Cai Ngục Cô Chỉ Muốn Làm Cá Muối Thôi (Tinh Tế)

Chương 40

Thành Rome không thể được xây dựng chỉ trong một ngày, và cho dù bạn có muốn bắt người trong bóng tối như thế nào, bạn không thể làm điều đó trong một sớm một chiều.

Nhưng bài kiểm tra tâm lý sẽ kết thúc ngay hôm nay.

Du An đăng nhập vào thiết bị đầu cuối cá nhân của mình và tìm thấy email kiểm tra tâm lý trong hộp thư đến của mình.

Bài kiểm tra rất dài, lúc đầu Du An làm bài rất nghiêm túc, nhưng sau đó dần dần bắt đầu chiếu lệ.

Tất cả đều dựa trên bản năng đầu tiên, không cần suy nghĩ, chỉ cần vài giây cho một câu hỏi là bạn đã “cào và gạt” xong.

Khi Du An nhấn nút gửi, Tạ Uyên mới hoàn thành một nửa.

Du An không muốn bắt tay vào làm việc, nhìn quanh một lượt, mở chiếc tủ nhỏ dưới gầm bàn ra.

Có cà phê, túi trà và nhiều đồ ăn nhẹ văn phòng trong đó.

Nghĩ đến gần đây vì mê ăn hạt dưa mà bỏ bê cà rốt, Du An không khỏi có chút áy náy.

Cô đào củ cà rốt bị ép dưới đáy ra, bắt đầu bổ sung caroten hôm nay.

Tạ Uyên, người đang tập trung làm kiểm tra, đã bị quấy rầy trong một giây bởi âm thanh "răng rắc" quen thuộc bên tai.

Anh trượt tay không biết vừa rồi đã chọn đáp án gì

Cuối cùng đợi Tạ Uyên làm xong, Du An tò mò hỏi: “Điểm của cậu là bao nhiêu?”

“16” Tạ Uyên đọc điểm của mình, “Nó nói là có áp lực nhẹ. Đó

không phải là vấn đề lớn, chỉ là trong phạm vi bình thường."

Du An cảm thấy nhẹ nhõm và tiếp tục ăn cà rốt.

Tạ Uyên: “Điểm của cô là bao nhiêu?”

“9.”

Nghe đến điểm này, Tạ Uyên phản ứng đầu tiên chính là hắn cuối cùng điểm cao hơn Du An.

“Tôi căn bản không có áp lực.” Du An nói xong nửa câu sau.

Tạ Uyên dừng lại, anh gần như quên mất rằng điểm kiểm tra tâm lý càng thấp thì chứng tỏ sứuc khoẻ tinh thần càng khỏe mạnh.

Nhưng sau khi nghĩ lại, lý tưởng của cuộc sống là một người trồng rau, thì đúng là không có áp lực gì. Một ngày sau, kết quả kiểm tra tâm lý của tất cả cai ngục và nhân viên khác được đưa ra.

Du An một lần nữa giành vị trí quán quân với số điểm thấp nhất. Người thứ hai là chú bảo vệ phụ trách theo dõi màn hình thang máy.

Theo yêu cầu của Pezia, bác sĩ đã nhận trách nhiệm chăm sóc sức khỏe tinh thần cho mọi người.

Vì lý do này, anh ấy đã đặc biệt tìm thấy Du An và muốn nghe những bí mật của cô để giảm bớt căng thẳng và duy trì một tâm trí lành mạnh.

Tốt nhất là quảng bá nó trong Tinh ngục để tất cả cai ngục và đồng nghiệp có thể học hỏi từ cô.

Nói thật, Du An cảm thấy phương pháp của mình không thích hợp chia sẻ.

Du An xác nhận với bác sĩ: “Tôi nhất định phải nói sao?”

Bác sĩ trịnh trọng gật đầu, “Trưởng trại giam Pezia nói, chỉ số tử vong của Tinh ngục chúng ta năm nay đã đạt đến cảnh báo đỏ, nhất định không được để có nhiều tai nạn hơn."

