Cô Gái, Tháng Tư Cô Có Hoa Đào

Chương 1: Hoàn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khương Linh Tử FA từ trong bụng mẹ vẫn luôn ghi nhớ một câu thầy bói từng dặn:

“Tháng 4 năm 2018 cô sẽ gặp gỡ chân mệnh thiên tử.”

Ôm khát khao tốt đẹp ấy, Khương Linh Tử nhọc nhằn chờ đến tháng 4.

Ảo não gần hết mùa xuân, cô xốc lại tinh thần, trang điểm ăn diện ra ngoài, nom còn xinh đẹp hơn cả cây đào trong khuôn viên trường.

Ngày 1 tháng 4, đàn anh quen biết đã lâu nhưng rất ít liên hệ bỗng gửi WeChat cho cô.

Lời nhắn: [Anh thích em.]

“Aaa…” Khương Linh Tử bật dậy khỏi giường.

Một tiếng cộc đầu giòn tan, cô lại ngã xuống gối, ôm đầu gào khóc.

Cô ngủ ở giường trên, bị va chạm không nhẹ nên kinh động bạn cùng phòng tầng dưới, họ tròn mắt há miệng: “Cậu làm gì thế?”

Khương Linh Tử xoa đầu ngồi dậy, vung cánh tay diễu võ dương oai: “Đàn anh tỏ tình với tớ rồi!”

Bạn cùng phòng lại gần xem tình hình, rồi lắc đầu như thể tiếc hận.

Phản ứng của cô ấy khiến người ta khó hiểu, Khương Linh Tử túm cô nàng chất vấn: “Cậu không thể xúc động vui mừng thay tớ à?”

Cô nàng trừng mắt, chìa di động trước mặt cô: “Tớ cũng có.”

“???? Gì cơ?” Khương Linh Tử nhìn với vẻ khó tin.

Bạn cùng phòng thở dài: “Rõ ràng là tin nhắn nhóm trêu đùa ngày Cá tháng Tư.”

Hôm nay ngày Cá tháng Tư? Hình như thế… Nản lòng thoái chí, Khương Linh Tử sững người, ngã uỳnh xuống.

Ngày 2 tháng 4, Khương Linh Tử bị một con chó đực đi tơ đeo bám ba dặm đường.

Trời sinh cô sợ chó, co cẳng chạy như điên, chạy như bay về ký túc xá.

Bạn cùng phòng tấm tắc, “Cũng xem như hoa đào nhỉ, thầy bói của cậu xịn ghê.”

Khương Linh Tử vuốt mái tóc rối, giận đùng đùng: “Ai thèm mớ hoa đào này chứ!”

Ngày 3 tháng 4, Khương Linh Tử võ trang kín mít, hai tay nhét túi, ra đường cũng cảnh giác hơn nhiều.

Cảnh xuân tươi đẹp, không gian thoang thoảng hương hoa.

Chương trình học một ngày kết thúc, hết thảy như thường, không thấy khác lạ.

Lời tiên tri của thầy bói vô dụng rồi ư? Khoác tay bạn cùng phòng trở về ký túc xá, Khương Linh Tử không khỏi rầu rĩ.

Ngày 4 tháng 4, các cô không có tiết.

Khương Linh Tử sửa soạn hành lý, chuẩn bị về nhà đón Thanh Minh.

Tất cả đã chuẩn bị xong, cô bắt đầu soi gương, kẻ mày, trang điểm.

Bạn cùng phòng đi ngang qua, “xùy” một tiếng: “Về nhà còn makeup như yêu quái để làm gì?”

Ngón tay cô thoa má hồng: “Biết đâu tớ gặp trai đẹp trên xe!”

Bạn cùng phòng gật đầu: “Hợp lý.”

Buổi chiều, Khương Linh Tử đến sân ga sớm, thông qua cửa an ninh, cô khoác balo đi về hướng sảnh chờ. Dòng người bốn phía như nêm, kỳ nghỉ ngắn ngủi cộng thêm đường tình ảm đạm khiến cô hơi ngộp thở.

Mãi mới đợi được tàu, trong khi tìm chỗ ngồi, cô vừa nhét tấm vé trên tay vào túi, vừa đánh giá xem có trai đẹp thay cơm nào gần đó không.

Kết quả là không có.

