Tinh thần và sức lực của cô đã bị dòng điện và những đòn roi kia làm cho kiệt quệ. Cơ thể vì lêи đỉиɦ mà co giật đổ gục xuống giường không biết bao nhiêu lần. Cô chỉ còn nhớ loáng thoáng trong trí não mỗi lần mở mắt đều thấy anh đang cuồng loạn dày vò bản thân mình. Tiếng rên từ miệng cô khiến anh khoái trí, lúc này cô chỉ chìm đắm trong bể dục nên không hề đếm xỉa tới liêm sỉ hay gì đó nữa. Cả người ưỡn cào lên cuốn lấy anh đón nhận tất cả hành động mà anh ban phát. Phải tới cả trăm, cả nghìn lần nhấp côn ŧᏂịŧ của anh mới thoải mái mà phát tiết bên trong động huyệt. Phải công nhân để cô có thể mang thai được con quý anh cũng vất vả đâu kém gì. Cái cơ thể này anh đã huấn luyện gần được nửa năm rồi, tại sao vẫn yếu ớt tới như vậy chứ. Tần suất làʍ t̠ìиɦ của cô trong thời kỳ phát tình luôn rất cao. 24/7 người lúc nào cũng trong trạng thái đầy ắp tϊиɧ ɖϊ©h͙. Cả ngày lẫn đêm, anh dùng đủ mọi biện pháp để kí©ɧ ŧɧí©ɧ lấy cơ thể cô. Nhưng đối với cô thì tất cả vẫn không đủ. Cô vẫn rất thèm khát được nằm dưới thân anh rêи ɾỉ như một con cɧó ©áϊ. Mỗi khi phải rời xa côn ŧᏂịŧ của anh cô giống như con nghiện ma tuý quằn quại đau đớn tới mức chỉ muốn đập đầu chết luôn cho rồi. Ngày cuối cùng, buổi sáng cô luôn phải dậy sớm để kích sữa và cưỡi ngựa. Khởi động xong liền bò lại giường bú ɭϊếʍ, hầu hai côn ŧᏂịŧ của anh tới tận trưa. Chuồng kiến đã sẵn sàng, cô lại tiếp tục bị khoá lại trong đó tới 3 giờ chiều mới được lệnh miễn xá của anh. Cái bụng căng lên toàn tϊиɧ ɖϊ©h͙ là tϊиɧ ɖϊ©h͙. Cô run rẩy bò tới chân anh, miệng lại tiếp tục tìm đến côn ŧᏂịŧ ngậm lấy nó, nhắm mắt chờ đợi anh đem gậy thịt to lớn tiếp tục tra tấn hai cái lỗ rỉ nước đó của cô. Thiết nghĩ anh đã dồn hết công sức tới như vậy mà cô không thể có thai được thì thật quá uổng phí. Cuộc điện thoại bất ngờ từ quản gia. Là cậu gọi về nhà thông báo sẽ về nước sớm hơn một tuần. Và lần này còn dẫn theo một vì khách đặc biệt nữa. Nên muốn anh về nhà chuẩn bị đón tiếp thật chu đáo.
Anh nhận lấy điện thoại từ cậu cũng chỉ biết thở dài rồi nhìn xuống con chó nhỏ của anh, xem ra anh cần phải tiêm cho con chó nhỏ của anh một liều thuốc an thần rồi. Nghĩ rồi anh liền đi làm, anh cho người đem đến một lọ thuốc và kim tiêm. Cứ thế anh giúp cô tiêm thuốc an thần vào cơ thể, anh đưa tay tùy ý nắm lấy sợi dây xích rồi mới bế cô lên để cô gục đầu vào vai anh. Anh đưa cô lại cho người hầu để giúp cô lau người sạch sẽ giúp anh, còn chuẩn bị xe để anh quay trở về nhà. Cậu nói sẽ dẫn người về anh cũng có thể đoán là ai, vì từ trước cho đến giờ cậu chưa từng dẫn bất kỳ ai về kể cả bạn bè.
“Xem ra đủ để ngươi có thể mang thai được rồi”.
Sau khi anh chuẩn bị xong, cô cũng được người hầu bàn giao lại cho anh. Anh mới đưa tay bế cô lên đưa cô ra xe, anh đưa ánh mắt nhìn cơ thể của cô gầy yếu đi khá nhiều. Có lẽ một tuần vừa qua cô đã bị anh vắt kiệt sức lực rồi, anh đưa tay vén nhẹ tóc của cô sang một bên để có thể nhìn rõ gương mặt nhỏ của cô. Vào trong xe anh vẫn để cô nằm an phận trên đùi của anh rồi mới cho tài xế lái xe quay trở về nhà.
“Xem ra ta cần phải cho em ăn uống điều độ hơn rồi, đứa nhỏ không đậu được ở bụng dưới của em. Ta liền không tha!”.