Du An do dự một lúc: "Thật ra, điều quan trọng nhất trong công việc là học cách “câu cá” đúng cách."

Bác sĩ lặng lẽ đóng cuốn sổ nhỏ mà ông dùng để ghi lại.

Khi bác sĩ chuẩn bị rời đi, Du An tùy ý hỏi: “Trợ lý nhỏ mới của anh thế nào rồi?”

Nói tới chủ đề này, bác sĩ không khỏi thở dài.

“Vẫn phải đi chùi đít.”

Vừa nói, bác sĩ vừa đưa tay sờ sờ đường chân tóc của anh ta: “Gần đây tóc tôi rụng nhiều hơn trước.”

Du An không khỏi lộ ra vẻ đồng tình: “Chỉ số căng thẳng mà anh đo được không nhỏ đâu. Đúng không?"

"Không hẳn vậy" bác sĩ ghen tị nhìn cô, "Nhìn vào điểm số của cô, người mới mà cô mang đến không hề gây áp lực cho cô chút nào."

Du An dừng một chút: "Không hẳn, nhưng tôi cử anh ta đi để dọn dẹp phòng giam, mắt không thấy tâm không phiền."

Bác sĩ ngẫm lại chính mình, sau đó lắc đầu,:"Không thể để tiểu trợ lý thu dọn kho thuốc, càng làm cho đồ đạc càng lộn xộn.”

Sau khi bác sĩ rời đi, Tạ Uyên: "Cô nghi ngờ trợ lý mới của bác sĩ "

"Không, tôi nghi ngờ tất cả những người mới." Du An chậm rãi nói.

Tạ Uyên suy nghĩ một chút: "Mấy ngày nay đừng hành động một mình, cần gì thì gọi cho tôi. "

Du An lập tức câu lên khóe môi: "Vậy chúng ta cùng đi kiểm tra đi."

Sau khi xoay người, Du An nhấc chân đi đến phòng y tế, Bác sĩ còn chưa quay lại, trong phòng y tế yên tĩnh có ngọn đèn màu trắng được thắp sáng,

Chỉ có trợ lý mới đang bận rộn trước giá thuốc. quay lại phía cửa’

“Cốc cốc…” Du An gõ nhẹ vào cửa hai cái.

Tiểu trợ lý mới tới bị động tĩnh phía sau hoảng sợ, giống như động vật nhỏ co rúm lại suýt đánh rơi rổ thuốc trong tay

Nhìn thấy Du An mới định thần lại: "Bác sĩ bây giờ không có ở đây, cô quay lại sau nhé? "

Du An đi vào phòng y tế cười nói: "Không có việc gì, tôi tới lấy thuốc thôi. "

Trợ lý nhỏ đặt hộp thuốc trong tay xuống, vô thức xoa xoa cổ tay áo, chần chờ nói: "Cô cần gì?"

Du An cụp mắt liếc nhìn dãy hộp thuốc trên bàn: "Tôi cần một số loại thuốc giúp ngủ ngon, gần đây tôi ngủ không được ngon.” Trợ lý nhỏ từ trong tủ thuốc lấy ra một cái lọ nhỏ: “ Cô trước thử melatonin này đi."

Du An nhìn melatonin, dừng một chút, "Còn có cái gì hiệu quả hơn không?"

Trợ lý suy nghĩ một chút: "Cô nói là thuốc ngủ sao? Loại thuốc này tôi không thể kê, cần bác sĩ đồng ý."

Du An tiếp nhận melatonin, "Cảm ơn "

Từ phòng y tế đi ra, Tạ Uyên hỏi: "Cô đang thử hắn sao?"

Du An tung hứng lọ thuốc trong tay: “Không phải, tôi đang tạo điều kiện cho tên đó ra tay, tôi lắc lư trước mặt hắn, chắc chắn hắn sẽ không nhịn được mà động thủ. "

Sau đó, Du An đi tới phòng giám sát của thang máy.

Chắc chắn, không có ai trong phòng giám sát, và chú bảo vệ cũng không có ở đó.