Cô cụp mắt, lảo đảo ngồi xuống chỗ mình, tiện tay đặt balo trên đùi, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm bầu trời xanh trong như ngọc.

Ánh nắng lóa mắt, Khương Linh Tử không khỏi ngẩn ngơ.

Đương lúc ấy, vai phải bỗng bị người ta vỗ một cái.

Cô kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy một cặp chân dài, dời mắt lên mới nhìn rõ người vỗ vai mình.

Một nam sinh mặc T-shirt cộc tay và quần dài đang cúi đầu nhìn cô. Cậu không có quá nhiều biểu cảm, chỉ hỏi: “Bạn ơi, hình như bạn ngồi nhầm chỗ rồi?”

Mặt Khương Linh Tử nóng lên, không biết là vì nam sinh quá đẹp trai hay di chứng phơi nắng hồi lâu.

Cô luống cuống lục vé tàu trong túi, không cẩn thận còn lôi ra mấy tờ tiền lẻ ban nãy mua lòng nướng mà chủ quán thối lại.

Khương Linh Tử càng thêm xấu hổ mà cất tiền đi, ngẩng đầu nghiêm túc đối chiếu.

Ôi chao…

Quả nhiên cô nhìn lầm, đáng lẽ của cô là ghế giữa.

Xấu hổ không thôi, Khương Linh Tử bối rối đứng lên, nhẹ giọng xin lỗi: “Ngại quá, tôi không để ý số ghế.”

Nam sinh cười khẽ: “Không sao.”

Thái độ cậu càng tốt, Khương Linh Tử càng ái ngại, đành liếc mắt dè dặt hỏi: “Tôi… Đổi vào giữa nhé?”

Ý ở ngoài lời, cậu bước ra ngoài chút nhé.

Nam sinh vẫn đứng ở chỗ cũ, hỏi: “Cậu thích ngồi gần cửa sổ à?”

Khương Linh Tử sửng sốt: “Chút chút.”

Nam sinh tiếp: “Đừng đổi nữa, cậu cứ ngồi vậy đi.”

“Phiền toái.” Nói xong cậu gập đôi chân dài, ngồi xuống chiếc ghế vốn thuộc về Khương Linh Tử.

Cô chớp mắt, vẫn hơi khó xử: “Như thế có được không?”

Cậu nâng mi: “Được chứ.”

Khương Linh Tử gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Cậu ấy đẹp trai ghê.

Thầy bói không lừa mình!

Một giây sau khi mông dán ghế, trong lòng cô nhộn nhạo không thôi.

Tàu chạy một lúc, cô hết nhịn nổi mở WeChat, tìm nhóm chat ký túc xá:

Linh Tử chan: Bên cạnh tớ là trai đẹp trai đẹp trai đẹp trai đẹp trai đẹp ngút ngàn!!!!!!

Linh Tử chan: Tớ bắt đầu tin lời thầy bói phán rồi!!!!!!!

Thỏ Cụt Đuôi: Không có ảnh ứ tin.

Linh Tử chan: Ảnh? Không tồn tại, tớ chỉ muốn “mlem” một mình thôi.

Thỏ Cụt Đuôi: 886.

Linh Tử chan: Này, đừng off, tớ không muốn bỏ lỡ mất trai đẹp. Dạy tớ cách bắt chuyện đi, cầu xin các vị hương thân phụ lão!

Thỏ Cụt Đuôi: Quỳ xuống.

Linh Tử chan: 360 độ xoay tròn quỳ xuống. jpg

Thỏ Cụt Đuôi: Trước tiên cậu phải xác nhận đằng trai có bạn gái hay không.

Linh Tử chan: Có bạn gái chẳng phải sẽ về cùng nhau ư?

Thỏ Cụt Đuôi: Lỡ yêu xa hay bạn gái ở lại trường thì sao.

Linh Tử chan: Ừ nhỉ, nên xác nhận thế nào?

Thỏ Cụt Đuôi: Cậu để ý xem cậu ta có mải nhắn WeChat không, thông thường nếu ngày nghỉ phải chia xa, khi lên tàu xuống tàu chắc chắn sẽ báo bình an với bạn gái rồi anh anh em em một chút.

Linh Tử chan: OK.

Bỏ điện thoại xuống, Khương Linh Tử ngồi nghiêm chỉnh, chốc chốc liếc mắt nhìn người bên cạnh.

