Cai Ngục Cô Chỉ Muốn Làm Cá Muối Thôi (Tinh Tế)

Chương 46

Cuối năm bỗng dưng có rất nhiều dân nhập cư vào Scola Tinh.

Nhóm trị an ở các khu vực khác nhau đã phải đẩy mạnh công việc tuần tra hàng ngày của họ.

Vào ngày này, cảnh sát đã mang về một người đã cướp bóc trên đường phố.

Tuy nhiên, cuộc thẩm vấn không diễn ra suôn sẻ.

Trong suốt quá trình thẩm vấn, xuyên suốt cả quá trình hung thủ chỉ quan tâm đến một câu hỏi, tội danh của hắn có đủ để vào Tinh ngục Scola không, và điều kiện nào để có thể được chỉ định vào Tinh ngục Scola?

Du An cũng nghe thấy đủ loại động tĩnh bên ngoài Tinh Ngục.

Quan trọng nhất là khi cô đi lấy người chuyển phát nhanh, Wall, người gác cửa, cũng đề cập rằng gần đây luôn có người lảng vảng quanh cửa Tinh ngục.

Du An lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Scola Tinh không phải là hành tinh có lưu lượng dân cư đông đúc, chứ chưa nói đến điểm thu hút khách du lịch trong kỳ nghỉ cuối năm.

Tinh ngục cũng không phải là một địa điểm tham quan du lịch.

Những người này đến từ đâu thế?

Khi cô trở lại văn phòng, Du An bất ngờ chào đón người thẩm vấn quen thuộc từ Bộ phận Kiểm tra.

Người thẩm vấn dường như đã đặc biệt đến để tìm cô.

Ngay khi hai người gặp nhau, anh ấy đã vẫy tay với Du An một cách thần bí.

Sau đó hạ thấp giọng hỏi bên tai Du An: “Gần đây cô có đắc tội với ai không?”

“ Không có mà.”

Du An vẻ mặt khó hiểu, không biết những lời này là từ đâu mà ra.

Người thẩm vấn có một biểu cảm tinh tế, "Có người đang hỏi về cô."

"Hỏi thăm cái gì?" Du An không biết.

“Có người đang tìm một cai ngục họ Du trong Tinh ngục Scola” Người thẩm vấn nhướng mày nhìn cô.

“Cô là người duy nhất có họ Du trong tinh ngục của chúng ta.”

Du An không khỏi nghĩ đến những tù nhân xa lạ mới được nhận vào Tinh Ngục.

Cô luôn cảm thấy như có điều gì đó đang xảy ra mà cô không biết. Đó là một cảm giác tồi tệ, giống như một cạm bẫy vô hình đang âm thầm lan rộng và cô không biết chuyện gì đang xảy ra.

Du An lâm vào trầm tư, tuy rằng những dị thường này đều phát sinh trong thời gian gần đây, nhưng nếu như quay ngược thời gian.

Sự bất thường sớm nhất xung quanh cô phải là-----Solo.

Du An tìm được nút thắt trong mớ hỗn độn này, và một mình bước đến phòng giam của Solo.

Cô gõ hai lần vào cửa phòng giam, thu hút sự chú ý của Solo.

"Những điều mà anh đã nói với tôi trước đây-----"

Đôi mắt của Solo đột nhiên sáng lên một cách ngạc nhiên khi nghe điều này.

"Cai ngục trưởng, cô hiện tại tin tôi ư."

Du An do dự vài giây, cô không tin, cô chỉ muốn tìm ra căn nguyên của sự dị thường này.

“Chuyện gì xảy ra, anh biết được bao nhiêu?”

Solo khóe miệng khẽ nhúc nhích, hắn không rõ hiện tại cốt truyện đã tiến triển đến đâu.

Cuốn sách gốc được phát triển từ góc nhìn của nhân vật chính, và không có nhiều mô tả về tình huống ban đầu của nhân vật phản diện Du An.

Anh ta thậm chí còn không biết khi nào Du An thức tỉnh và trở thành một dị tộc.

Chưa kể bác sĩ dị tộc bên cạnh cô đã trở thành cấp dưới của cô từ khi nào.

Đây là lý do tại sao anh ta đã làm mọi thứ có thể để đến Tinh ngục Scola, để gia nhập dưới trướng của Boss càng sớm càng tốt.

Hơn nữa, anh ấy cũng cần bác sĩ dị tộc đó để chữa khỏi bệnh cho mình.

Nhưng anh ấy không thể thẳng thắn nói với Du An.

Từ khi hắn phát hiện tốc độ thăng cấp của Du An so với trong sách nhanh hơn, hắn cũng không dám tùy tiện hành động.

Hắn lo lắng rằng việc can thiệp tùy ý sẽ phá vỡ cốt truyện ban đầu và dẫn tương lai đến một hướng không thể đoán trước.

Solo im lặng một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể thốt ra một câu trung thành:

"Trưởng ngục, tôi sẽ luôn sát cánh bên cô."