Cửa phòng giám sát cũng không khóa, chỉ hé mở.

Du An đứng ở cửa và bất đắc dĩ nói với Tạ Uyên,

"Giám sát ở đây là vô dụng, bất cứ ai cũng có cơ hội ra vào phòng giám sát, xóa hoặc thay thế hồ sơ giám sát không khó.”

Lúc này chú bảo vệ từ từ xuất hiện

Nhìn thấy Du An và Tạ Uyên, tốc độ của người này vẫn không quá nhanh: “Hai viên cai ngục có chuyện gì sao?”

Du An “Chúng tôi muốn xem xét giám sát vào ngày cai ngục Pullen chết.”

Chú bảo vệ đẩy cánh cửa nửa kín nửa hở ra: “Vào đi, người ở bộ phận giám sát kiểm tra qua, không phát hiện gì bất thường.”

Du An cười mà không nói một từ, cô không thể tin tưởng trình độ của bên giám sát.

Chú bảo vệ cầm hồ sơ giám sát của đêm đó, để lại chỗ cho họ, và một mình đi uống trà.

Du An chăm chú nhìn video giám sát.

Có rất ít người sử dụng thang máy vào ban đêm, và số người ra vào thang máy có lẽ có thể đếm bằng hai bàn tay.

Không lâu sau, Du An bất ngờ nhìn thấy mình và Tony tóc xanh đang ngốc nghếch đứng đợi trong thang máy không ấn tầng.

Cô tựa hồ nghe được tiếng cười cố nén của Tạ Uyên, quay đầu lại thì phát hiện vẻ mặt của anh không thể bình thường hơn.

Du An hướng ánh mắt trở lại màn hình điều khiển.

Ngay sau khi cô và Tony rời đi, trợ lý mới của bác sĩ bước vào thang máy.

Ngoài ra, còn có một người lạ mới đến, hình như là người do cai ngục Hades mang đến. Mọi người đều đi đến sảnh chính, không ai trực tiếp đi đến tầng một nơi Pullen ở.

Du An chống cằm trầm ngâm: "Lên tầng một là cái cớ hợp lý, bất kể là lấy người đưa thư hay đi lên hít thở không khí, đều rất hợp lý. Hơn nữa tầng một có cầu thang thoát hiểm, ở đó cũng không có giám sát."

Xem xong giám sát đêm đó, hai người lại đi đến cầu thang. Gầm cầu thang không được sử dụng nhiều và không khí ngột ngạt.

Du An vừa đi vào, liền không nhịn được ho khan vài tiếng.

Cô vô thức đưa tay lên chóp mũi, như muốn giũ sạch những hạt bụi khiến cổ họng nhột nhột .

“Nơi này có dấu chân, còn rất mới, hẳn là mới vừa lưu lại.” Tạ Uyên chỉ bậc thang nói.

Bởi vì ít người đi cầu thang bộ, một lớp bụi mỏng đã tích tụ trên các bậc thang.

Du An bịt miệng mũi lại gần, giọng nói như bị bóp nghẹt trong lòng bàn tay.

"Đó là một đôi ủng tiêu chuẩn thống nhất, đế có hoa văn rõ ràng. Là một đôi ủng mới."

Du An nhấc chân lên, đôi ủng này cô đã đi một thời gian, vết chân để lại có vẻ hơi mờ.

Đặc biệt là vị trí của gót chân, hoa văn về cơ bản là không thể nhìn thấy.

Đôi mắt của Du An tỏa sáng rực rỡ trong bóng tối của cầu thang.

“Giày được Tinh Ngục phân phát đồng dạng khi có người mới gia nhập công việc, cho nên tôi không biết là người mới nào để lại dấu chân này.”

Tạ Uyên duỗi tay ra hiệu về kích thước của dấu chân:“Chúng ta có thể loại trừ nó ra kích thước của dấu chân trước."

Du An nhớ lại trợ lý của bác sĩ, Tony tóc xanh và người mới đến do cai ngục Hades chỉ dẫn

“Tất cả bọn họ đều có chiều cao tương đương nhau, và có lẽ bàn chân của họ cũng có kích thước tương đương nhau.”

