Học Sinh Nghèo Vượt Khó

Chương 11-2: Chỉ cách nhau một ngày

2

Khi ngôn ngữ chưa xuất hiện

Chúng ta thể hiện tình cảm như thế nào?

Chắc là đυ.ng chạm và vuốt v e nhỉ.

Vương Tử Chu nhấc tay lên.

Khoảnh khắc ngón tay chạm vào mái tóc cậu, cô mới nhận ra rằng…

Cảm giác sờ lên tóc chẳng thật chút nào.

Vậy ra mái tóc của cậu, không phải thứ mình muốn chạm vào.

Cô phải úp cả lòng bàn tay lên mới cảm nhận được chút xíu hơi ấm mong manh. Nhưng đâu có đủ, còn lâu mới đủ, hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng.

Thậm chí cô còn không dám động đậy ngón tay, không dám thở thành tiếng, vừa ngước lên thì va phải mắt cậu. Chúa ơi, cô nghĩ, mình có thể nhìn thấy hình bóng mình trong mắt cậu ấy, tim mình sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực đến nơi rồi.

“Tớ dùng cả hai tay được không?” Cô được đằng chân lân đằng đầu.

Trần Ổ khá ngạc nhiên.

Nhưng cô đã nâng tay còn lại lên.

Thấy cậu không từ chối, bàn tay còn lại của Vương Tử Chu bắt đầu hoành hành trên tóc cậu.

Vương Tử Chu nín thở, ngẩng lên nhìn cậu.

Thì ra tóc cậu là như thế này. Ở khoảng cách gần như vậy, tớ có thể ngửi thấy hương quýt Ehime mùa thu, thấy hơi ấm khi vừa bước ra khỏi phòng tắm. Trong đêm hè, chúng bốc hơi, hò reo, tiệc tùng nhưng chỉ tớ, chỉ mình tớ nghe thấy chúng.

*Ehime có đặc sản nổi tiếng là quýt.

Thì ra đây là hình thái của những ý nghĩ viển vông.

Mặt tớ nóng phừng phừng, tớ như một kẻ cuồng tín mất trí, tớ nghĩ, hình như tớ hiểu ra rồi, hiểu ra khát vọng được lấn thêm vài bước, hiểu ra khát khao cháy bỏng đang xé toang thịt, gặm nhấm xương.

Tớ bị nỗi khát khao đó nuốt chửng mất rồi, bây giờ tớ chỉ là nô ɭệ của nó mà thôi.

Tớ không nói, không làm được gì. Tớ chỉ có thể đặt tay lên mái tóc thơm mùi quýt Ehime cậu mới gội. Mặc kệ cho thời gian trôi đi, nó liên quan gì đến tớ đâu. Tớ chỉ đặt tay như thế, và tớ cũng không muốn chỉ đặt tay như thế.

Tớ muốn làm gì đó nữa.

Đừng, đừng làm vậy, xin mày đấy, Vương Tử Chu ơi, đừng làm vậy. Mày có thể, dừng lại, bỏ tay ra, tạm biệt cậu ấy, để chứng minh rằng mày vẫn là một người đàng hoàng.

Có một giọng phản đối cứ văng vẳng trong đầu tớ, nó kêu gọi, van xin, nài nỉ, nó ra lệnh cho tớ phải làm người đàng hoàng, phải biết đâu là điểm dừng! Nếu tớ làm gì đó nữa thì tớ không phải người đàng hoàng ư? Căn cứ vào đâu mà nó có quyền đánh giá tớ như thế? Tại sao tớ phải nghe lời nó?

Hai mắt Vương Tử Chu đỏ hoe.

Lọ Lem, xin cậu đấy, hãy thể hiện gì đi.

Đừng đứng đơ ra đó như khúc gỗ nữa.

À đâu, khúc gỗ làm sao biết thở, Lọ Lem đang thở kia mà, Vương Tử Chu nghe được tiếng thở căng thẳng của cậu.

Thì ra cậu cũng biết căng thẳng.

Vương Tử Chu cảm thấy mình đang run rẩy như đứng trên núi tuyết, đứng trong gió lạnh…

Tớ chỉ cần xích tay xuống dưới, kiễng chân lên là có thể ôm lấy cậu cho ấm. Cậu đang cúi xuống kia kìa, tớ có thể…

Có thể gác cằm lên vai cậu, áp vào tai cậu, nhắm mắt lại, bảo cậu rằng: “Tớ lạnh quá.”