Nam sinh ngồi đó, chẳng biết đeo tai nghe tự bao giờ, cậu khẽ cúi đầu, tựa hồ đang lướt web thay vì nói chuyện trời đất trong điện thoại, sống mũi cậu cao thẳng giống như nét bút tinh xảo.

Đẹp cmn quá đi. Khương Linh Tử thầm ôm ngực, thậm chí bắt đầu tưởng tượng một ngày nào đó cô sẽ chạm mũi người anh em này.

Mơ mộng như thế, cô quay về nhóm WeChat.

Linh Tử chan: Không chat chit gì cả!!!!!!!

Thỏ Cụt Đuôi: Như vậy tỉ lệ có bạn gái chỉ khoảng 10%.

Linh Tử chan: Nhưng cậu ấy đẹp trai thế mà, sao vẫn chưa có bạn gái nhỉ?

Thỏ Cụt Đuôi: Vì gặp cậu đấy.

Linh Tử chan bỗng vui ra mặt: Hi hi hi.

Thỏ Cụt Đuôi: Cười cái đầu cậu. Khi cưa trai có thể nghiêm túc xíu được không!

Linh Tử chan mím môi: À, tớ không cười nữa.

Linh Tử chan: Kế tiếp tớ nên làm như thế nào, cậu ấy đeo tai nghe! Dáng vẻ rất xa cách!

Thỏ Cụt Đuôi: Đeo tai nghe? Xem ra không muốn bị cậu làm phiền rồi.

Linh Tử chan: Nhưng cậu ấy nhường vị trí gần cửa sổ cho tớ! Đây vốn là chỗ của cậu ấy.

Thỏ Cụt Đuôi: Chắc là sợ phiền toái.

Khương Linh Tử sực nhớ lời trai đẹp vừa nói, hình như đúng là vậy.

Thất vọng tột độ, Khương Linh Tử khụt khà khụt khịt, tiếp tục nhìn trộm nam sinh bên cạnh, song lại phát hiện chẳng biết từ khi nào cậu đã tháo tai nghe, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Cô tường thuật vào nhóm: Cậu ấy tháo tai nghe rồi!

Thỏ Cụt Đuôi: Ông trời phù hộ cậu thật!

Linh Tử chan: Nhưng mà sắp ngủ!

Thỏ Cụt Đuôi: …

Không có cách nào xuống tay, Khương Linh Tử cảm thấy tuyệt vọng, định bụng chờ cậu tỉnh rồi thực hiện kế hoạch.

Tiếp tục nhìn trộm nam sinh, Khương Linh Tử phát hiện, ánh nắng rọi thẳng vào mặt phải chăng sẽ ảnh hưởng cậu nghỉ ngơi? Nghĩ thế, cô duỗi tay về hướng cửa sổ, lặng lẽ kéo rèm che nắng.

Nam sinh vẫn chưa ngủ, chút động tĩnh ấy cũng đủ khiến cậu mở mắt, nhìn sang bên trái.

Cùng lúc đó, cô quay đầu, trùng hợp chạm vào ánh mắt sáng trong kia.

Khương Linh Tử: “…”

Cô bỗng líu lưỡi: “Tôi… Tôi trông cậu ngủ.”

Cậu cười rộ lên, hàm răng trắng sáng, còn có lúm đồng tiền: “Cảm ơn cậu.”

Ngoại trừ “điềm mỹ”, hẳn nên sáng tạo một từ “điềm soái”* để hình dung cậu trai này, vừa vặn thích hợp, vô cùng kỳ diệu.

(*) ‘Điềm mỹ’ thường dùng cho con gái, từ đó suy ra ‘điềm soái’ chỉ con trai

Đầu óc Khương Linh Tử nóng lên, hơi cúi gằm: “Không sao.”

Nam sinh chưa nhắm mắt, ngược lại hỏi cô: “Cậu học đại học C à?”

Khương Linh Tử ngẩn ra: “Ừm, cậu cũng thế?”

Nam sinh vẫn nhìn cô, con ngươi được ánh đèn phản chiếu, tựa như hồ nước trong vắt, cậu uể oải gật đầu.

Tim cô đập loạn xạ: “Cậu năm mấy?”

Nam sinh ngồi thẳng dậy, dường như có ý muốn tán gẫu: “Năm hai.”