Sau khi tìm kiếm ở cầu thang, không có dấu vết nào khác ngoại trừ dấu chân.

Hai người đến văn phòng hậu cần, nơi họ tìm thấy kích cỡ của đồng phục và ủng của người mới.

Ba người thực sự là có cùng một cờ giày.

Sau khi ra ngoài, Du An dọc đường đi tới lầu chín.

Đúng lúc thấy cai ngục Hades tuần tra khu vực với người mới đến của mình. Cai ngục Hades kiên nhẫn giải thích cho người mới đến, anh ta có thể được coi là một tiền bối gương mẫu.

Du An nghĩ đến mối quan hệ của cô với Tony, và cũng nghĩ đến bác sĩ với cái đầu sắp hói

Nhìn thấy Du An, cai ngục Hades có chút kinh ngạc: “Du giáo quan, cô làm sao lại tới lầu chín.”

Du An mặt không chút thay đổi nói: “Tony quá khó quản, tôi đến xem mọi người giáo huấn người mới như thế nào.”

Hades ngục giam cười hai cái, vỗ vỗ vai Du An:

"Đối với người mới, cô phải kiên nhẫn hơn, ai mà chả bỡ ngỡ lúc mới đi làm”

Cô liếc nhìn người mới đang thành thật đi theo Hades, thở dài: "Trông cậu ta nghe lời và hiểu chuyện hơn."

Hades bất giác lộ ra một chút tự hào trên khuôn mặt, an ủi Du An: "Lúc đầu, cô không thể yêu cầu họ làm mọi thứ đều tốt, miễn là họ không phạm sai lầm."

Yêu cầu của Du An đối với Tóc xanh thì cũng thế thôi, mà hắn còn không làm được.

Sau khi chào tạm biệt cai ngục của Hades, Du An quyết định quay lại và xem qua hồ sơ của những người này.

Trở lại văn phòng, Du An mở mạng nội bộ Tinh Ngục, bắt đầu tìm kiếm người mới do Hades mang đến.

Lý lịch của anh ta mờ nhạt, và ngay cả điểm số của anh ta trong Tinh ngục cũng không cao không thấp.

Ngoại hình thuộc loại khi bị ném vào đám đông sẽ không thèm nhìn lại.

Du An tìm lại hồ sơ của tiểu trợ lý bác sĩ. Sau khi nhìn vào trường đại học, cái tên trông quen quen.

Du An đã tìm kiếm trên Tinh võng và thấy Tập đoàn Montero đã tài trợ cho học bổng doanh nghiệp của trường đại học công lập này.

Sau đó, Du An tìm được tên trợ lý trong danh sách nhận học bổng. Du An không khỏi sờ sờ cằm, rất khả nghi.

Cuối cùng, cô mở hồ sơ của Tóc xanh. Trong khi chờ tải trang, màn hình của cô đột nhiên tối đen.

“Thời khắc mấu chốt, thì đứt dây đàn.” Du An thấp giọng nói.

Tạ Uyên: "Cô muốn đem đi sửa chữa không?"

Du An đưa tay vỗ màn hình hai lần.

“Không sao, khi máy móc không hoạt động, bình thường vỗ vỗ hai cái là được.”

Màn hình đen kịt bị cô gõ đến nứt cả ra

Tạ Uyên "Tại sao cô không sử dụng máy của tôi để đọc."

Du An thử dùng máy của Tạ Uyên, nhưng cô đã gặp khó khăn ở bước đầu tiên, "Quyền hạn của anh không đủ."

Tạ Uyên rất xấu hổ: "Đăng nhập bằng tài khoản của cô đi."

Du An Sau khi nhập mã số công việc của cô, một lời nhắc mới hiện lên trên màn hình.

[ Chúng tôi đã phát hiện ra rằng bạn đã thay đổi thiết bị đăng nhập của mình và mã xác minh đã được gửi đến thiết bị cũ, vui lòng nhập mã xác minh]

Du An câm nín.

