẳng để điều khiển chuyển động của kiếm giúp nó thuận lợi di động, nhưng ngay sau đó, hắn ta lập tức rơi xuống!