Khương Linh Tử hụt hẫng, xong đời, cô năm ba, là bà chị già rồi. Tức thì bèn giả ngu, không đáp.

Ai ngờ nam sinh hoàn toàn đắm chìm trong sự kinh ngạc vì gặp bạn cùng trường nên truy hỏi: “Còn cậu?”

Khương Linh Tử muốn nói dối mình học năm nhất, nhưng gương mặt trải đời “sắc sảo mặn mà” nhìn sao cũng không giống đàn em năm nhất canh suông mì sợi, bèn nhỏ giọng đáp: “Năm ba.”

“Không ngờ đó.” Nam sinh vẫn cười, lúm đồng tiền bên má làm say lòng người.

Khương Linh Tử đỏ mặt nói cảm ơn, ngại quá, he he.

Cùng lúc đó, đoàn tàu bỗng chạy vào đường hầm, bóng đêm bao phủ, đèn tàu lập tức thắp sáng, bốn phía một màu trắng xóa.

Giống như ánh đèn sân khấu định mệnh tập trung trước mắt, Khương Linh Tử sửng sốt.

Tức khắc cô quyết định, nhất định phải nắm chặt cơ hội, không do dự nữa.

Ra khỏi đường hầm, vạn vật lại đượm xuân quang dịu dàng.

Cánh đồng lúa mì, hoa cải dầu như một biển xanh vàng ùa vào tầm mắt, dập dờn lay động.

Khương Linh Tử cất di động, không muốn nhờ bạn bè chỉ dẫn nữa, cô nắm chặt hai tay, quay đầu tán gẫu những chuyện khác với cậu.

Nam sinh cũng đáp lại từng thứ, bỏ qua yếu tố bạn học, hai người có sở thích giống nhau, có không ít đề tài chung.

Cô hỏi tên cậu, nam sinh bèn đáp: “Tôi họ Giang.”

Khương Linh Tử khϊếp sợ: “Tôi cũng họ Khương!”*

(*) Họ Giang và họ Khuơng đồng âm, đều phát âm là [jiāng].

Nam sinh cười: “Giang trong sông nước ư?”

Khương Linh Tử: “… Ơ, không phải, là củ gừng.”

Nam sinh cười ha ha, “Miễn cưỡng coi như người cùng nhà đi.”

Khương Linh Tử cũng cười theo.

Hai người nói chuyện trời đất, không phát thiện thời gian trôi rất mau.

Tàu đã đến trạm thứ nhất… Thanh Thành.

Giọng nữ MC không ngừng lặp lại trên loa, nhắc nhở hành khách xuống xe.

Nam sinh chưa cử động, Khương Linh Tử cũng không nhúc nhích.

Thực ra Khương Linh Tử vốn xuống đây, nhưng thấy nam sinh không nhúc nhích, cô quyết định mặt dày lưu lại. Cảm giác không nỡ ngập tràn, cô còn chưa xin được phương thức liên hệ, muốn nói thêm vài lời với đối phương.

Trạm tiếp theo là Ngu Thành, cách đó không xa, cùng lắm thì lại bắt xe về nhà.

Có hành khách mới thì sao, cùng lắm thì mặc kệ thôi.

Nam sinh hỏi cô: “Cậu ở đâu?”

Khương Linh Tử kiên trì nói dối: “Ngu Thành.”

Nam sinh cong môi, nét mặt hơi vi diệu.

Lát sau, một đôi cụ già lớn tuổi đi đến chỗ ngồi, kiểm tra số ghế rồi nhìn hai cô cậu với vẻ hoang mang.

Khương Linh Tử nhìn họ, mỉm cười gượng gạo, đáy lòng than khóc, xong rồi, phải xuống xe thôi.

Cô xiết chặt balo, vào thời khắc này, nam sinh bỗng đứng dậy, nhân tiện kéo cô lên.

Khương Linh Tử kinh ngạc nhìn cậu.

Cậu nhướng mày: “Tôi thấy vé của cậu rồi.”

Khương Linh Tử lập tức đỏ mặt, cà lăm hỏi: “Thế, thế còn cậu?”

Nam sinh sờ mũi, cười ngại ngùng: “Tôi ư? Tôi cũng không muốn ngồi quá trạm.”

Hai người nối gót nhau xuống tàu.

Đi về phía cửa ra, mặt Khương Linh Tử đỏ bừng, không dám quay đầu, chỉ cảm giác bóng dáng đàn em Giang đang bao phủ bóng mình.

