Đại Yêu Chớ Suốt Ngày Ăn Vạ Bậy

Chương 8

Trang cuối cùng, Tật Tốc phù đã hoàn toàn thành hình, phía dưới có bổ sung một câu: [Tật Tốc phù bản cải tiến, dùng cho mọi cảnh giới, có hiệu lực trong vòng một khắc.]

Nếu nhìn qua thì bản Tật Tốc phù ban đầu kia chỉ riêng người ở Luyện Khí kỳ mới có thể sử dụng. Mọi người đều biết công pháp và mấy thứ linh tinh khác phù hợp với Trúc Cơ chưa bao giờ xuất hiện ở ngoài sạp hàng, mà dù có tệ đến đâu thì chúng cũng chỉ có thể xuất hiện ở một tiệm cầm đồ nào đó.

Diệp Tố bỏ quyển bút ký xuống rồi tiếp tục lật quyển tiếp theo, từ trước tới giờ, nàng vẫn luôn đọc sách rất nhanh, hầu như chỉ cần nhìn lướt qua là có thể nhớ kỹ. Đợi đến khi trời tối, một hàng sách trên giá đã bị nàng đọc xong.

Lúc Diệp Tố đi ra khỏi Tàng Điển Các thì có liếc sang bàn bên cạnh, không thấy Vu thủ vệ ở đây, chắc là đi sắp xếp lại thư tịch rồi.

Diệp Tố quay về chỗ ở của mình, cái Tật Tốc phù kia đến bây giờ vẫn luôn hiện rõ trong đầu nàng.

Theo trí nhớ của Diệp Tố thì các nguyên liệu cần thiết cho phù thuật cấp thấp rất đơn giản, một tờ giấy vàng, một cây bút lông và chu sa.

Nàng đã có bút lông và chu sa, còn về giấy vàng...

Diệp Tố đứng dậy đi về phía phòng bên cạnh, gõ cửa: "Nhị sư đệ, có đó không?”

Một lát sau, người bên trong mới chậm chạp đi ra mở cửa: "Đại… Sư… Tỷ.”

Diệp Tố vô tình nhìn thấy cái bọc trên bàn: "Đệ đã chuẩn bị xong hành lý rồi sao?”

Minh Lưu Sa từ tốn nói: "Ra, cửa, ở, bên, ngoài, nên, phải, mang, thêm, vài, món, đồ.”

"Tháng trước không phải đệ mới mua một đống giấy vàng hay sao, còn không? Cho ta mượn một ít.” Diệp Tố trực tiếp hỏi thẳng.

Nhị sư đệ làm cái gì cũng rất cẩn thận, tật xấu duy nhất đó chính là suốt ngày nói chuyện từng chữ, từng chữ một, lúc trước hắn ta còn lừa người khác nói mình bị cà lăm, nhận được không ít sự đồng tình, đặc biệt là tam sư muội. Cuối cùng, mọi người mới phát hiện thực ra là hắn ta cố ý, chứ lúc nói chuyện bình thường không biết lưu loát đến mức nào.

Tháng trước, chậu hoa mà Minh Lưu Sa chăm sóc đã chết, hắn ta bèn xuống núi mua một đống giấy vàng về, nói là đốt cho chậu hoa đã bỏ mình, ngày đầu tiên vừa đốt xong đã bị tam sư muội đánh cho một trận.

Bởi vì cửa sổ mà Minh Lưu Sa trồng hoa kia nằm đối diện với tẩm cư của tam sư muội, gió thổi qua khiến toàn bộ giấy vàng bị đốt bay hết vào trong phòng của nàng ấy.

"Vẫn, còn." Minh Lưu Sa chậm chạp xoay người, lấy một rương giấy vàng bị giẫm bẹp từ dưới gầm giường ra, đây là bị tam sư muội tự chân giẫm bẹp: “Đại, sư, tỷ, hoa, của, tỷ, cũng, chết, rồi, à?”

Hai năm trước, không biết sư phụ chưởng môn lấy một đám hoa hoa cỏ cỏ từ đâu ra, đưa cho đám đệ tử mỗi người một chậu.

"Chậu hoa ta nuôi đã chết từ năm ngoái rồi.” Diệp Tố ôm một rương giấy vàng xoay người rời đi. Nếu nàng còn không đi, ở lại nghe nhị sư đệ nói chuyện thì ngay cả thở nàng cũng không thở nổi.

Diệp Tố ôm giấy vàng trở về phòng, đi đến trước án thư, tháo hết giấy vàng ra cắt thành hình tấm phù rồi cầm bút lông lên nhúng vào chu sa. Khi nàng dừng lại phía trên giấy vàng, trong đầu nàng lại hiện lên hình ảnh của phù thuật đồ ở trang cuối cùng đó lần nữa, lập tức hạ bút.

Khí tức trong phòng nhất thời di động, vô số quang hoa tụ lại thành một rồi rót vào thân bút, theo chuyển động của đầu bút mà chảy vào phù đồ.