Ngày hôm sau, cai ngục Otranto đến để giải thích công việc gần đây cho Du An: "Khi một số dị tộc bị giam giữ, chúng ta có thể tìm hiểu về dị năng của họ từ những người đã báo cáo họ là dị tộc."
“ Tuy nhiên, có một vài dị tộc không thể hiện rõ dị năng của bản thân. Chúng ta bắt buộc phải kiểm tra họ để phân tích độ nguy hiểm của họ để giám thị.”
Cai ngục Otranto nhanh chóng giải thích, đồng thời đưa cho họ danh sách các dị tộc và một đoạn giới thiệu ngắn gọn: "Đây là dị tộc cần phải điều tra càng sớm càng tốt trong thời gian tới. Nhiệm vụ của cô là hỗ trợ hoàn thành bài kiểm tra năng lực của họ."
“ Đương nhiên, những dị tộc này sẽ được khống chế bằng khoá điện tử, ở phương diện an toàn các cô không cần quá lo lắng."
Cai ngục Otranto nói xong, nhìn thoáng qua hai người họ, "Còn câu hỏi nào không?"
“Không còn nữa."
Du An nhìn danh sách trong tay, trong đó đánh dấu tên, ảnh và cơ bản thông tin dị tộc.
Cô không nhìn thấy cô gái mắt xanh mà Pezia đã chỉ cho cô.
Sau khi giải thích, Otranto đưa họ đến một căn phòng nhỏ đóng kín.
Trên tường của căn phòng có một tấm gương lớn, ngoài ra chỉ có hai chiếc ghế để mọi người nghỉ ngơi.
Một lúc sau, một thanh niên dị tộc được đẩy vào căn phòng nhỏ.
“Số c0578, bắt đầu đợt khảo thí thứ ba.”
Du An nhìn người dị tộc này, ước chừng hơn hai mươi tuổi, thân hình gầy gò, dung mạo bình thường, không bắt mắt lắm.
Điều duy nhất nổi bật là khuôn mặt hốc hác, quầng mắt xanh đen và đôi mắt đỏ ngầu không chút biểu cảm.
Sau khi cai ngục ra lệnh, người dị tộc đầu tiên không phản ứng gì,
Cho đến khi một dòng điện đột ngột xẹt qua cùm điện tử trên tay anh ta, anh ta toàn thân run rẩy, cuối cùng mới bắt đầu động đậy.
Du An nhìn cậu làm động tác oẳn tù tì trước tấm gương trong suốt, cậu ta trong gương cũng làm động tác tương tự.
“Đây là khảo nghiệm gì?” Du An nhất thời không hiểu, quay đầu hỏi quản ngục.
“Oẳn tù tì trong gương,” cai ngục giải thích, “khi anh ta chơi thắng mình vào gương, bài kiểm tra sẽ kết thúc.” Du An sửng sốt một lúc: “Làm sao có thể? ”
Cảnh ngục trông giữ nói: "Dị tộc ấy mà, ai biết bọn họ có loại dị năng gì?"
Du An không nhịn được tiếp tục hỏi: "Nếu như vẫn không phân được thắng bại thì sao?" Người canh giữ liếc nhìn đồng hồ: “Tôi phải sang phòng khác xem, ở đây giao cho cô.”
“Không cho phép anh ta nghỉ giữa chừng,” cai ngục đưa cho Du An một cái điều khiển, “Nếu anh ta không tuân theo, cô có thể sử dụng điện, hiệu quả khá tốt."
Nói xong, cai ngục rời đi.
Du An cầm điều khiển trong tay, tâm tình phức tạp, nếu như lúc đó cô và Tạ Uyên bị phát hiện, bọn họ có phải là người đứng ở đây hay không? Ngược lại, Tạ Uyên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Anh kéo hai chiếc ghế từ góc phòng sang, “Ngồi đi, không biết sẽ ở đây bao lâu.”
Người dị tộc đứng trước gương dường như không biết mệt mỏi, khoanh tay oẳn tù tì một cách tê liệt.
Du An nhìn cảnh tượng trước mặt, và bắt đầu xuất thần.
Cô hỏi Tạ Uyên: "Ý nghĩa của bài kiểm tra này là gì? Chẳng khác gì một cuộc tra tấn đối với họ cả?"