Trở lại nhà ga đông đúc, Khương Linh Tử khoác balo rồi giương mắt, chẳng biết đàn em Giang lững thững đi tới bên người cô lúc nào.

Cô nheo mắt liếc bàn tay nổi gân xanh của đối phương, không hiểu sao mừng thầm, thở phào nói: “Cậu cũng là người Thanh Thành?”

Đàn em Giang ghé mắt: “Ừ.”

Xem ra không chỉ là bạn học, còn là đồng hương. Khương Linh Tử mấp máy môi, lại hỏi: “Vậy sao không xuống trạm?”

Đàn em Giang gợi khóe môi: “Tôi muốn xem rốt cuộc bao giờ cậu xuống.”

Khương Linh Tử: “Tôi…” Muốn nói lại thôi, còn không phải vì tính toán nhỏ nhặt khó nói trong lòng sao.

Cô tùy ý viện cớ: “Tôi mải tán gẫu nên quên mất.”

“À…” Giọng đàn em Giang không thèm giấu vẻ nửa tin nửa ngờ.

Tai Khương Linh Tử lại đỏ rồi.

Sắp đến cửa trạm, mỗi người một ngả như gần ngay trước mắt.

Chưa có được số điện thoại, Khương Linh Tử bắt đầu hốt hoảng, máy móc hỏi khách sáo: “Cậu ở chỗ nào Thanh Thành?”

Đàn em Giang: “Phía Nam thành phố.”

Khương Linh Tử nhụt chí, cô ở phía Bắc, không quá tiện đường gọi xe.

Lần nữa thấy ánh mặt trời, cả một hàng taxi đã chờ phục vụ ở cửa ra.

Sắp tới phút chia tay, Khương Linh Tử căng thẳng chà tay, hàng tỉ tế bào trong cơ thể như đang thúc giục, xin WeChat! Mau xin WeChat đi!

Nhưng là FA nhiều năm, chứng sợ xã hội ăn sâu giống như một rào cản vô hình ngăn cản lời cô muốn nói.

Hỏi đi hỏi đi!

Khương Linh Tử! Bỏ lỡ lần này không còn lần sau đâu!

Cô bất an liếc nhìn đàn em Giang, cậu đang cúi đầu gạt di động, có vẻ không quá muốn trò chuyện.

Khương Linh Tử quay mặt, hắng giọng, cân nhắc câu từ, chuẩn bị lao thẳng tới đích.

Chẳng qua hai giây sau, một chiếc di động xuất hiện trước mắt cô: “Tôi sắp đi rồi, thêm WeChat nhé?”

Khương Linh Tử ngước mắt, là khuôn mặt nhướng mày của đàn em Giang.

“A, được, được.” Cô sửng sốt, luống cuống quét mã.

Trên đỉnh đầu, tiếng nam sinh như gió đùa lá trúc: “Cậu ghi chú Giang Thanh là được, Thanh trong âm thanh.”

“Ừm.” Khương Linh Tử gật lầu lia lịa.

Đàn em Giang thu hồi di động, liếc nickname trên mạng của cô: “Còn cậu.”

Khương Linh Tử mơ hồ: “Hả?”

“Linh Tử chan.” Cậu nhoẻn miệng: “Cậu tên gì?”

Mặt bỗng đỏ lựng, cô nuốt nước miếng: “Khương Linh Tử.”

Tên cô hơi đặc biệt, đàn em Giang hứng thú: “Linh Tử chan, Linh Tử trong Linh Tử chan ư?”

“Ừm, có phải hơi giống tên người Nhật Bản không?” Khương Linh Tử vuốt tóc mái.

“Không đâu.” Đàn em Giang đánh giá: “Rõ ràng là tên Trung Quốc.”

Khương Linh Tử trộm cong khóe môi.

Giúp Khương Linh Tử gọi taxi rồi tiễn cô lên xe, đàn em Giang mới rời đi.

Trên đường về nhà, vạn vật rực rỡ, gió lùa qua ô cửa sổ mơn man hàng mi.

Khương Linh Tử vén tóc ra tai, cảm thấy như lạc vào mộng cảnh, hết thảy đều khó tin.

Cô thậm chí mở WeChat, lòng đầy hoài nghi tìm bạn cùng phòng.

