Cai Ngục Cô Chỉ Muốn Làm Cá Muối Thôi (Tinh Tế)

Chương 5

Vào một hôm, khi Du An hoàn thành công việc tuần tra như thường lệ, cô đột nhiên nhận được thông báo.

“Quản ngục chịu trách nhiệm quét dọn tầng ba tạm thời xin nghỉ phép, cần chúng ta giúp đỡ.” Du An nhìn tin nhắn trên máy liên lạc, nói với Tạ Uyên.

Tạ Uyên và cô nhìn nhau với vẻ mặt không thể giải thích được.

Du An lộ ra nụ cười an ủi: "Đừng căng thẳng, bớt nghe bớt nhìn, sẽ không có chuyện gì đâu." Hai người đi thang máy lên tầng ba, đi vào phòng tiện ích lấy dụng cụ vệ sinh, chổi quét nhà, lông bàn chải lâu ngày bị biến dạng do sử dụng lâu ngày, bị bụi bẩn và vật thể lạ bám vào.

Khi họ đến cửa phòng giam cần được tẩy rửa, Du An mở cánh cửa kim loại của phòng giam ra, một mùi máu tanh nồng nặc xông vào mặt.

Mặt cô không chút thay đổi đeo khẩu trang lên, nhét một cái khác cho Tạ Uyên, cẩn thận tránh vết máu còn chưa khô trên mặt đất, đi vào phòng giam.

Trên nền đất xám đen có những vết máu lớn sẫm màu, trên tường có những vết lốm đốm và vết máu bắn tung tóe.

"Bắt đầu đi." Du An lấy ra trong hộp dụng cụ chất tẩy rửa cực mạnh, cùng Tạ Uyên quét dọn tường cùng sàn nhà phân chia công việc.

Hai giờ sau, mặt đất và tường trong phòng giam trở lại màu sắc ban đầu, mùi máu được bao trùm bởi mùi thuốc khử trùng nồng nặc.

Du An và Tạ Uyên ra khỏi phòng giam và đặt các công cụ trở lại phòng tiện ích.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, trong thang máy không còn động tĩnh gì nữa.

Yêu cầu họ dọn dẹp phòng giam trên tầng ba ngày hôm đó dường như chỉ là một tình tiết nhỏ trong công việc hàng ngày yên bình.

Thẳng đến lúc quản ngục lầu ba đột nhiên tại trong phòng trực đột nhiên chết đi, cái tin tức này giống như hòn đá ném xuống mặt hồ yên tĩnh, dẫn đến một trận chấn động nho nhỏ trong Tinh Ngục.

Khi biết tin, Du An đang ăn trưa với Tạ Uyên.

Bữa cơm của họ rất đơn giản, một thịt, một chay, một món ăn chính và một món canh, không phải là bữa ăn thịnh soạn mà là bữa ăn tiêu chuẩn.

Tạ Uyên đặt thìa xuống, thỉnh thoảng do dự nhìn Du An.

Du An vốn là ăn rất ngon, nhưng thấy ánh mắt của Tạ Uyên, lại không thể không dừng đũa.

“Làm sao vậy?” Du An thở dài nhìn Tạ Uyên.

"Những thứ ở tầng ba…"

"Anh không đọc cuốn sách tôi đưa cho anh sao?" Du An đột nhiên cắt ngang, khiến Tạ Uyên sửng sốt.

Tạ Uyên mím môi mỏng, "Hai ngày nay tôi bận rộn công việc, còn chưa có thời gian." Du An bất đắc dĩ đặt đũa xuống, nghiêm túc nói: "Tiểu Tạ, cậu biết điều quan trọng nhất trong công việc là gì không?"

"Là gì?”Đôi mắt trong trẻo sâu thẳm của Tạ Uyên phản chiếu bộ dáng nghiêm túc của Du An.

