Nghe lời kêu thất thanh của A Lạc gọi mình A Khái, A Tú vội vã chạy đến nhận nhiệm vụ, xong cả hai đã tức tốc lên chiếc xe ngựa đã được chuẩn bị trước cổng gia trang, không chút kiêng dè gió mưa lúc này hai người một đường thẳng tiến phi ngựa ngược chiều bão tố đến Trúc Lâm Trai ở phía tây bìa rừng Đại Trúc đón Khảo Miên đại phu về chữa trị cho Khẩu Thiện thiếu gia.
Cỗ xe ngựa phóng như bay trong màn mưa trắng xóa, lúc này A Khái mới hiểu thấu được sự giận dữ của mưa và gió khi cộng hưởng vào nhau sẽ tạo ra sát thương xé da, xé thịt là như thế nào, từng hạt mưa tát vào người A Khái giống như từng mũi kim khâu lạnh răm vào da thịt làm anh ta đau đớn, làn da rám nắng của A Khái lúc này cũng đôi phần ưng ửng đỏ lên vì mưa gió tấp vào. A Tú lúc bên trong xe ngựa thấy bên ngoài A Khái đang lo cầm chắc dây cương phi ngựa mà không nói gì đâm ra cậu hơi lo lắng cho A Khái mà phá ra tìm cớ để bắt chuyện nói nhưng vì xe ngựa của họ đang phi ngược chiều gió bão nên nhưng lời mà A Tú đến tai chưa đến tai của A Khái được chọn vẹn thì tuyệt nhiên bị gió bão áp chế cuốn đi rồi, chữ có, chữ không nghe được, nên đôi lúc anh ta không biết A Tú lẩm bẩm gì vì thế A Khái đành yên lặng không đáp lại những điều mà A Tú luyên thuyên từ lúc bắt đầu lên xe ngựa đến giờ. Còn về phần A Tú luyên thuyên một hồi lâu anh mới phát hiện từ nãy đến giờ mình đang nói chuyện với hai đầu gối của mình, một câu hay một chữ anh nói ra A Khái chẳng thèm nghe được đến làm tâm tính vốn sôi động, hoạt náo có đôi phần nóng nãi của A Tú bị tổn thương nên đâm ra cáu gắt mà ngồi bên trong cỗ xe ngựa mà la to lên như quát:
"Nãy giờ tôi nói gì anh không nghe gì hết, không nghe hay không thích nghe cũng nói tôi một tiếng để tôi còn mình không làm phiền nữa. Đằng này anh im lặng, anh khinh tôi đó à"
Trái với tính sôi động hoạt náo của A Tú, A Khái lại là con người nội tâm cực ít nói, đôi lúc như vậy người xung quanh không thích anh vì điểm đó và hạn chế tiếp xúc với A Khái đôi phần. Vào thời điểm mưa bão to thế này càng làm cho A Khái kiệm lời hơn nữa để còn sức chống chọi lại với gió bão và đến Trúc Lâm Trai sớm hơn. Nhưng thấy tình cảnh lúc này không đáp lại cho anh chàng nóng tính kia hiểu chắc là không xong chuyện với anh ấy đâu, A Khái nói to trong màn mưa gào thét:
"Đâu có khinh A Tú cậu, tại mưa to gió lớn làm tai tôi ù lên không nghe được A Tú nói gì cả, cậu biết rồi nghe không rõ khó mà trả lời đúng lắm"
Câu này A Tú nghe xong thật vừa ý mát lòng nên cậu không còn nổi cáu lên nữa mà luyên thuyên tiếp:
"A Khái, anh còn nhớ đường đến Trúc Lâm Trai không vậy, tôi chưa từng được đến đó lần nào nên không biết, nhưng tôi nghe nói đâu rõ xa đấy"
A Khái cười lạnh rồi nói:
"Cũng không xa lắm đâu với tốc độ này thì chắc khoảng hai canh giờ nữa sẽ đến nơi nhưng với trời mưa bão thế này thì đường đến đó hơi khó khăn thôi"
A Tú chợt vén tấm màn cửa lên thò đầu ra ngoài mưa nhìn quanh thì thấy xe ngựa đang phi nhanh trên một con đường mòn nhỏ men theo bìa rừng Đại Trúc rồi khi nhìn lại A Khái cậu ta hơi trầm mặc lại một chút rồi buộc lòng quát to làm A Khái có đôi phần ngạc nhiên đang chăm chú lái cỗ xe ngựa buộc lòng mà ngoái lại nhìn:
"A Khái, anh vào đây đi để tôi thay anh lái xe ngựa, anh giờ cả người ướt mưa như thế này chưa kịp đến Trúc Lâm Trai anh đã kiệt sức rồi lăn đùng ra bệnh"
Một tay giữ chắc dây cương ngựa, một tay kia của A Khái đẩy mạnh cái đầu kia đang thò ra ngoài mưa của A Tú vào lại bên trong cỗ xe ngựa, anh ta tươi cười nhưng vẫn quát to ngược lại:
"A Tú, cậu có biết đường đến Trúc Lâm Trai đâu mà đòi thay tôi"
Lời nói của A Khái lúc này làm cho A Tú thấy mình hơi bốc đồng thì phải, nếu không biết đường mà lại đòi lái xe ngựa đi không khác nào tự tìm đường để đi lạc giữa rừng trúc bạt ngàn đầy hiểm trở này. A Tú im lặng một hồi lâu rồi cũng tươi cười đáp lại:
"A Khái, cho tôi xin lỗi, tôi quên là mình không biết đường, thấy A Khái như thế tôi cũng rất lo lắng. Hồi khi nào đến tôi phải bắt buộc ông đại phu rừng trúc này khám rồi kê toa, rồi bốc thuốc cho anh trước rồi chuyện khác tính sau"
Nghe đến đây trong lòng của A Khái có chút rung động, hóa ra A Tú cũng có lúc lo lắng và quan tâm cho mình, tuy lòng vui môi cười là vậy nhưng A Khái cũng phải buộc lòng nói khác đi:
"Đến đó đưa ông đại phu về phủ chữa cho thiếu gia trước đi, đó là nhiệm vụ"
A Tú cười lạnh rồi đưa ánh mắt vô cảm nhìn thẳng trong khoảng không tối tăm bên trong cỗ xe ngựa, rồi nói ra những lời đầy oán giận:
"A Khái, anh lo lắng có phần thừa rồi. Vốn dĩ, Vân Gia Trang và cái Trúc Lâm Trai ở bìa tây rừng trúc này đã có giao ước hôn phối rồi, giữa thiếu gia Khẩu Thiện với con gái rượu của ông đại phu rừng trúc này đấy. Hôm nay đến đó nói với ông đại phu ấy là thiếu gia nhà ta bị bệnh cần chữa gấp thì dù bận thế nào ông ta cũng ngoan ngoãn theo ta về Vân Gia Trang ngay. Bố vợ đến thăm bệnh con rể tương lai của mình là chuyện thường tình mà."