Hắn suy nghĩ một chút, lại nói thêm: "Kho báu quý giá nhất của Tinh ngục Scola đang ở tầng 50 trở xuống----"

Du An ánh mắt lấp lóe, Solo đang nói dị tộc,

Cô tới đây với tràn đầy nghi hoặc và quay trở lại với nhiều nghi ngờ hơn.

Solo biết điều gì đó, nhưng anh ta không nói ra.

Hắn không nói được, hoặc là không dám nói, Du An vừa trở lại văn phòng liền gặp Tạ Uyên sắc mặt khó coi. Ra-đa nhạy bén trong đầu cô kêu vo vo ngay lập tức.

“Lần này tôi không trốn việc, tôi thực sự có việc phải làm.”

Du An kể hết mọi chuyện

Tạ Uyên trầm ngâm: "Solo đã ở đây lâu rồi, anh ta là một người lão luyện. Hôm nay sẽ áp giải một nhóm tù nhân mới đến, cạy miệng bọn họ thì dễ hơn"

Vào buổi chiều, Du An và Tạ Uyên tách ra. Họ đến gặp từng tù nhân mới.

Đối mặt với tù nhân thứ ba trước mặt, vẻ mặt Du An dần trở nên tê liệt.

Tù nhân: "Cô hỏi tôi tại sao tôi đến Tinh ngục Scola? vì ở đây có tự do"

Du An: Tự do?, anh là một tù nhân đến Tinh ngục để tìm tự do???.

Tù nhân thứ năm :"Tinh ngục Scola khác với các Tinh ngục khác. Tại sao nó khác hả, tôi không thể nói với cô "

Du An: mệt mỏi quá cơ.

Tù nhân thứ bảy: "Cô chính là Giáo quan Du, chúng ta sớm nói chuyện đi. Cô có biết tù nhân cấp S ở tầng 99 không?"

Du An: không biết, anh chỉ là một tù nhân, biết về Tinh ngục hơn cả tôi. Điều này có hợp lý không hả?

Tù nhân thứ mười, Du An đã hết kiên nhẫn:"Tôi biết anh tới nơi này là có lý do khác."

"Đừng nói với tôi vì tự do gì đó."

"Anh có thể nghĩ biện pháp đến Tinh ngục Scola, tôi cũng có thể đưa anh tới một cái tinh ngục khác. Anh hãy suy nghĩ rõ ràng trước khi nói chuyện."

Tù nhân còn chưa kịp phản ứng, Du An đột nhiên ám chỉ bổ sung:

"Các anh có biết nhiều người như vậy chạy tới Tinh Ngục, các anh đã thu hút sự chú ý rồi sao?"

Du An phát ra tín hiệu, làm phạm nhân đối diện bối rối.

Tù nhân nhìn cô từ trên xuống dưới vài lần, lập tức lộ ra vẻ giác ngộ.

"Có thể, cô đúng là một nhân tài, chúng tôi chỉ có thể vào làm tù nhân, không ngờ cô lại đến đây làm cai ngục. Cô cũng vì người kia nên tới đây đúng không?”

Du An hạ giọng dò hỏi: “Du An?”

Phạm nhân cảnh giác nhìn chung quanh, "Đúng vậy, tôi cũng không biết hiện tại cốt truyện đã đi đến đâu, đáng tiếc tôi đọc sách không kỹ."

Du An ngây ngốc: Cốt truyện?

Tù nhân nháy mắt với cô: "Nhưng cô đã đến đây để làm cai ngục, vì vậy cô phải biết rõ hơn tôi."

“Cô có biết…” phạm nhân đột nhiên nhỏ giọng: “Khi nào thì cô ấy bỏ trốn?’

Du An: Trốn? Bỏ trốn? Tôi ấy hả?

Tù nhân nhìn thấy Du An có vẻ không muốn lên tiếng. Vẻ ngoài im lặng của Du An khiến anh ta nghĩ rằng cô không muốn chia sẻ thông tin.

"Ha ha, mọi người đều có mục tiêu giống nhau, cho nên không cần giấu giếm, đợi liên bang mới thành lập, chúng ta đều là đồng nghiệp"

Du An: Liên bang? Hắn nói gì thế?

Du An cảm giác cả ngày hôm nay cô đang nói chuyện với bệnh nhân tâm thần vậy

"Tôi không biết khi nào tù nhân cấp S ở tầng 99 sẽ trở thành cấp dưới của cô ấy. Nếu bạn là cai ngục ở đây, bạn phải có tình báo tốt hơn tôi. Khi đến thời điểm, hãy cho tôi biết. Đây là cũng là một điểm cốt truyện quan trọng, nhớ nói nhé."

Du An đã bị tù nhân này làm cho đau đầu chóng mặt

Cô kết thúc bằng một vài lời chiếu lệ, ném người tù nhân không mấy thông minh và lắm lời trở lại phòng giam của anh ta.

Du An trở lại văn phòng, cảm thấy thế giới quan của mình bị chấn động rất lớn.

Nếu cô hiểu không lầm thì ý của tù nhân là họ đang sống trong một cuốn sách, Du An chấp nhận thực tế rằng cô là một nhân vật trong sách sau khi cô ăn xong một củ cà rốt.