"Đó là nghiêm túc làm tròn bổn phận, không nên nghe, không nên nhìn, không nên nhìn những thứ không nên nhìn, không nên biết những điều không nên biết, hiểu không?" Tạ Uyên nhàn nhạt gật đầu

“Được, hiểu thì ăn đi, đồ ăn nguội rồi. Du An lại chuyên tâm ăn cơm trước mặt, như thể món ăn đơn giản này là cao lương mỹ vị hiếm có. Thật đáng tiếc khi Du An muốn là người đứng ngoài cuộc, nhưng vấn đề lại tự tìm đến cô.

“Du An, đêm nay có việc, hai người cùng nhau tới hỗ trợ, đừng để người khác biết.” quản ngục Eldor giữa trưa đột nhiên tới cửa, ngữ khí trầm trầm, không cách nào cự tuyệt.

Du An nhìn hai sọc trên vai hắn mà đau đầu, cái thứ cấp bậc chết tiệt này.

Nửa đêm, cửa phòng trực lặng lẽ bị đẩy ra.

Du An gặp cai ngục Eldor trong phòng thang máy, và đi vào thang máy lên tầng ba.

“Eldor, hàng hóa ở chỗ cũ.” Một thanh âm khàn khàn ở cửa thang máy vang lên, phảng phất móng tay cào giấy nhám thô ráp, nghe rợn người khó chịu.

Gáy của Du An phát lạnh, khóe mắt cô nhìn thấy một người đàn ông nhìn không rõ đang khom lưng trong bóng tối, cô không dám nhìn nữa, liếc nhanh một cái rồi cụp mắt xuống. .

Ngay khi bọn họ chuẩn bị rời đi, thanh âm khàn khàn lại vang lên: "Đây là người mới mà các người chọn sao ?"

“Người lúc trước không dùng được nữa rồi. Dùng người này thử xem” Eldor liếc mắt nhìn Du An.

Người đàn ông trong bóng tối hừ lạnh, "Lần này đừng phạm sai lầm nữa. "

Du An nhìn chằm chằm vào mặt đất dưới chân mình như một người trong suốt. Người trước đó thật vô dụng. Ám chỉ tên cai ngục đột ngột qua đời sao? Có phải giống như cái chết không rõ nguyên nhân như Poletto Corfam lần đó?

Du An mang theo sự nghi ngờ đi theo Eldor đến một căn phòng khuất trong góc, nơi đặt một chiếc túi vải đen quen thuộc trên mặt đất.

”Giúp tôi một tay. " Eldor thấp giọng ra lệnh.

Du An đi đến một đầu của chiếc túi, cùng Eldor nhấc chiếc túi vải lên.

Cảm thấy sức nặng trong tay, Du An lặng lẽ mang chiếc túi vải cùng Eldor suốt quãng đường tới một nơi. Việc trao túi vải giống như những gì Du An và Tạ Uyên đã nhìn thấy cùng nhau ngày hôm đó, nhưng ban đầu cô là người ngoài cuộc, nhưng bây giờ cô đã trở thành một người tham gia. Eldor chia những đồng xu pha lê mà anh ta có được cho Du An An hai khối “Phí vất vả"

Du An lặng lẽ nhét những đồng xu pha lê vào túi.

"Tôi đã quan sát cô một thời gian, kín tiếng, ít nói và có trách nhiệm" Eldor nhẹ nhàng nói trong ánh hoàng hôn sâu thẳm, "vì vậy sau cái chết của Carl, tôi đã chọn cô. "

Carl là cai ngục đã chết bất đắc kỳ tử ở tầng ba, và anh ta cũng là một trong hai người giao dịch mà Du An đã chứng kiến. "

“Màn biểu hiện của cô hôm nay cũng chứng minh rằng lựa chọn của tôi là đúng đắn, và tôi hy vọng cô sẽ không làm tôi thất vọng trong tương lai ."

Eldor cười toe toét, và vỗ vai Du An đầy ẩn ý.