Tớ lạnh quá.

Tớ muốn ôm ghì lấy cậu, muốn bổ khúc gỗ, lấy trái tim ra đặt cạnh tim mình.

Cậu nghe được không? Chúng đang đập từng hồi.

Trong tiếng tim đập thình thịch, tớ định thần lại, nhận ra tay mình vẫn đang đặt trên mái tóc “không thật” kia.

Cậu vẫn đang nhìn tớ, chăm chú, đôi mắt ấy như một cái giếng.

Tớ nhích lại, nhìn xuống giếng.

Tối om.

Cậu đang thì thầm bên tai tớ: “Cậu muốn xuống xem không?”

Muốn, thế tớ nhảy xuống nhé.

Thế tớ nhảy xuống nhé.

Toan dịch tay xuống thì phép thuật mười hai giờ có hiệu lực.

Đồng hồ thông minh rung lên báo hiệu đến giờ đi ngủ, Vương Tử Chu giật nảy mình, rụt tay lại. Cô sững sờ nhìn Trần Ổ lần cuối rồi bỏ chạy không dám chào lấy một câu.

Hoàng Tử khác Lọ Lem, Hoàng Tử không có cỗ xe bí ngô nào đến đón cả.

Hoàng Tử phải chạy bộ về.

Cứ thế chạy bộ về nhà.

Cô mở khóa, đẩy cửa vào nhà, ngồi trong hành lang tối om t hở dốc một lát, rồi bật khóc.

Nỗi trống trải cuồn cuộn ập tới.

Mọi loại cảm xúc như năm ngón tay của Phật Tổ đè chặt lấy cô. Cô còn không bằng một con khỉ, chỉ biết co rúm lại khóc lóc trong vô vọng.

Trái tim tớ trống rỗng quá.

Ngay cả những suy nghĩ viển vông cũng bay biến như làn hơi.

Mãi sau, một giọng nói vang lên.

Tưởng Kiếm Chiếu bước vào gian bếp, thấy cô đang ngồi co ro trong hành lang: “Mày sắm vai Lọ Lem đúng mười hai giờ là biến mất đấy à? Đây, vào bếp mà ngồi cho đúng vai cô bé Lọ Lem bên bếp lò.”

Vương Tử Chu thút thít: “Tao là Hoàng Tử.”

Tưởng Kiếm Chiếu sôi máu: “Hoàng Tử gì mà cụp đuôi bỏ chạy?!”

Vương Tử Chu nghẹn ngào: “Hoàng Tử Chu.”

Tưởng Kiếm Chiếu tức đến độ tự bứt tóc mình: “Tao tức chết mất thôi, Lọ Lem chưa chạy, mày đã xách quần lên chạy làm gì!”

Vương Tử Chu càng khóc to hơn.

Trong tất cả các phiên bản của Cô bé Lọ Lem, tớ là Hoàng Tử duy nhất bỏ chạy.

Lọ Lem, nàng đừng nhớ nhung gì ta nữa, hãy theo đuổi hạnh phúc của nàng đi.

Hoàng Tử cụp đuôi nghĩ.

Tưởng Kiếm Chiếu vớ gói khăn giấy, đi đến hung tợn lau mặt cô: “Cẩn thận, dính nước mũi lên tay tao là tao cho mày biết thế nào là lễ hội.”

Vương Tử Chu sợ đến độ sụt sịt mũi.

Nãy rửa mặt xong chưa kịp bôi kem dưỡng nên da hơi khô, giờ trôi hết mồ hôi, nước mắt thì bị Tưởng Kiếm Chiếu chà xát thật lực, mặt cô đau rát.

“Mày đừng lau nữa!” Vương Tử Chu giật khăn giấy, ôm mặt.

Người trưởng thành giải tỏa cảm xúc một cách có kiểm soát. Khi thực tế tạm thời lấp đầy những trống rỗng bơ vơ cũng là lúc nước mắt ngừng chảy.

Tưởng Kiếm Chiếu kệ cô, về giường nằm.

Dưới ánh đèn phòng tắm, Vương Tử Chu rửa lại mặt, thay quần áo rồi cũng nằm xuống giường.

Cô đan tay vào nhau, ấn lên trái tim mình.

Giờ đây, nó bình tĩnh quá.