A Khái trầm ngâm trong lòng, lúc nãy lòng anh còn vui mừng giờ thì như bị gió mưa thấm vào mà lạnh buốt, anh nhìn con đường mòn nhỏ men theo bìa rừng trúc kia trong mù mưa trắng xóa mà thở dài, A Khái ôn tồn nói:
"A Tú, cậu nói đúng, có lẽ tôi lo thừa rồi"
Nghe trong lời nói của A Khái có mang nỗi niềm, A Tú bèn trầm mặc, giọng nói mang thêm nhiều oán tức hơn:
"Cũng tại thiếu gia nhà mình quá nghe vào sự sắp đặt của bà cả chỉ rồi khổ hơn không. Chỉ tội Bỉ Ngạn của chúng ta phải chịu khó rồi giờ thì"
"Cậu im ngay cho tôi. Im ngay đi" - A Khái quát to đầy giận dữ. Cùng lúc đó cỗ xe ngựa rung lên một cái thật mạnh rồi đứng yên không chạy tiếp sau tiếng hí lên đầy đau đớn của con ngựa. Giờ chỉ còn tiếng gió thét gào, tiếng mưa đập mạnh lên cỗ xe ngựa hòa với những nhịp thở gấp đầy giận dữ của A Khái. Cỗ xe ngựa đã dừng hẳn dưới mưa một lúc rõ lâu, chịu không nổi làn sóng cảm xúc đang dâng trào lúc này A Tú đi hẳn ra ngoài mưa, một tay lực lưỡng của cậu ta kéo mạnh A Khái từ yên ngựa té xuống nền bùn đất đầy nước lạnh. A Tú nghiến răng quát to vào mặt A Khái đầy hung hẳn như muốn gϊếŧ A Khái sau những lời cậu ta sắp nói:
"A Khái, bộ anh tưởng chỉ có anh mới yêu thương hết lòng với Bỉ Ngạn sao? Tôi nè! Tôi cũng thương yêu em ấy đôi lúc còn nhiều hơn anh rất nhiều, anh nên biết điều đó. Anh đừng tỏ ra thương hại em ấy lúc này, tôi nhìn rất chướng mắt. Muộn rồi."
Cơn điên tiết của A Tú càng lúc càng sôi sục dữ dội hơn, cậu nắm mạnh cổ anh A Khái mà xốc mạnh mấy cái cho anh ta ngước mặt lên đối diện với sự giận dữ của mình lúc này:
"Cũng tại anh, tối hôm Bỉ Ngạn tự vẫn ngoài cảng Chợ Cá chút say tôi, không thôi tôi đã có mặt ở đó, dù có liều mạng mình tôi cũng cứu cho bằng được em ấy rồi. Tại anh, tất cả là lỗi của anh." - Tay kia của A Tú bóp cổ A Khái đè mạnh xuống đất, cậu quát thật to- "Sẽ có một ngày tôi sẽ bắt anh trả giá, anh đợi đi"
Nói xong câu đấy A Tú bước từ từ vào bên trong cỗ xe, trong lúc bước lên cậu cung không quên né cho A Khái vẫn còn đang nằm yên dưới nền màn mưa một cái nhìn đày ác ý. Còn về phần A Khái sao khi nằm trong màn mưa lạnh một lúc cũng lòm còm đứng dậy bước lại lên yên ngựa rồi chậm rãi phi ngựa một đường đến Trúc Lâm Trai mà không nói gì thêm. Cỗ ve ngựa bắt đầu phi nhanh như bay trong màn mưa lạnh, tiếng gió gào thay cho sự im lặng chết người lúc này của hai chàng trai đã mang hết lòng mình yêu thương một người đã khuất. Trong lòng của A Khái lúc này luôn âm ỉ tiềng lời mà A Tú nói lúc nãy, những lời đó như những vết dao khứa vào tim gan anh:
"Anh sẽ có ngày trả giá"