Trở lại chiếc giường gấp nhỏ trong phòng trực, Du An lần đầu tiên nhìn lên trần nhà tối đen và mất ngủ.

Cô vuốt ve hai đồng pha lê sáng bóng, lương một đêm tương đương với một tháng lương.

Và Carl đột ngột qua đời. Cô dường như đã vướng phải rắc rối lớn rồi

Ngày hôm sau, Tạ Uyên nhìn thấy quầng thâm đặc biệt rõ ràng trên khuôn mặt trắng trẻo của Du An, không khỏi hỏi: "Du giáo quan, hôm qua cô ngủ không ngon sao?" Du An ngái ngủ đáp lại, rót cho mình một ly trà.

Trong cuộc tuần tra ngày hôm nay, Du An dường như hơi lơ đễnh.

Khi kết thúc chuyến tuần tra, cô đột nhiên nói: "Tạ Uyên, hôm đó ăn tối hôm đó anh muốn nói gì vậy?” Tạ Uyên nhất thời không phản ứng, sau đó mới bừng tỉnh chần chờ nói: “Không phải cô không cho tôi nói sao?”

Du An đúng lý hợp tình nói: “Tôi chỉ bảo anh ít nghe, ít nhìn, chứ có cấm anh nói đâu.”

Tạ Uyên dường như bị cô thuyết phục, quay đầu liếc nhìn xung quanh, hạ giọng nói nhỏ vào tai cô: “Ngày Carl qua đời, tôi tình cờ lên tầng ba đưa tài liệu, lúc đó tôi đã hoàn thành nhiệm vụ. Trong phòng, tôi nghe thấy tiếng cãi vã bên trong."

Du An đột nhiên mở to mắt, gãi gãi lỗ tai ngứa ngáy vì lời nói của Tạ Uyên, "Chuyện quan trọng như vậy, anh không nói cho tôi biết."

Tạ Uyên vẻ mặt ủy khuất, "Tôi muốn nói mà, nhưng cô…."

Du An ho nhẹ một tiếng, che dấu áy náy: "Vậy bọn họ làm sao vậy?"

"Tôi nghe không rõ" Tạ Uyên vẻ mặt vô tội nói: "Tôi cảm thấy không nên biết quá nhiều, đưa xong hồ sơ liền rời đi."

Du An suýt chút nữa bị lời nói của Tạ Uyên làm cho ngất xỉu, cô nghi hoặc nhìn Tạ Uyên, tiểu tử này không phải là cố ý đi.

Tạ Uyên bình tĩnh nhìn cô, con ngươi đen nhánh sáng ngời, lộ ra vẻ chân thành.

Du An yên lặng nhìn lại, nhất định là cô suy nghĩ nhiều.

“Du giáo quan, sao đột nhiên cô lại tò mò chuyện này?”

“Không có gì.” Tâm trí Du An đã hoàn toàn nghĩ tới cuộc tranh cãi mà Tạ Uyên nói.

Carl chết vì cái gì, là chiến lợi phẩm phân chia không đều, hay là hắn biết cái gì không nên biết?

Du An đầy lo lắng, và cuộc sống cá muối lý tưởng của cô dường như ngày càng xa cô rồi.

Trở lại phòng trực nhỏ cuối hành lang, Tạ Uyên dựa vào trên chiếc ghế gỗ đơn sơ nhỏ hẹp, giống như đang ở trong một căn phòng đắt tiền thực sự. Trên chiếc ghế sofa bọc da, một đôi chân dài trong bộ đồng phục duỗi thẳng một cách tùy tiện.

Đôi mắt đen của anh đầy quan tâm, có điều gì đó đã xảy ra mà anh không biết. Du giáo quan, người luôn thờ ơ với mọi việc, dường như đã gặp phải một số rắc rối nhỏ thú vị.

Trong tháng tiếp theo, Du An được Eldor gọi đến giúp đỡ nhiều lần vào ban đêm.