Linh Tử chan: Hôm nay là ngày mấy? Các cậu mau gọi tớ dậy đi! Tớ muộn giờ lên lớp rồi!

Thỏ Cụt Đuôi:???

Linh Tử chan: Tớ sợ mình nằm mơ QAQ

Thỏ Cụt Đuôi: Sao đấy?

Linh Tử chan: Tớ add WeChat trai đẹp rồi! Cậu ấy là sinh viên trường mình! Năm hai! Học kiến trúc!

Thỏ Cụt Đuôi: Mau xem vòng bạn bè cậu ta có ảnh selfie không, cho chị em hóng với.

Linh Tử chan: Đợi lát nữa.

Khương Linh Tử thoát ra, chạy sang WeChat của đàn em Giang.

Khung chat gần như trống rỗng, chỉ có thông báo kết bạn thành công.

Nhìn chằm chằm lời nhắc hệ thống, trái tim cô bỗng nhũn ra.

Không vội lục tìm vòng bạn bè của cậu, thầm nghĩ gửi cậu một tin nhắn.

Linh Tử chan: Về nhà chưa?

Đàn em Giang hồi âm rất nhanh.

Đàn em Giang: Vẫn chưa, còn cậu.

Linh Tử chan: Tôi cũng chưa.

Đàn em Giang: Thời tiết đẹp thật.

Linh Tử chan: Đúng thế.

Cậu bỗng gửi qua một tấm ảnh, đó là phong cảnh đoạn đường cậu đi qua. Hoa cỏ kết chùm như gấm, chim bồ câu trắng điểm xuyết phía chân trời.

Khương Linh Tử chống cằm, mắt cong như vầng trăng, không thể kìm nén sự vui vẻ.

Cô cảm giác bản thân đã rơi vào bể tình, đều sắp chết đuối, dẫu đây chỉ là khởi đầu mà thôi.

***

Trong ba ngày nghỉ, ngày nào Khương Linh Tử cũng tìm cậu tán gẫu.

Đàn em Giang hoạt ngôn, chưa bao giờ cho cô cơ hội buồn chán.

Bởi vậy cô biết càng nhiều của cậu, cậu thích bóng rổ, thích chơi PUBG, thích ăn cơm niêu lầu hai căng tin phía Bắc.

Khương Linh Tử cũng bắt đầu hiểu, thì ra trên đời thực sự có cảm giác ôm di động đến ba giờ cũng không muốn ngủ.

Mỗi tin nhắn của cậu giống như một ngôi sao, thắp sáng ngày nghỉ buồn tẻ của cô. Trong đêm khuya trằn trọc, chúng tỏa sáng rực rỡ bên gối cô.



Trước đêm quay về trường, cô nhận được chiếc váy đã chờ đợi từ lâu, kiểu vải tuyn màu xám nhạt, giống như khoác tiên cảnh lên người.

Cô không nhịn được mà hỏi đàn em Giang:

“Ngày mai cậu về trường không?”

Cô muốn mặc chiếc váy này, gặp cậu một lần nữa.

Đàn em Giang nói: Về.

Mắt cô sáng lên: Chuyến mấy giờ?

Đàn em Giang: Bốn giờ chiều.

Khương Linh Tử mở ra APP đặt vé rồi uể oải thoát ra. Chuyến tàu này đã kín chỗ, ngay cả vé tại quầy cũng bán hết.

Là cô không đủ cảnh giác, không đặt vé sớm.

Khương Linh Tử buồn bã không thôi, đành tiếc nuối đáp: Chúng ta không cùng chuyến rồi.

Cô thầm trấn an bản thân, dù sao về trường cũng gặp.

Đàn em Giang gửi mặt cười: Lần sau tôi đặt vé cho cậu luôn nhé.

Khương Linh Tử bỗng phấn chấn hẳn: Được.

***

Ngày nghỉ kết thúc, Khương Linh Tử trở về trường học.

Bạn cùng phòng xúm quanh cô, quất roi tra khảo, hỏi ảnh chụp của đàn em Giang.

Đáng tiếc vòng bạn bè của đàn em Giang rất “trai thẳng”, không một tấm selfie, cô cũng chỉ biết lắc đầu bó tay.

Ban đêm, Khương Linh Tử trốn trong chăn gửi tin nhắn cho cậu.

Linh Tử chan: Ngủ rồi à?