Tạ Uyên có chút suy nghĩ.
Bài kiểm tra này được anh cũng thực hiện cách đây hơn mười năm.
Ngày qua ngày, máy móc cạnh tranh với chính mình trong gương.
Ngay cả khi cánh tay đau đến mức không thể nhấc lên, các ngón tay trở nên cứng và yếu, các khớp sưng đỏ do vận động và ma sát liên tục, họ cũng không được phép dừng lại.
Sau một lúc chùng xuống, một dòng điện cường độ cao chạy khắp toàn thân.
Bây giờ, anh đã trở thành một cai ngục giả chứng kiến điều tương tự xảy ra vơi người khác.
Một nụ cười giễu cợt xuất hiện trên khóe môi của Tạ Uyên.
"Nhằm dồn người vào đường cùng , khi một người đang trên bờ vực suy sụp, thường là lúc tiềm năng trong cơ thể được kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh nhất.” Tạ Uyên thì thầm, không xác định là nói với Du An hay với người dị tộc kia,
Du An cau mày: "Bọn họ không biết năng lực của mình sao? Nếu học nói cho quản ngục biết năng lực của họ, họ không cần phải chấp nhận làm cái gọi là bài kiểm tra này.”
Tạ Uyên bắt đầu phổ biến cho cô những lẽ thường nhỏ nhoi về chủng tộc khác biệt này.
“Không phải tất cả các dị tộc đều biết điều đó. Chỉ những ai có mục đích thức tỉnh rõ ràng mới làm chủ được khả năng của mình.”
"Còn có rất nhiều người tại mê muội thức tỉnh, căn bản không biết mình năng lực là cái gì. "
Tạ Uyên dừng lại, và nói bằng một giọng nói mà chỉ Du An mới có thể nghe thấy
"Và nếu lộ ra khả năng của mình cũng chưa chắc đã là một điều tốt đâu. Những tù nhân bình thường ở tầng trên còn có thể trở thành hàng hóa để kiếm lời, chứ đừng nói đến tầng dưới. những tù nhân đặc biệt này. "
Du An im lặng. Sau khi tự mình trải qua sự việc ở tầng trên, cô thực sự khó tin rằng cái gọi là giám sát dị tộc của Tinh Ngục chỉ là giám sát thuần túy. Lợi ích động lòng người, lợi ích của dị tộc lớn hơn nhiều so với những tù nhân bình thường
Cô nghĩ đến hạch nhân mà bà lão dị tộc đưa cho cô trước khi chết.
Bài kiểm tra trong phòng vẫn đang diễn ra.
Nửa chừng, Du An và Tạ Uyên thay phiên nhau vào ra ngoài ăn trưa.
Buổi tối, cai ngục lúc trước đến tiếp quản bọn họ.
Du An từ trên ghế đứng lên, chỉ cảm thấy ngồi trong căn phòng nhỏ này một ngày còn mệt hơn cả ngày viết báo cáo
Trước khi rời đi Du An liếc nhìn người kia vẫn đang oẳn tù tì từ khóe mắt.
Khoảnh khắc thu hồi ánh mắt, cô thoáng nhìn thấy hình ảnh trong gương khiến cô giật mình
Nhìn kỹ lại thì mọi thứ vẫn bình thường.
Mỗi chuyển động của cái bóng trong gương là sự phản ánh hành vi của dị tộc như cũ.
Chắc do cô đã ở đây lâu lắm rồi nên nhìn nhầm.
Ngày hôm sau, Du An bị tiếng chuông báo thức đánh thức.
Người cai ngục thay ca canh gác người dị tộc đêm qua đã biến mất.
Khi biết tin này, phản ứng đầu tiên của Du An là không có gì lạ khi cai ngục đó bị như thế, có lẽ người dị tộc kia đã trả giá bằng mạng sống của anh ta đã bị bắt đi để trả thù người thẩm vấn nghiêm ngặt.
Cai ngục Otranto đã đến gặp Du An và Tạ Uyên để tìm hiểu tình hình và xác nhận xem có điều gì bất thường trong quá trình bàn giao ngày hôm qua hay không.
