Tiểu Cẩu Phu Nhân

Chương 78: Bất Ngờ Nối Tiếp Bất Ngờ (H nhẹ)

“Ư...”.

Cô vẫn còn đang trong trạng trái cực kỳ hoảng loạn, tưởng rằng anh có ý muốn nói nhưng ai ngờ khuôn mặt xinh đẹp bị giáng một cái tát điếng người. Cũng may là cánh tay đang được anh giữ lại nếu không cô đã đổ gục xuống sàn rồi. Nước mắt lưng tròng chảy trào ra trên khuôn mặt đỏ ửng, cô run rẩy cúi đầu tiếp tục ngậm lấy côn ŧᏂịŧ của anh trong sự sợ hãi tột cùng. Em trai cô thấy cảnh chị minh tinh của mình bị anh rể đối xử như một nô ɭệ thế này thì nó sẽ nghĩ sao đây. Quân Huy vừa mới theo cậu về nhà đã gặp phải hình ảnh này. Huy là người yêu của cậu, hôm nay không thấy mặt người đang quỳ trên nền đất đó mà chỉ thấy dáng lưng thon thả mịn màng. Cơ mà bóng dáng đó quen quá. Khuôn mặt anh tuấn của Huy hơi tái đi, bàn tay đan trong tay cậu nắm chặt lại. Đây là anh rể của Huy mà, tại sao lại làm ra loại chuyện này. Còn chị gái của Huy đâu.

“Em cảm ơn”.

Tay nhận lấy tách trà mà cậu rót cho, nhưng ánh mắt Huy vẫn nhìn về phía phòng ăn. Huy cố trấn an bản thân rằng hình ảnh vừa rồi, cô gái vừa rồi không phải chị gái cậu đâu? Còn nữa, người yêu Huy gọi anh rể bằng em trai, không lẽ họ... Ôi trời đất ơi. Chuyện gì đang xảy ra thế này. Ánh mắt nghi hoặc xem lẫn một chút lo lắng, Huy quay sang cậu dò hỏi.

“Anh à, người đó là anh rể của em. Sao lại là em trai anh vậy?”.

Cậu nghe Huy hỏi liền có chút khó hiểu xen lẫn bất ngờ mà đưa mắt nhìn Huy, không lẽ Huy lại là em trai của cô sao? Cậu có rất nhiều suy nghĩ nhưng rồi lại đưa tay vòng qua eo của Huy, xem ra chuyện này có chút phức tạp rồi đây.

“Ra là em là em trai của Lê Thương, anh là anh cả của Lãnh Gia. Gọi là em trai mới đúng chứ?”.

Lúc này anh nghe Huy hỏi cậu như thế cũng thừa biết không thể giấu được nữa, anh để cô hầu hạ xong mới đứng dậy bế cô lên đưa cô ra phòng khách. Trên người cô cũng được phép mặc một chiếc áo lụa mỏng che phủ qua mông, như thế sẽ khiến cơ thể của cô gợi cảm hơn. Lúc này anh mới nhìn thấy cậu đang thân mật với Huy cũng thừa biết hai người này là gì của nhau rồi.

“Chào em, đã lâu rồi không gặp”.

“Tuấn Phong là anh rể của em”.

Trái với vẻ mặt bình thản của cậu, Huy trả lời bằng một chất giọng khá trầm mang tính khẳng định. Gần một năm quen nhau, Huy chưa bao giờ thấy cậu nhắc về gia đình của mình, lại càng không biết anh rể là em trai của cậu. Loại quan hệ này cơ hơi sai trái rồi thì phải. Cặp chân mày khẽ giật lên, ánh mắt tinh quái nhìn sang cậu có hơi móc mỉa một chút.

“Thì ra là Lãnh Đại thiếu gia. Giờ em mới biết đó. Anh rể, chị hai, lâu không gặp”.

Huy nhìn thấy anh rể ra ngoài, trên tay lại bế ẵm chị gái mình thì đuôi mắt khẽ giật lên. Bộ dạng của Ảnh Hậu đâu rồi? Tại sao lại chị của Huy lại mang đuôi, cổ cũng bị đeo vòng giống như vật nuôi vậy?

“Anh chị đang chơi cái trò gì vậy? Bọn ta chỉ đang... đang vui vẻ một chút thôi. Tại sao em lại ở đây?”.

Đôi môi mím chặt lại, lí nhí nói thật nhỏ. Cô từ lúc được anh bế ra khỏi phòng ăn tới giờ hoàn toàn không dám ngẩng mặt lên nhìn em trai của mình. Bàn tay nhỏ run run bám lấy áo của anh mà kéo nhẹ. Cô cầu xin anh đừng để cho em trai của mình biết bản thân đang phải chịu khổ ở nhà chồng.

Anh đưa mắt nhìn xuống cô cũng không nói gì mà để cô nằm gọn trong vòng tay của anh, anh vỗ nhẹ lưng của cô. Dù gì cũng mới gặp anh chưa muốn làm Huy rối loạn cho lắm.

“Không có gì đâu, em không cần biết. Đợi anh cho vợ anh đi ngủ rồi xuống gặp em sau”.

Nói rồi anh rời đi ngay sau đó, anh bế cô lên phòng để cô ngủ một chút vậy. Dù gì cũng đã gần trưa rồi, sức khoẻ của cô vẫn chưa tốt lắm. Anh cho ngươi hầu đem cho anh ly sữa để cô uống.

“Em uống chút sữa ấm đi, còn về chuyện của Huy ta sẽ có cách để nói sau với nó”.

Về phía của cậu, sau khi anh và cô rời đi cậu mới đưa mắt nhìn Huy. Tay nhẹ véo lên má của Huy một cái rồi mới cất giọng.