Đàn em Giang: Chưa.

Linh Tử chan: Tôi cũng chưa.

Đàn em Giang: Ngày mai cậu có lớp không?

Linh Tử chan: Có, sao vậy.

Đàn em Giang: Buổi tối ra ngoài ăn bữa cơm nhé?

Ở giường tầng trên, “nhộng tằm” phát quang động đậy. Sợ đánh thức bạn cùng phòng, Khương Linh Tử vội bụm miệng, trộm cười không ngừng.

Linh Tử chan: Ăn gì, cậu thích cơm niêu không?

Đàn em Giang: Cậu muốn ăn không?

Linh Tử chan: Tôi đã ăn rồi.

Đàn em Giang: Cậu thích ăn gì?

Linh Tử chan: Không kiêng, rất dễ nuôi.

Đàn em Giang: Muốn đi ăn không?

Linh Tử chan: Tôi sẽ ăn cơm niêu.

Đàn em Giang: Được, không thành vấn đề.

Hôm sau, Khương Linh Tử lục chiếc vày dài dưới đáy tủ, đứng trước gương õng ẹo làm dáng.

Bạn cùng phòng ngửi được mùi bất thường: “Ngài đinh đi đâu hửm?”

Khương Linh Tử giơ ngón trỏ chặn môi: “Suỵt… Phật dạy không thể nói.”

Lo lắng thấp thỏm chờ đến chạng vạng, Khương Linh Tử sửa soạn tóc tai, xuất phát thẳng đến căng tin phía Bắc.

Tại điểm hẹn lâu 1, cô chắp tay sau lưng, di mũi chân đợi hồi lâu.

Bỗng cô nghe thấy ai gọi tên mình: “Khương Linh Tử.”

Như tia sáng cắt ngang hoàng hôn, Khương Linh Tử ngước mắt, thấy cách đó không xa có ba nam sinh đang nhìn cô, trêu đùa xô đẩy, đàn em Giang cũng ở trong đó.

Cậu cười tít mắt, nụ cười trong veo.

Cậu vẫy tay hai cái, tạm biệt bạn cùng phòng đạo biệt, khoan thai chạy tới.

“Ngại quá, tôi đến chậm.” Cậu cất giọng giải thích: “Bạn cùng phòng rất muốn gặp cậu.”

Khương Linh Tử bất giác cong môi, không dám nhìn hắn, chỉ lầm lũi gật đầu: “Không sao.”

Hai người lên lầu hai.

Có chút ngọt ngào xấu hổ tràn ngập trong không khí, giống như rơi vào hũ mật.

Đàn em Giang hỏi: “Cậu xác định ăn cơm niêu?”

Khương Linh Tử bật cười: “Sao, cũng không phải là chưa từng ăn.”

Cậu đáp: “Dù sao lần đầu mời cậu ăn cơm, cảm thấy hơi đơn giản.”

Khương Linh Tử vuốt tóc mái: “Không có gì, nếu cậu không mời, tôi đã ăn rau xanh cháo kê ở ký túc xá rồi.”

Tay cô không biết đặt đâu cho phải.

“Thật ư?” Lời nói giỡn này đổi lấy sự kinh ngạc của đàn em Giang.

Ấy mà cậu tin, đáng yêu quá cơ. Khương Linh Tử liếc cậu: “Lừa cậu đó, thế cũng tin.”

Đàn em Giang khịt mũi: “Ai bảo cậu gầy như vậy.”

Tìm bàn trống ngồi xuống, đàn em Giang đi gọi cơm.

Lúc trở về, cậu còn cầm hai chai nước đặt xuống mặt bàn, một Coca, một Sprite.

“Cậu uống gì?” Cậu hỏi.

Khương Linh Tử: “Coca đi.”

Cậu đưa chai Coca qua, cắm ống hút vào.

Đang chuẩn bị ngồi xuống thì có người gọi cậu: “Giang Thanh!”

Khương Linh Tử nhìn theo hướng âm thanh, có mấy nữ sinh cười hì hì tò mò đánh giá họ, chắc là bạn cùng lớp của cậu.

Đàn em Giang cũng mỉm cười chào hỏi.

Khương Linh Tử mím môi, hiểu rõ cậu chưa phải là tài sản riêng của mình song vẫn cứ ‘ăn giấm’.