Du An nghĩ đến hình ảnh phản chiếu trong gương ngày hôm qua mình nhìn thấy trước khi rời đi, do dự một chút, cuối cùng không nói ra lời.
Vụ mất tích không được điều tra.
Cai ngục một lần nữa tăng cường kiểm soát người dị tộc.
Thử nghiệm bắt đầu lại.
Lần này, Du An và Tạ Uyên được phân công trực ca đêm.
Những đêm cuối thu ngày càng lạnh.
Du An vừa đi ra ngoài, liền cảm giác được lòng bàn chân có một cỗ hơi lạnh, cơ hồ là lạnh thấu xương.
Cô bất giác rùng mình.
Du An quay lại và đổ đầy trà kỷ tử trà hoa cúc vào một chiếc cốc giữ nhiệt trước khi cùng Tạ Uyên đi đến phòng khảo nghiệm.
Quản ngục đang trực nhìn thấy hai người, chào hỏi rồi trở về nghỉ ngơi.
Bộ đồng phục tù trên người dị tộc rất mỏng, vắt hờ hững trên vai.
Sắc mặt hắn xanh mét, hiển nhiên mấy ngày nay bị thẩm vấn cũng không dễ dàng gì.
Hai bàn tay lộ ra ngoài còng sưng tím vì lạnh, cử động chậm chạp hơn hẳn.
Du An ngồi trên ghế lạnh, nhấp ngụm trà giữ ấm.
Tạ Uyên đối với loại nhiệt độ này thích ứng rất tốt, tuy rằng hắn mặc đồng dạng, nhưng cũng không có biểu hiện ra dấu hiệu cảm thấy quá lạnh gì.
Anh thậm chí còn mang theo hướng dẫn dành cho người mới bắt đầu đến nơi làm việc để gϊếŧ thời gian.
Du An ngồi một lúc, và đột nhiên cảm thấy rằng uống trà để giữ ấm vào ban đêm không phải là một ý kiến
hay.
Cô muốn đi vệ sinh.
Du An liếc nhìn thời gian, mới một giờ trôi qua.
Cô cùng Tạ Uyên thì thầm vài câu, sau đó đi ra phòng vệ sinh theo hướng của căn phòng.
Hành lang về đêm u ám, ngọn đèn trên cao mờ ảo, đổ bóng xám mơ hồ dưới chân cô.
Du An lắng nghe tiếng đế giày nện xuống đất giòn vang, cảm thấy nhịp tim của mình dần dần trùng hợp với tiếng bước chân.
"Bùm, bùm, bùm" nối tiếp nhau, với một tiết tấu đặc biệt.
Rõ ràng cô không cảm thấy đáng sợ như vậy khi cô đi bộ với Tạ Uyên vừa rồi.
Suy nghĩ của Du An bay loạn, chẳng lẽ có nam nhân ở bên cạnh, dương khí sẽ mạnh hơn sao?
Phòng tắm ở đây.
Cái lạnh ở đây hình như còn nặng hơn bên ngoài, Du An xoa xoa những hạt nhỏ nổi trên cánh tay vì lạnh, quyết định thật nhanh.
Du An bước vào buồng và đóng cửa lại.
Ổ khóa trên cửa hơi xiêu vẹo và gỉ sét, phải cố gắng lắm mới luồn được vào rãnh một cách trơn tru.
Du An đẩy mạnh khóa khóa lại.
Kết quả là, một vết lõm nông được để lại trên phần đệm của ngón trỏ.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, ánh sáng trong phòng làm việc đột nhiên tối đi.
Nó nên được báo cáo với hậu cần để bảo trì, đèn trên cao đã được sử dụng trong một vài năm, đã đến lúc phải thay thế nó bằng một cái mới.
Du An ngẩng đầu liếc nhìn trần nhà.
Trần nhà cũ kĩ đã ngả màu vàng sậm do lâu năm dưới lòng đất ẩm thấp.
Càng gần góc, màu càng đậm, thậm chí gần như chuyển sang màu nâu.
Các bức tường ở các góc bị sứt mẻ và ẩm mốc.
Du An thậm chí còn nhìn thấy một vài cụm nấm mọc ra từ các vết nứt trên tường.
Cô chớp mắt hai lần, dần dần thích ứng với môi trường mờ tối.
