Cai Ngục Cô Chỉ Muốn Làm Cá Muối Thôi (Tinh Tế)

Chương 11

Buổi chiều, Du An nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng trực, nhìn chằm chằm trần nhà.

Đây là ngày làm việc cuối cùng của cô ở tầng một, sau khi công việc kiểm tra chiều nay kết thúc, cô sẽ chính thức chuyển đến văn phòng ở tầng 12.

Văn phòng ở tầng 12 đã bị bỏ trống từ lâu, ngoại trừ hồ sơ cơ bản của tù nhân, tất cả những thứ liên quan đến Eldor đều bị Bộ phận giám sát tịch thu.

Tất cả những gì Du An cần làm là thu dọn đồ đạc của mình và chuyển chúng đến đó.

Vì cô đã chuyển đến đây một thời gian không quá dài, cũng không có nhiều đồ lặt vặt nên khi đến cô chỉ cần mang theo một chiếc vali nhỏ là có thể đựng được tất cả đồ đạc cá nhân của cô.

Và những đồng tiền pha lê được giấu trong ống thông gió

Nghĩ đến đây, Du An trở mình và ngồi dậy khỏi giường.

Cô ấy thổi một tiếng huýt sáo ngắn và rõ ràng, và con chim Bắc Sơn thò thân hình tròn trịa của nó ra khỏi miệng ống.

Sau một vài lần khoa chân múa tay, chim nhỏ bắt đầu vận chuyển từng đồng tiền pha lê trong ống thông gió ra ngoài.

Du An nhét đồng xu pha lê vào đáy vali, ấn chặt.

Có tiếng gõ cửa.

“Du giáo quan, đến giờ kiểm tra rồi.”

“Chờ một chút.” Du An đóng vali lại, nhấn khóa.

"Đi thôi," Du An đi ra khỏi phòng trực.

Khi kiểm tra khu vực xung quanh phòng giam của Solo, Du An hỏi: "Khi nào thì cai ngục tiếp quản tầng một sẽ được bàn giao?"

"Sẽ mất một thời gian để cai ngục thay thế đến. Trong thời gian tới, Cai ngục Hades ở tầng 9 sẽ tạm thời phụ trách."

"Nhớ nhắc cho cai ngục Hades Solo cần uống thuốc an thần."

“Được thôi”

Nhà giam của Solo đột nhiên phát ra tiếng va chạm, khiến hai người nhìn chăm chú.

“Bệnh của anh ta lại nặng rồi.” Du An không khỏi lẩm bẩm nhìn đôi mắt đỏ ngầu của anh ta.

"Cô phải đi ư, cô không thèm để ý nơi này nữa" Solo gần như điên cuồng gầm lên, khuôn mặt vặn vẹo hung ác.

Du An phớt lờ anh ta, và nói với Tạ Uyên: "Tôi nghĩ anh ta cần một ít thuốc an thần ngay bây giờ."

“Tôi sẽ mang thuốc đến sau." Tạ Uyên nhớ kỹ

Kiểm tra xong, Du An trở lại phòng trực, viết nhật ký công việc hôm nay, cũng là một phần của biên bản bàn giao.

Tạ Uyên lấy viên thuốc an thần và nước, rồi đi giao thuốc cho Solo.

Tạ Uyên đưa thuốc qua ô cửa sổ nhỏ ở cửa phòng giam, nhưng bị Solo hưng phấn vứt đi.

"Du An đi đâu vậy? Cô ấy không làm cai ngục ở đây nữa ư?"

Tạ Uyên bị anh ta thét lên làm đau đầu, "Anh uống thuốc trước đi."

"Anh nói cho tôi biết trước đi" Solo gầm lên.

Tạ Uyên không hề nao núng, "Tôi sẽ nói với anh sau khi anh uống thuốc."

Solo nhặt những viên thuốc dính tro tàn trên mặt đất, nhét chúng vào miệng và đột ngột nuốt chúng cuống.

“Trước nói cho tôi biết, vì sao anh lại chú ý tới Du giáo quan như vậy?” Tạ Uyên dựa vào cửa hỏi.

“Không phải việc của anh.” Solo trong mắt lóe lên một tia cảnh giác.

“Anh không nói, vậy chúng ta cũng không có gì để nói.” Tạ Uyên nhàn nhạt nói.

Solo nhìn anh chằm chằm một cách hung dữ, đôi mắt anh đỏ ngầu.

Sau một hồi rằng có, Solo tựa hồ đột nhiên buông ra hết sức lực, hai vai rũ xuống, dựa vào cửa sổ nhỏ ở cửa, tự nói: "Du An thì khác…." Sau đó, mặc kệ Tạ Uyên hỏi cái gì , Solo không nói thông tin khác.

Tạ Uyên không thể lấy được manh mối hữu ích nào nữa, và anh không thèm lãng phí thời gian.