Chờ cậu ngồi xuống, cô buột miệng gọi họ tên đầy đủ của cậu: “Giang Thanh.”

Nam sinh ngước nhìn, mắt sáng lấp lánh: “Hả?”

Khương Linh Tử hút một ngụm coca lạnh, mượn đó khỏa lấp nỗi lòng: “Chỉ… Gọi cậu thôi.”

Mấy nữ sinh năm hai cũng vừa gọi cậu như thế.

Cậu cười hiền: “Ơ, không phải cậu mới biết tên tôi đấy chứ.”

Cô lắc đầu: “Không phải, có điều WeChat tôi không ghi chú tên thật của cậu.”

Cậu nâng mi: “Ghi chú là gì?”

Khương Linh Tử: “Đàn em Giang.”

Đàn em Giang nhíu mày: “Tên này hay hơn Giang Thanh?”

Khương Linh Tử: “Có lẽ vậy. Nhưng nghe người ta gọi cậu là Giang Thanh, tự nhiên cảm thấy Giang Thanh cũng rất êm tai.”

Đàn em Giang gật đầu đáp “ừ ” rồi vờ nghiêm trang nhìn cô: “Khương Linh Tử.”

Cô sửng sốt, tim đập rộn rã, sao cậu có thể gọi tên cô rung động đến vậy.

Đàn em Giang vẫn nhìn cô, cười: “Tôi tên là Giang Thanh, không phải đàn em Giang, nhớ nhé.”

“Đã biết đã biết… Về sẽ sửa ghi chú.” Cô lúc này cúi đầu đỏ mặt, giọng nhỏ như muỗi kêu.

***

Nửa tháng sau đó, thỉnh thoảng hai người sẽ hẹn nhau ăn cơm.

Đôi khi chạm mặt ở tòa giảng đường, Giang Thanh sẽ mỉm cười vẫy tay với cô giữa đám đông, Khương Linh Tử bị ‘nướng chín’ từ đầu đến bàn chân, còn phải nghe bạn cùng phòng bàn tán suốt chặng đường.

“Xin các cậu sớm yêu nhau đi!”

“Thịt ngon cũng sắp chín rồi! Chớ để sói cái khác ngoạm đi.”

“Đừng suốt ngày mập mờ nữa!”

“Đàn em người ta ngại ngùng, cậu cũng giả bộ ngây thơ làm gì?”

Trong hội nghị ký túc xá hàng đêm, bạn cùng phòng đều dõng dạc lên án ô cửa sổ giấy ái muội này.

Cho dù chộn rộn, song Khương Linh Tử đã có quyết định của mình.

Cô ngẫm nghĩ, định tìm thời cơ tỏ bày tâm ý với Giang Thanh.

Nghỉ lễ mùng 1 tháng 5 cận kề, Khương Linh Tử rút kinh nghiệm lần trước nên đã canh APP đặt vé từ sớm.

Đương nhiên, trước tiên cần cô hỏi thăm kế hoạch của Giang Thanh trước, nhỡ đâu cậu ở lại trường không về.

Chọn buổi tối, Khương Linh Tử nhắn WeChat cho Giang Thanh như lệ thường.

Linh Tử chan: Mùng 1 tháng 5 cậu về bằng gì?

Giang Thanh hồi âm ngay: Đi tàu về cùng bạn gái.

Trái tim cô chùng xuống, sao lại thế này…

Sao bỗng dưng cậu ấy có bạn gái rồi?

Chẳng phải mấy hôm nay trò chuyện hợp cạ lắm ư, rốt cuộc là vấn đề ở đâu.

Tâm trạng cô chìm xuống đáy cốc, tin dữ bất thình lình khiến cô có phần hồ đồ.

Nhưng cố giả bộ không sao mà đáp: OK.

Bên kia lại gửi tin nhắn.

Giang Thanh: Đồng ý rồi?

Linh Tử chan: Cái gì?

Đôi mắt cô chớp chớp đầy bối rối, ngay sau đó phải trợn tròn, niềm vui bất ngờ ập đến, cô vừa giận vừa buồn cười bởi trên màn hình hiển thị hai tin nhắn mới, đều đến từ Giang Thanh:

[Vậy nên có thể cho anh biết số căn cước của em không?]

[Đề phòng bạn gái anh lại mơ hồ, anh muốn giúp cô ấy đặt vé luôn.]

HOÀN