Cà rốt thật là hữu dụng, Du An trong lòng tán thưởng.
Vài phút sau, tiếng xả nước vang lên.
Du An bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Cô đi đến chậu rửa bên ngoài, vòi nước cảm ứng không nhạy lắm.
Cô đưa tay ra, thu vào, duỗi ra rồi lại thụt vào vài lần trước khi một dòng nước nhỏ phun ra từ vòi.
Nước dội vào lòng bàn tay cô lạnh và băng giá.
Du An rùng mình, vội bóp một ít nước rửa tay, xoa qua lại hai lần trên lòng bàn tay và mu bàn tay. Rửa sạch tay với nước để loại bỏ bọt.
Khi cô lấy khăn giấy ra và lau sạch nước còn lại trên tay, cổ tay cô đột nhiên lạnh như băng. Du An sững người, vô số câu chuyện ma trong nhà vệ sinh mà cô đã đọc lướt qua trong đầu.
Căn phòng không có người, máu và tóc chảy ra từ vòi, giọng nói xa lạ đột nhiên hỏi bạn mượn giấy, Du An lướt qua hình ảnh đó trong đầu, cô nhìn xuống cổ tay mình. Một vòng tròn đen xám không biết từ lúc nào xuất hiện, cô dọc theo vệt đen chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy hình ảnh trong gương, hình ảnh phản chiếu của cô đã biến mất, thay vào đó là một bóng người màu đen khác.
Không có nét mặt, không có màu sắc, chỉ là một bóng người đen kịt. Vòng tròn băng giá quanh cổ tay cô đến từ điều này.
Du An chợt thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra đó không phải là một con ma, mà là một cái bóng.
Vẻ mặt nhẹ nhõm của Du An dường như chọc tức cái bóng trong gương.
Bóng đen không nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi trong tưởng tượng của mình thì dùng sức nắm lấy cổ tay Du An, muốn kéo cô vào trong gương.
Một lần nhấp, hai lần nhấp mà không thành công.
“Đây là bóng thật sao?”
Du An căn bản không thèm để ý cổ tay của mình bị dùng lực, cô nắm lấy cái bóng đen vươn ra từ trong gương, bắt đầu kéo về phía sau.
Bóng đen trong gương mất cảnh giác, và nó thực sự loạng choạng.
Du An cẩn thận xem xét "vòng tay màu đen" trên tay mình.
Rộng khoảng hai ngón tay, các xúc tu lạnh, mềm và đàn hồi khi chạm vào, rất đàn hồi.
Nếu thay đổi mùa, chẳng hạn như mùa hè nóng bức, nó chỉ đơn giản là một hiện vật để hạ nhiệt.
Với tinh thần nghiên cứu khoa học chuyên nghiệp, Du An đã sờ "vòng tay" từ đầu đến chân.
Sắc mặt bóng người trong gương càng tối sầm, hắn muốn rút tay ra khỏi tay Vưu An, nhưng không được.
Hai cuộn dây ban đầu được dùng để thuận lợi kéo người vào trong gương, giờ lại trở thành vật cản lớn nhất để anh ta trốn thoát.
Du An còn lợi dụng lúc anh ta không chú ý, vòng thêm hai vòng nữa mới thắt được một nút thắt khác.
Bóng đen tức giận ngã ngửa, hắn kiên quyết từ bỏ con mồi ngon mắt này.
"Màu đen dây đeo cổ tay" đột nhiên bị ngắt kết nối với nó, và mặt gương gợn sóng thành những vòng tròn, giống như một vũng nước bị xáo trộn và bình lặng.
Một giây sau, bóng đen trong gương biến mất.
Chiếc gương trở lại bình thường, Du An lại nhìn thấy bóng dáng của mình.
Cô tiếc nuối "à" một tiếng.
Nó chạy nhanh đến nỗi cô thậm chí không có thời gian để nói xin chào.
Nửa còn lại của "dây đeo cổ tay" mất kiểm soát với cơ thể chính và dần dần tan biến vào không trung.
Nó không thể được cứu sao?
Đồ vật làm mát của cô đã biến mất.
Du An vẻ mặt càng thêm hối hận.
Tác giả có lời muốn nói:
cái bóng: cô không biết phép lịch sự tối thiểu hả?