Giờ giao dịch không cố định, có thể là bất kỳ ngày nào trong tuần.

Những người mua hàng luôn thay đổi, và điểm chung duy nhất của họ là hoặc giàu và ăn mặc đắt tiền.

Trong khi hầu hết trong số họ che đậy danh tính, những chiếc xe bay mà họ lái và đồ trang sức và quần áo đôi khi tiết lộ địa vị của họ.

Erdor cũng dần dần cảm thấy yên tâm với Du An, và tăng phí vất vả cho cô, thỉnh thoảng gặp một khách hàng đặc biệt hào phóng sẽ cho cô ấy thêm một vài đồng pha lê.

Nhìn số lượng tinh tệ pha lê dưới gối ngày càng nhiều, Du An càng thêm bất an.

Trong bóng đêm tĩnh mịch, Du An dựa vào đầu giường, khoanh chân ngồi xuống, tùy ý tung một đồng xu pha lê, đồng xu pha lê trong suốt phản chiếu trong bóng đêm.

"Jiuu, con chim Bắc Sơn đột nhiên bay ra khỏi lỗ thông gió của căn phòng, và lấy đi đồng xu pha lê được ném lên không trung.

Quả bóng tròn nhỏ màu trắng vỗ cánh bay một vòng quanh phòng, sau đó ném đồng xu thủy tinh trở lại lòng bàn tay của Du An.

Nó dường như coi đây là một trò chơi thú vị.

Du An đã từng cố gắng mang con chim Bắc Sơn thả ra ngoài, nhưng không biết là do tập tính gà con ỷ lại hay do thức ăn quá ngon, con chim nhỏ không chịu rời đi.

May mắn thay, phần lớn thời gian nó nằm trong ống thông gió, điều này không gây chú ý lắm.

Nghĩ đến ống thông gió, Du An hai mắt sáng lên. Cô lại tung đồng xu pha lê lên, sau khi chú chim nhỏ lấy đi, cô chắp tay ra hiệu cho chú chim nhỏ bay vào ống thông gió.

Sau vài lần qua lại, con chim Bắc Sơn dường như hiểu ý của cô và vận chuyển từng đồng tiền pha lê đến ống thông gió.

Sau khi đồng xu pha lê cuối cùng được chuyển đến, Du An đã thưởng cho con chim nhỏ một hộp côn trùng khô.

Sau khi xử lý những đồng tiền pha lê, Du An cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều khi đi ngủ.

Ngày hôm sau, Du An tỉnh dậy trong hàng loạt tiếng chuông báo động khẩn cấp.

Khi cô và Tạ Uyên vội vã đến điểm tập hợp, rất nhiều cai ngục đã tập trung ở đó, và mọi người cứ nối đuôi nhau xếp hàng.

Đây là lần đầu tiên Du An nhìn thấy nhiều cai ngục tụ tập cùng nhau như vậy.

Ánh mắt của cô đảo qua đám người, một vạch, hai vạch, ba vạch là cai ngục của 49 tầng đầu

Du An nhìn thấy Eldor trong đám đông, anh ta trông giống như không biết Du An, mí mắt hơi rũ xuống, giống như những cai ngục khác, anh ta lặng lẽ đứng trong hàng.

Sau khi mọi người tập hợp xong, một sĩ quan với huy hiệu Tinh ngục Scola trên vai đứng trước mặt mọi người, vẻ mặt nghiêm nghị, đường pháp lệnh sâu và khóe miệng rủ xuống, trông đặc biệt bất hợp lý.

"Gần đây, Bộ phận Giám sát nhận được đơn tố cáo nặc danh rằng một số quản giáo đã lợi dụng chức vụ của họ để tham gia vào các giao dịch bất hợp pháp nhằm trục lợi."

****

Du An: Mệt mỏi, muốn nằm im một chỗ thôi.

Tạ Uyên: Thú vị, sắp có chuyện hay để xem rồi.