Không phải là người tâm thần hay ảo tưởng mình đang ở thế giới khác sao? nhiều tác phẩm giả tưởng đều có cốt truyện, điều này cũng dễ hiểu.

Không lâu sau, Tạ Uyên cũng quay lại. Trên mặt của hắn tựa hồ cũng lộ ra nghi hoặc giống như Du An.

Nếu người tù mà anh ta gặp đêm đó là một tên thần kinh không bình thường. Nhưng mấy phạm nhân mà anh gặp lúc nãy cũng có vấn đề sao? Nơi của họ là một Tinh ngục, không phải bệnh viện tâm thần.

Hai người ngồi xuống cùng nhau và bắt đầu kiểm tra manh mối của nhau.

"Vài người đề các từ như [cốt truyện], [sách] "

“Còn có Liên bang."

Du An "Tôi nghĩ là dị tộc nào đó có khả năng dự đoán, nhưng đây là những người bình thường."

Tạ Uyên gật đầu: "Ngay cả biết trước tương lai, rất khó để tẩy não nhiều người cùng một lúc và khiến họ tin vào tương lai đó mà không nghi ngờ gì."

Du An tiếp tục: "Vì vậy, theo những gì họ nói, thế giới của chúng ta là một cuốn sách, và họ là một nhóm người đã biết về cốt truyện chính rồi"

"Có rất nhiều người đổ xô đến Tinh ngục Scola, chắc chắn sẽ có một cốt truyện lớn xảy ra ở đây. Và cốt truyện này có lợi cho họ."

Du An chống cằm nghĩ: "Rất nhiều người biết tên tôi, tôi cảm thấy rằng tôi vẫn là một nhân vật quan trọng trong cốt truyện."

Tạ Uyên đồng ý.

Nghĩ đến đây, Du An đột nhiên vỗ vỗ tay.

"Có khi tôi là vai chính đấy, cho nên mới có nhiều người như vậy tìm đến tôi."

Tạ Uyên lập tức phủ quyết: "Nhân vật chính nào lại đào tẩu? Thủ hạ lại toàn là phạm nhân, tôi cảm thấy cô có thiết lập giống phản diện hơn.”

Du An cảm thấy mệt mỏi quá

Cô chỉ muốn an phận thủ thường kiếm tiền với lý tưởng trở về quê hương trồng rau, làm sao cô có thể là một vai ác chứ? Cho dù Du An có bác bỏ suy luận tàn nhẫn này như thế nào, manh mối mà họ có được đều chỉ ra hướng này.

Cho dù cô là một nhân vật phản diện hay cái gì khác, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Du An vẫn cần mẫn làm nhiệm vụ trưởng cai ngục.

Điều lo lắng nhất của cô bây giờ là nếu sự thật đúng như những gì những người đó nói, liệu cô có còn được nhận lương hưu hay không?

Du An lo lắng đến mức lại bắt đầu gặm cà rốt.

Âm thanh "răng rắc" rõ ràng và nhịp nhàng, giúp cô giảm bớt căng thẳng đột ngột ở một mức độ nhất định.

Cô nghĩ đến tù nhân hạng S ở tầng 99 được nhiều người nhắc đến.

Du An vội vàng lắc đầu, mặc dù cô mấy lần vô tình dính líu đến dị tộc ở tầng 50 phía dưới, nhưng đều là ngoài ý muốn.

Tù nhân ở tầng 99 là sếp lớn trong các sếp lớn, liên quan gì đến cô, một cai ngục phụ trách các phạm nhân bình thường, Du An đem chuyện này bỏ lại sau lưng.

Bên cạnh đó, cốt truyện thực sự phát triển mà không có những "người trong cuộc" này.

Sự xuất hiện của những "người có hiểu biết" này là biến số lớn nhất.

Tương lai mà họ nói đến không còn đáng tin nữa.

Đôi khi một lần của một con bướm nhỏ có thể gây ra một cơn lốc xoáy cách xa hàng ngàn dặm.

Tình huống hiện tại tương đương với n con bướm đồng thời vỗ cánh, chỉ sợ cốt truyện có thể bị bóp méo đến mức chính tác giả cũng không biết.

Du An hoàn toàn hiểu ra.

Bất kể âm mưu là gì, bây giờ cô chỉ muốn giữ chặt bát cơm sắt của mình.

Sau khi xác nhận mấy điều này không thể lay chuyển kế hoạch cuộc đời của cô, Du An đã đăng nhập vào Tinh võng và đăng ký cho bài kiểm tra xe tải thứ hai.

Trước đây, cô đã trì hoãn với lý do công việc quá bận rộn và không có thời gian, huấn luyện viên đã thúc giục cô không biết bao nhiêu lần.

Từ việc nhắc nhở hai ngày một lần sau khi kết thúc bài kiểm tra lý thuyết, đến vài tuần một lần, đến việc từ bỏ việc gửi tin nhắn cho cô sau khi nhắc nhở không thành công.

Du An mở giao diện trò chuyện giữa hai người, lần cuối cùng huấn luyện viên nhắn tin là một tháng trước.

Du An cắn rứt lương tâm trả lời: "Huấn luyện viên, gần đây tôi có thời gian luyện tập, khi nào anh rảnh?"