Thật là một hệ thống ngu ngốc. Nếu không phải là cái cũ không dùng được thì ai sẽ thay cái mới đây.

Du An cuối cùng đã gọi điện thoại và báo cáo với bộ phận hậu cần để sửa chữa.

Lúc này, một chùm tóc xanh từ cửa sổ hiện ra: “Du giáo quan, phòng giam đã dọn dẹp xong.”

“Nhanh vậy hả” Du An đứng dậy và nói với Tạ Uyên: “Chúng ta đi kiểm tra thôi.”

Du An kiểm tra kỹ khu vực được giao cho Tóc xanh dọn dẹp, thậm chí còn chạm vào vết nứt trong những viên gạch bằng tay của mình, cô gần như lấy kính lúp để xem xét nó từng inch một.

Sạch sẽ thực sự sạch sẽ.

Du An mỉm cười tán thành.

"Đọc sách không giỏi, nhưng sạch sẽ gọn gàng, vừa vặn là hạ tầng cũng giao cho anh"

Khóe môi Tóc xanh vừa nhếch lên vì nhận được khen ngợi lại rủ xuống. Tay cầm cây lau nhà, anh nghẹn ngào nói: “Vâng, thưa giáo quan.”

Buổi tối, Tạ Uyên ở trong văn phòng của Du An không rời.

Du An đang lật xem thông tin hậu cần của một số đơn hàng chuyển phát nhanh mà anh ấy đặt hôm nay, thản nhiên nói: “Anh còn không quay về.”

Tạ Uyên, “Tôi không nghĩ cô an toàn trong văn phòng.”

Du An nhìn nhắc nhở đi lấy chuyển phát nhanh, đứng dậy: “Vậy đi lấy hàng chuyển phát nhanh với tôi.”

Mười phút sau, hai người trở lại với mấy thùng hàng lớn trên tay.

Tạ Uyên không hiểu tại sao Du An lại giao hàng nhiều như vậy, “Lại mua cái gì?”

“Lần này đều là nhu yếu phẩm.” Du An nghiêm túc nói.

Du An mở chiếc hộp đầu tiên và lôi ra một hình nộm từ trong đó.

Tạ Uyên giật giật khóe miệng, “Cái này, là cần thiết ấy hả.”

Du An lột giấy xốp trên hình nộm ra, ấn hai lần lên hình nộm.

“Cảm giác này rất chân thực, giúp tôi khiêng đi.”

Hai người khiêng hình nộm vào trong phòng nghỉ, Du An mặc một bộ đồ ngủ cũ cho nó, nhét vào dưới chăn.

Sau đó vùi nửa khuôn mặt vào trong gối, bị tóc tai tán loạn che lấp, cơ hồ không thể nhìn ra điểm khác biệt với người thật.

“Thế còn hình nộm này là để giả vờ hả?”

Du An ân cần nhét chăn vào trong hình nộm.

“Đúng vậy.” Tạ Uyên hỏi vấn đề quan trọng nhất, “Vậy cô ngủ ở đâu?”

Du An chỉ vào cuối giường, “Tôi có thể kê giường dưới đất.”

Du An lôi ra một chiếc giường có thể kê được. được đặt trên sàn nhà từ hộp tiếp theo.

Sau đó, Tạ Uyên bất lực nhìn Du An đẩy một thiết bị bắt lưới lên mái nhà.

Một sợi dây thừng mỏng khác được kéo ở cửa phòng chờ, sợi dây rất sắc bén, nếu sơ ý chạm vào sẽ bị thủng một lỗ nhỏ. Một dãy bảng điều khiển phát ra ánh sáng bạc sắc bén được đặt trước dây treo, chờ Du An lắp đặt tất cả thiết bị, khi cô ngẩng đầu lên thì thấy Tạ Uyên đã rời khỏi phòng khách.

"Có việc gì gọi điện thoại cho tôi, cô đi ngủ sớm một chút, tôi trở về trước." Tạ Uyên lần này bước nhanh.