“Cán bộ Du đã được chuyển đến tầng 10, sau này có lẽ sẽ không gặp lại cậu, xin hãy giữ gìn sức khỏe.”

Solo đột nhiên ngẩng đầu lên, “Tầng 10, sao còn sớm như vậy đã..,?”

“Sớm gì cơ?” Tạ Uyên dán chặt đôi mắt đen láy vào Solo.

“Không, không có gì.” Solo lắc đầu, loạng choạng lui vào góc phòng giam chìm trong bóng tối.

Tạ Uyên thật sâu nhìn hắn một cái, xoay người rời đi.

Vào buổi tối, sau khi Du An giao tất cả các tài liệu công việc đã được sắp xếp cho cai ngục Hades, cô kéo chiếc vali nhỏ của mình và cùng với Tạ Uyên ra khỏi tầng một, trong túi của cô còn có con chim Bắc Sơn nhỏ.

Văn phòng ở tầng 12 thoải mái hơn nhiều so với ở tầng 1. Du An đi dạo quanh môi trường làm việc mới một lần.

Khu văn phòng bên ngoài rộng rãi sáng sủa, chiếc bàn làm việc màu gỗ sẫm đơn giản trang nhã, mặt bàn nhẵn nhụi gọn gàng, so với chiếc bàn gỗ nhỏ góc cạnh thô kệch ở tầng một tốt hơn nhiều.

Chiếc ghế xoay tay vịn bọc da đối lập hoàn toàn với chiếc ghế gỗ thô cứng ở tầng một.

Sự khác biệt rõ ràng và quan trọng nhất là những chiếc tủ hồ sơ di động bao quanh ba bức tường của văn phòng được lấp đầy đến tận miệng,

Nnhìn những chiếc tủ kim loại cao từ trần đến sàn này, Du An đã đoán trước được khối lượng công việc trong tương lai của mình.

Cô thở dài thườn thượt, trong một giây bày tỏ sự kính trọng đối với Eldor vì đã có nghị lực và tâm trí để làm thêm những giao dịch vào ban đêm khi có một núi công việc vào ban ngày.

Đi qua ô cửa nhỏ phía Đông của khu văn phòng là sảnh tiếp khách riêng với đầy đủ tiện nghi giải quyết mọi nhu cầu hàng ngày.

Du An kéo vali đến bên giường, thu dọn đồ đạc cá nhân trong chốc lát.

Nửa giờ sau, Du An ngồi vào bàn làm việc, bắt đầu làm việc ở vị trí mới.

Giống như cuốn sổ tay tân binh được cấp khi họ vào làm, cai ngục cấp 2 cũng có một cuốn sổ tay công việc riêng.

Du An lướt qua một lượt, tập trung vào sự khác biệt giữa cai ngục cấp hai và cai ngục cấp một.

Bởi vì thẩm quyền mở rộng, quản ngục cấp hai chỉ cần kiểm tra thẩm quyền một lần vào buổi sáng và buổi tối.

Vì tầng tù nhân bị giam giữ cao hơn 9 tầng trên, điều này cũng có nghĩa là tù nhân có vấn đề về tâm lý và dễ gây rối, bạo loạn hơn.

Quản giáo cấp hai nên sắp xếp tư vấn tâm lý thường xuyên, nói chuyện cá nhân và các hoạt động giáo dục khi cần thiết. Du An cảm thấy một chút áp lực sau khi đọc hướng dẫn công việc này.

Cô tìm hồ sơ công việc của các cai ngục trước đây và phát hiện tần suất xảy ra tai nạn của các tù nhân quả thực không thấp.

Nhưng trong nhiệm kỳ của Eldor, tỷ lệ tai nạn giảm đáng kể, tỷ lệ tử vong của tù nhân cũng theo đó tăng lên, nhân tiện làm việc riêng, anh ta cũng cải thiện được hiệu suất công việc của mình, Du An có cái nhìn khác về người này.

Để vượt qua thời gian kiểm tra ba tháng một cách suôn sẻ, Du An đã lập một kế hoạch làm việc cho mình trong một đêm.

Bước đầu tiên của kế hoạch là đọc hồ sơ tù nhân và hoàn thành một vòng đối thoại trực tiếp với tù nhân trong hai tuần đầu tiên.

Vào ngày thứ hai, Du An ngáp dài và bắt đầu kiểm tra địa điểm mới cùng với Tạ Uyên.

Khi tuần tra ở tầng 10, Du An cảm thấy không sao, hầu hết các tù nhân đều im lặng, nhưng khi họ đi ngang qua, rất nhiều người đang nằm trên ô cửa sổ nhỏ phía sau cánh cửa, từ trong bóng tối ném ra ánh mắt u ám.

Bị nhìn hai lần cũng không mất một miếng thịt, Du An bình tĩnh hoàn thành tầng này, đến tầng thứ mười một.