“Em hỏi nhiều thật, vợ chồng người ta đang ân ân ái ái. Thật tình... Mà anh cũng không ngờ em là em trai của Lê Thương ấy chứ, muốn lên phòng của anh nghỉ ngơi chút không?”.

“Ờ...Được rồi anh đưa chị em lên nghỉ ngơi đi”.

Câu trả lời của anh rể và chị gái khiến Huy không vừa ý chút nào. Rõ rành Huy thấy anh rể và chị gái đang cố tình giấu giếm điều gì đó. Với lại chị của cậu cũng thật lạ, trước giờ đâu có biểu cảm bẽn lẽn xấu hổ như thế này đâu.

Nghỉ ở phòng anh sao? Em thấy hình như không tiện lắm”.

Huy nhìn hành động cưng chiều của anh mà mỉm cười. Tuy rằng Huy và anh đã ngủ với nhau rồi nhưng Huy vẫn còn có chút e ngại. Dù sao đây cũng là nhà chồng của chị gái . Hơn nữa chị gái Huy còn ở đây, Huy với anh vẫn nên ngủ khác phòng thì tốt hơn. Đột nhiên trong trái tim mong manh của chàng trai trẻ lại dấy lên một nỗi sợ vô hình. Huy bất giác quay sang hỏi cậu, ánh mắt thâm tình đầy lo lắng.

“Nhỡ chị Thương không đồng ý mối quan hệ này của em với anh thì sao?”.

Cô chưa có nhận được câu trả lời từ em trai đã bị anh bế đi mất. Thôi cũng tốt, ít ra anh cũng giải thoát cho cô khỏi tình huống xấu hổ này. Về tới phòng, anh vẫn không chịu tháo đuôi và vòng cổ ra cho cô. Ngược lại còn nói sẽ tìm cách nói với em trai cô. Anh muốn nói gì với Quân Huy cơ chứ.

“Chủ nhân... xin đừng để cho Huy biết chuyện. Em không muốn thằng bé phải đau lòng”.

Cô vừa nói vừa nhận lấy ly sữa từ người hầu. Ngoan ngoãn uống hết trước mắt anh rồi mới nằm xuống giường. Trong đầu cô đang tràn ngập câu hỏi về mối quan hệ của Huy và cậu. Tại sao thằng bé lại qua lại với người đáng sợ như vậy chứ. Mình chiu nó chịu khổ chưa đủ hay sao. Không được, cô phải hỏi rõ ràng mới được.

Anh nhìn thấy cô ngoan ngoãn uống hết ly sữa trước mặt của anh, sau khi cô uống xong anh mới cầm lấy ly sữa cô đã uống rồi ở trên tay. Cô không muốn em trai của cô chịu khổ nhưng số phận của nó phụ thuộc vào quyết định của nó, yêu cậu hay không cũng là do Huy chọn mà.

“Để xem tình hình thế nào đã, ta không hứa trước. Còn bây giờ thì ngủ đi, có lệnh của ta mới được phép rời khỏi phòng, đã rõ!?”.

Về phía cậu, cậu thấy Huy có ý muốn từ chối việc ở chung phòng với cậu làm cậu có chút khó chịu. Việc cậu quyết liệu có ai có thể thay đổi được sao? Cậu đưa tay bế Huy lên trực tiếp đưa Huy về phòng của cậu, cậu đối xử với Huy khác biệt so với cách mà anh đối xử với cô. Không phải là dùng vũ lực để đối phương phải nghe lời mà chính là hành động. Cậu không thích nhiều lời mà chính là dùng hành động thay cho lời nói, sự kiên nhẫn của cậu có nhưng nó sẽ đến giới hạn nếu như khiến cậu không vừa ý quá nhiều lần.

“Em dâu có không đồng ý cũng chẳng sao, em nói như vậy là em không yêu anh?”.

“Dạ rõ”.

Cô nghe anh nói bản thân cũng đã hiểu anh không muốn cô tiếp xúc với em trai của mình. Nhưng Huy là đứa trẻ thông minh, chắc chắc không thấy cô tới tìm nó thì nó cũng sẽ tự động tìm tới cô mà thôi. Lần trước anh lấy Huy ra đe dọa, cô đã cố không để anh đυ.ng tới Huy. Giờ thì hay rồi, thằng em trai trời đánh này lại sà vào lòng cậu cho được. Cô cũng là muốn tốt cho Huy, dính thới Lãnh gia không có kết cục nào tốt đẹp hết. Một mình cô chịu khổ được rồi. Nghĩ rồi cô kéo chăn trùm kín đầu, ôm lấy chiếc gối bên cạnh nằm nhắm mắt. Dưới nhà, Huy được cậu bế lên phòng thì cũng không phản kháng, chỉ đấm nhẹ mấy cái lên ngực cậu trách yêu.

“Anh thả em xuống, anh rể sẽ thấy đó”.

Huy bẽn lẽn vùi mặt vào khuôn ngực của anh, hai má ửng hồng lên như con gái. Kỳ thực không hiểu cậu thanh niên mới 22 tuổi như Huy thu hút cậu ở chỗ nào. Ở địa vị của cậu, muốn kiếm loại phụ nữ hay nam nhân nào chả được, ma xui quỷ khiến lại chọn đúng em trai cô. Huy là một người có chính kiến, sẽ không vì một câu nói của cậu hay chị gái mình mà từ bỏ lý tưởng. Chỉ khi có một lý do nhất định nào đó tác động thì mới lay chuyển được Huy.

“Em yêu anh. Nhưng nếu chị em không đồng ý chuyện của chúng ta, chắc hẳn phải có lí do. Chị em không phải người vô lí đâu”. Huy vừa ôm cổ cậu lại chu miệng vừa bênh vực cho chị mình. Dù sao thằng bé cũng rất yêu quý chị của nó mà.