Du An tắm rửa xong, vội vàng lăn vào trong chăn đệm dưới giường.

Đêm dần tối, cơn buồn ngủ ập đến, Du An ngủ gật với dùi cui điện trên tay và tay kia lướt mạng.

Văn phòng bên ngoài đã được mở ra một khoảng trống nhỏ. Một bóng người mảnh khảnh nhanh chóng chui qua khe cửa, đôi tay mạnh mẽ và bước chân nhẹ nhàng.

Anh ta từ từ tiến đến cửa phòng chờ. Tay nắm cửa bằng kim loại bị một bàn tay đeo găng tay màu đen từ từ ấn xuống, chốt được thả ra, cánh cửa bị kéo ra.

Vị khách thận trọng nhìn lướt qua căn phòng, đôi mắt anh dừng lại ở hình người hơi nhô ra trên giường.

Anh nhấc chân qua sợi dây treo ở cửa và bước lên chốt.

Một tiếng rêи ɾỉ bị bóp nghẹt lại bị anh ta nuốt trở lại vào trong bụng.

Mặc dù đế giày tiêu chuẩn rất chắc và dày nhưng đinh sắt nhọn vẫn xuyên qua đế, đâm thủng vòm bàn chân.

Vị khách cố nén đau rút chân ra khỏi tấm ván chốt, liếc nhìn thân ảnh bất động trên giường, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Anh từng bước tiến về phía giường.

Anh giơ tay về phía bóng người trên giường, và một ánh sáng bạc lóe lên trên cổ tay áo anh.

Dưới gầm giường, Du An nín thở nhìn đôi bốt gần trong tầm mắt, ấn nút điều khiển trong tay.

Một giây sau, một tấm lưới sắt từ trên trời giáng xuống, trói chặt thân ảnh bên cạnh giường.

Lúc này, mũi dao nhọn có thể cắt xuyên qua da của hình nộm.

Đèn trong phòng "pata" sáng lên ngay lập tức, soi rõ kẻ tấn công.

Du An chui ra khỏi gầm giường và dùng dùi cui sét đánh mạnh vào người bên kia.

"Bụp bụp" con dao găm rơi xuống đất, kẻ tấn công co quắp ngã xuống, chỉ còn lại một đôi mắt mở to.

Du An quỳ xuống đầu anh, dùng ngón tay vén một lọn tóc xanh.

“Thật sự là anh hả, tóc xanh.” Tóc xanh mặc dù bị tê liệt, nhưng ý thức của hắn vẫn còn.

Bây giờ không chỉ lòng bàn chân đau mà toàn thân đau nhức.

Hắn hai mắt mở to, đầu lưỡi cũng không phải rất bén nhạy, "Cô, cô"

thật lâu không nói ra lời nào.

Du An vươn tay sờ cằm. Với một tiếng "rít", một chiếc mặt nạ mô phỏng mỏng như cánh ve sầu bị xé toạc.

“A, mặt cũng là giả.”

Tóc xanh trong mắt lộ ra một tia hoảng sợ.

Du An nghiêng đầu nhìn khuôn mặt ẩn dưới lớp mặt nạ. Đó là một khuôn mặt baby, trẻ hơn Tony thật trong hồ sơ.

“Tôi vừa mới nói, bất kể anh nhìn thế nào, cùng với ảnh trong hồ sơ không giống nhau, hơn nữa không chỉ là kiểu tóc.”

Du An chống cằm nghiêm túc nói.

Du An lấy dùi cui chọc chọc vào cái má hơi phồng của anh ta.

“Tony thật đâu, không phải giống như Pullen bị anh gϊếŧ chứ?”

Tóc Xanh cố gắng di chuyển đầu, cố gắng tránh cây dùi cui. Lúc này, đầu lưỡi tê dại của hắn cuối cùng cũng khôi phục lại, hắn cả giận nói: "Pullen không phải do tôi gϊếŧ, không biết tên nào dám lén lút làm trái mệnh lệnh của tôi, tôi còn chưa xuống tay.”