Ngược lại, các tù nhân ở tầng 11 có vẻ hưng phấn hơn rất nhiều, một số đập vào tường, một số tức giận đập đất, Du An cảm thấy mình đã gặp N Solo ở đây.

.

“Tường cách âm của Tinh Ngục cần cải thiện.” Du An tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Tạ Uyên rất nhanh trong lúc hỗn loạn nghe rõ ràng lời nói của cô: "Có cần đề nghị điều này với cấp trên không?

Du An liếc hắn một cái: “Kinh phí lớn chắc là không được duyệt đâu, để những người này cho bác sĩ kiểm tra một chút, có bệnh thì sớm chữa trị."

Đến tầng 12, tù nhân ở đây trông cá tính hơn.

Có những "nhà sáng tạo" cắn đứt ngón tay và vẽ những bức tranh lên tường bằng máu.

Có những "nghệ sĩ biểu diễn" treo ngược mình trên tường và giả vờ như con lắc đang đung đưa từ bên này sang bên kia.

Những người khác co ro trong các góc giả vờ là những cây nấm ảm đạm

"Tôi gần như nghĩ rằng mình đang làm việc trong một bệnh viện tâm thần." Du An đi ngang qua một tù nhân đang sững sờ chào đón cô một cách nồng nhiệt.

"Đấy là cô chưa gặp tù nhân ở tầng dưới đó, tầng càng thấp càng…" Tạ Uyên nhẹ giọng nói.

“Anh đã gặp rồi ư?” Du An quay đầu lại.

Tạ Uyên dừng một chút, "Đương nhiên không phải. Tôi nghe những cai ngục khác nói qua, bị nhốt dưới đất thời gian dài không có ánh sáng mặt trời, cho dù là người không bệnh cũng có thể phát bệnh, huống chi là người không bình thường.”

Du An gật đầu đồng tình

Sau khi kiểm tra vào buổi sáng, Du An định đến tầng một để lấy chuyển phát nhanh.

“Cô lại đi mua sắm.” Tạ Uyên có chút kinh ngạc.

Du An gật đầu, cùng đồng nghiệp nhiệt tình chia sẻ: "Trà hoa cúc cẩu kỷ tử, giúp thức đêm tăng ca cùng đồng bọn."

Tạ Uyên thần sắc phức tạp, trước khi vào thang máy hỏi: "Thứ này thật sự tốt sao? Nó có tác dụng không?"

"Về mặt thực tế, tôi không biết nó hoạt động như thế nào, nhưng về mặt tâm lý, nó rất hữu ích với tôi," Du An nghiêm túc nói.

Tạ Uyên hiểu ra, vẫy tay với cô và quay trở lại phòng trực của mình.

Buổi chiều, Du An bưng một tách trà hoa cúc hoa cúc bốc khói đi ra khỏi phòng trực.

Cô sẽ trò chuyện với từng tù nhân từ tầng 10.

Tù nhân đầu tiên được Tạ Uyên đưa vào phòng thẩm vấn.

Du An lật xem hồ sơ trong tay, lướt qua hai ba dòng thông tin cơ bản trước đó, liền đi thẳng vào chủ đề: “Cô chắc chắn muốn làm?” Sau khi cuộc trò chuyện buổi chiều kết thúc, Tạ Uyên nhìn Du An chần chừ muốn nói rồi lại thôi

"Có gì muốn nói cứ nói đi." Du An đem trà hoa cúc đã thay ba lần nước đổ vào thùng rác

“Cô nói chuyện với tù nhân về vấn đề tín ngưỡng, là có mục đích gì sao?” Tạ Uyên khéo léo nói.

"Tôi thấy một phương pháp điều trị cho bệnh nhân tâm thần trên Tinh võng. Người ta nói rằng bật thánh ca cho những người tin vào Chúa nghe và niệm Chú Đại Bi cho người theo Phật giáo có tác dụng kỳ diệu trong việc ổn định cảm xúc của bệnh nhân."

"Tôi nghĩ có thể ở Tinh Ngục thử một lần" Du An trịnh trọng nói, "Đáng tiếc những tù nhân này đều không thể hiện rõ tín ngưỡng của mình, nguyên bản kế hoạch của tôi là thăm dò từng người một, nhưng hiện tại chỉ có thể thông qua lý lịch của bọn họ để xem"

"Nhớ đặt file của các bài thánh ca, Đạo Đức Kinh, Chú Đại Bi và Tâm Kinh trong phòng phát thanh. Nếu tôi nghĩ ra các bài khác, tôi sẽ thêm chúng sau."

Tạ Uyên "…."

Hắn không thể nghĩ được, liệu Du giáo quan này còn có ý tưởng kỳ lạ gì nữa

Tác giả có điều muốn nói: Các phạm nhân: Mẹ nó, ai lại phát mấy bài kỳ quái này hả