Vương Tử Chu nhìn trần nhà, bỗng nhiên rất rất muốn được chia sẻ. Cô quyết định kể hết cho Tưởng Kiếm Chiếu nghe về quá trình “theo dõi” Trần Ổ của mình.

Ai ngờ nó bảo:

“Tao biết lâu rồi.”

“Hả?!”

“Chứ sao.” Tưởng Kiếm Chiếu nói, “Nếu không muốn người khác biết, trừ phi mình đừng làm. Không chỉ riêng tao, mày làm như Trần Ổ không biết mày vào tường nhà Renren của nó ấy?”

“Sao biết được?!”

“Renren hiển thị ai đã vào tường nhà mình mà, con dở hơi này.” Tưởng Kiếm Chiếu nói, “Tự nhiên có một người lạ suốt ngày vào tường nhà tao nhưng im ỉm không chào hỏi thì có khả nghi không?”

“Sao mày biết mà không bóc tao?!”

“Sao phải bóc? Trần Ổ còn chẳng bóc thì thôi.” Tưởng Kiếm Chiếu nhìn cô, “Nếu mọi thứ trên đời đều phải bóc hết thì còn gì là thú vị? Hay mà, mày kiến tạo ra một thế giới của riêng mày, trong trí tưởng tượng của mày. Mày tạo ra một nhân vật qua những gì nó thể hiện ra ngoài và qua những gì mày tự suy đoán về nó. Tình cờ là tao quen người đó ngoài đời, trùng hợp thế còn gì. Nếu tao bóc mẽ mày, thế giới mà mày dày công kiến tạo sẽ vụn vỡ, tất cả sẽ sụp đổ mất.”

“Ở thế giới đó mày rất hạnh phúc mà, phải không?” Tưởng Kiếm Chiếu hỏi cô.

Vương Tử Chu im lặng.

Tất nhiên rồi, thế giới bản thân xây dựng nên sao mà không vui cho được.

Nhưng nó cũng khiến cô nhận ra rằng, tất cả những gì cô thích thú và khao khát chỉ là những tòa lâu đài viển vông, lơ lửng trên không trung.

“Thích có phải là ảo tưởng không?” Cô bỗng lên tiếng.

Tưởng Kiếm Chiếu trở người, quay lưng về phía cô, phát biểu, “Loài người cũng là động vật mà, tất nhiên cũng bị hormone điều khiển mà một khi bị hormone ảnh hưởng thì cảm mến, thích hay yêu đều là ảo giác cả. “

“Là ảo giác.” Vương Tử Chu lặp lại.

“Nhưng mày đừng ôm khư khư cái suy nghĩ ấy.” Tưởng Kiến Chiếu kéo chăn, “Nếu con người cứ coi mọi sự tiếp xúc là ảo giác và vô nghĩa thì chúng ta khác gì những hòn đảo biệt lập.”

“Làm một hòn đảo cũng hay mà.”

“Đôi khi thì đúng.” Tưởng Kiếm Chiếu nói, “Chúng ta đều có xu hướng mong muốn trở thành một hòn đảo nhưng đồng thời cũng không muốn trở thành một hòn đảo thực thụ. Bởi vậy, chúng ta xây sân bay để bay đến đảo của người khác và hoan nghênh người khác đến viếng thăm đảo mình.”

“Con người là động vật quần cư mà.” Nó tiếp tục.

“Ừ.” Vương Tử Chu phụ họa khi tâm hồn đang treo ngược cành cây.

Tớ cứ cảm thấy mình chỉ có một mình, tớ khao khát nhưng cũng sợ hãi khi phải tiếp xúc với người khác, bởi xây sân bay, thành lập cổng xuất nhập cảnh quản lý nó một cách trật tự đâu phải chuyện dễ dàng.

“Nói thế nào nhỉ?” Tưởng Kiếm Chiếu đột nhiên nói, “Những gì tao biết về Trần Ổ đều là những thông tin có thể quan sát bằng mắt thường, kiểu cây cối, thảm thực vật hay sông suối trên bề mặt, nhưng mày thì khác, mày thấy cả những thứ chôn sâu thăm thẳm dưới đáy đại dương.”

Vương Tử Chu sửng sốt.

Tưởng Kiếm Chiếu trở mình, nhìn chằm chằm vào cô trong bóng tối.

“Tao biết mày thấy, bởi chỉ những thứ như vậy mới có thể hấp dẫn mày.”

Nhịp tim bình ổn chưa được bao lâu đã tăng vọt.

Biển động mạnh.

Mình thấy những thứ chôn sâu thăm thẳm dưới đáy đại dương ư?

Mình chỉ cảm nhận được chúng.

Mà cảm nhận thì có thể là thật cũng có thể là do mình hư cấu nên, vì vậy mình lo sợ, mình rụt rè, trở thành một vị Hoàng Tử cụp đuôi chạy trốn.

Lọ Lem, chờ tớ thêm một thời gian nữa.

Con người một khi bị buộc phải cool down thì trong mơ sẽ biến thành một kẻ điên mất nhân tính. Vương Tử Chu mơ thấy mình làm những chuyện còn quá đáng hơn sờ đầu hàng trăm lần. Đồng thời cô cũng nhớ lại, ngày hôm ấy Lọ Lem có nhấc tay lên.

Hình như lúc đó cậu cũng muốn chạm vào tóc tớ.

Đó có phải ảo giác của tớ không?

Rõ ràng cậu mời tớ nhảy xuống giếng xem mà.

Tớ nghe thấy lời mời gọi ấy mà.

Lời mời ấy đeo bám Vương Tử Chu suốt những ngày kế tiếp. Trong ba ngày cô và Tưởng Kiếm Chiếu ở lại Nara và Osaka, đêm nào Tưởng Kiếm Chiếu cũng ngủ say vì kiệt sức, còn Vương Tử Chu thì trằn trọc không nguôi, mãi mới thϊếp đi thì nữa đêm cũng bị giọng nói đó đánh thức.

“Cậu muốn xuống xem không?”

Trong đêm, cô bật điện thoại, mở cuộc trò chuyện cuối cùng của họ.

Vương Tử Chu: Bây giờ xuống sân luôn được không? Tớ qua trả xe cho cậu nhé.

Trần Ổ: Ừ.

Sau hôm ấy, họ chưa liên lạc lại.

Giờ này Lọ Lem đang làm gì nhỉ? Hôm nay Lọ Lem có đau đầu không? Cổ tay Lọ Lem còn đau không? Đêm ngủ Lọ Lem có…

Có mơ thấy mình không?

Không ổn, khi nào về Kyoto, mình phải gặp Lọ Lem nói chuyện cho ra nhẽ.

Mình phải kể hết tất cả mọi thứ, nếu cậu thấy mình là một kẻ bi3n thái, mình ủng hộ cậu gọi cảnh sát đến bắt mình về đồn.

Tinh thần anh dũng ấy đạt đến đỉnh điểm trên đường về Kyoto.

Tưởng Kiếm Chiếu nói, “Cảm giác như mày sắp đi đầu thú đến nơi ấy.”

Vương Tử Chu thoải mái thừa nhận: “Đúng vậy.”

Tối hôm ấy, mới về Kyoto, cô và Tưởng Kiếm Chiếu vừa kéo vali đến cửa thì điện thoại vang lên. Tưởng Kiếm Chiếu lấy chìa khóa, ra hiệu cho cô nghe điện thoại trước. Vương Tử Chu lấy điện thoại ra, màn hình hiển thị:

Cuộc gọi đến từ Mạn Vân.

Hôm nhậu trên bờ sông Kamo, cô và Mạn Vân trao đổi số điện thoại nhưng về sau gần như không liên lạc gì. Đang yên đang lành sao lại tìm mình? Co vẻ như rất khẩn cấp.

Một cảm giác bất an trào lên trong lòng.

Cô vội vàng nghe máy, quả nhiên đầu bên kia không được bình tĩnh cho lắm.

“Anh đây.” Mạn Vân nói, “Em có ở Kyoto không?”

“Em mới về.”

“Giúp anh việc này được không, tiếng Nhật của anh kém quá, không xử lý được…” Tạm dừng hai giây, sau đó là tiếng thở mệt nhọc, “Em đến bệnh viện trực thuộc trường mình được không?”

Vương Tử Chu ghì chặt điện thoại, họng nghẹn đắng: “Trần Ổ đâu?”

“Anh không liên lạc với nó.” Mạn Vân thở hắt một hơi, rệu rã.

“Thế ai đang trong viện cơ?”

“Đàm Duệ Minh.”