Cô quỳ dưới chân anh chuyên tâm hầu hạ tiểu chủ nhân nên không rõ nội dung cuộc trò chuyện. Cánh tay gầy mảnh khảnh được anh cầm lên, cảm giác đau nhói như kiến cắn ở bắp rồi tiếp sau đó cô liền cảm thấy cơ thể nặng trĩu, hai mắt hoa đi gục đầu xuống bờ vai rộng lớn không còn biết gì nữa. Nhưng một món đồ chơi quý giá, cô được người hầu cẩn thận tẩy rửa lại hoàn toàn cơ thể. Lúc trả về cho anh còn được mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa bóng mát lạnh thượng hạng. Chiếc Rolls-Royce Phantom đời mới nhất lao đi trong màn đêm đen đặc, anh và cô di chuyển về biệt thự ngay sau đó. Cậu cũng thật là. Bạn thôi mà, cậu muốn dẫn về thì phải dẫn sang Anh để ra mắt ba mẹ chứ dắt về nhà anh làm gì. Bộ tính nuôi tình nhân ở nhà anh luôn hay sao chứ. Lại còn bắt phải chuẩn bị chu đáo. Con chó nhỏ say sưa ngủ trong lòng anh, có lẽ hơi lạnh mà cô cứ co người lại rúc rúc vào nơi có nhiệt độ ấm áp. Đúng thật là cô đã gầy đi rất nhiều rồi, từ lúc gặp được anh, lấy anh, chính thức trở thành chó nhỏ của anh thì cô chưa có lúc nào tươi cười rạng rỡ cả. Anh là chồng thật tệ mà. Anh phải nghĩ cách để việc ăn uống của cô trở nên dễ dàng hơn mới được. Cứ bắt ép cũng chẳng phải cách hay, xem chừng còn khiến cô đau dạ dày thì không tốt cho đứa nhỏ chút nào. Ngày hôm sau, rồi tới ngày hôm sau nữa, cậu và vị khách quý đó mới đáp chuyến bay về nước. Xem nào, tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Sau khi anh và cô quay về biệt thự, vừa tới nơi anh đã bế cô lên phòng để cho cô nghỉ ngơi trên chiếc giường lớn đó. Còn anh cho người chuẩn bị một số thứ, sẵn tiện một lát nữa đem bình sữa ấm đến cho anh. Cô không ăn nhưng ít nhất cơ thể cũng có một chút sữa để còn tiêu hóa nữa, sau khi anh cho người hầu làm việc còn anh quay lại phòng đi tắm rửa. Lúc ra anh cho cô uống chút sữa mới để cô nghỉ ngơi, cả ngày hôm sau anh cũng không ép cô phải hầu hạ anh mà thay vào đó anh cho cô ăn uống điều độ để cô nghỉ ngơi thư giãn, tối anh có cho cô đi ra khuôn viên ở sau vườn một chút để hóng mát. Đến tận sáng ngày hôm sau, anh nhận được tin cậu nhắn báo rằng cậu đang dẫn bạn về nhà. Anh cũng rất ung dung mà tùy ý dùng bữa sáng, để cô ở bên dưới chân của anh mà hầu hạ bữa sáng cho anh. Hôm nay là ngày thứ hai cô quay trở lại biệt thự, cơ thể cũng đã tốt hơn rồi nên cô phải tự giác hầu hạ anh. Đợi anh nhắc nhở đó không còn là phần thưởng nữa mà là sự trừng phạt thích đáng anh sẽ dành cho cô.
“Hầu hạ xong rồi dùng bữa sáng, một lát nhớ uống chút sữa ấm, đứa nhỏ không đậu được ta liền cho em ăn roi đấy”.
Từ sau khi ở nông trại trở về, cô được anh cưng sủng không bắt ép phải làm bất cứ thứ gì cả. Nhưng mà anh như vậy khiến cô thấy áp lực quá. Thai có đậu được hay không là do tinh của anh chứ cô đâu thể tự làm chủ được. Nhỡ đâu chuyện ấy là do mấy con nòng nọc của anh yếu quá không đủ sức chui vào trong trứng của cô nên mới đậu được thai thì sao.
“Dạ chủ nhân”.
Sáng hôm nay cô đã hầu hạ anh một lần lúc ngủ dậy rồi, giờ ăn sáng lại tiếp tục hầu hạ thêm một lần nữa. Cái miệng nhỏ của cô thật mỏi mà. Hèn mọn quỳ giữa hai chân anh, hai tay cũng chống xuống đất hệt như một con chó. Cô cắm cúi bú ɭϊếʍ côn ŧᏂịŧ lớn một cách chậm chạp. Cô phải biết cách duy trì kɧoáı ©ảʍ đó của anh cho tới khi anh dùng bữa xong, nếu để anh bắn sớm hay muộn hơn thì hậu quả cũng khó mà tưởng tượng nổi. Bữa sáng còn đang dùng dở dang thì cậu đột ngột dẫn dẫn " khách " về. Anh có hơi hoảng hốt khi thấy người cậu dẫn về là một chàng trai rất trẻ mà không phải ai xa lạ. Lại chính là em trai của cô. Anh lạnh lùng liếc xéo anh trai mình rồi đưa tay ra hiệu cậu hãy dẫn vị khách đó ra ngoài phòng khách trước đã.
“Chủ nhân”.
Cô thấy anh biểu hiện lạ, liền ngước lên nhìn anh rồi chú ý về phía vị khách mới tới. Làm em trai, cô như chết đứng hình. Miệng lập tức nhả côn ŧᏂịŧ đó ra, vội vội vàng vàng dùng tay che kín mặt của mình lại. Tại sao em trai cô lại ở đây? không phải nó đang học bên Anh hay sao? Tại sao nó lại còn đi cũng cậu nữa? Hành động vừa rồi của cô nó đã nhìn thấy chưa? Một nỗi sợ hãi tràn ngập trong đầu. Bàn tay nhỏ bán lấy chân anh run rẩy.
“Chủ nhân...”.
Anh nhìn cậu có chút hốt hoảng rồi mới đưa mắt nhìn cô, cô chính là vẫn còn không biết lễ nghi. Chỉ như thế đã vội rời miệng đi rồi, quy tắc của anh chính là cô không được phép rời đi khi đang hầu hạ anh. Nhưng xem ra cô đã quên rồi, anh vươn tay nắm lấy tay của cô kéo nhẹ lên trực tiếp tát thẳng vào mặt của cô một cái. Anh không cất giọng mà chỉ nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh để cô biết ý mà tiếp tục hầu hạ anh. Anh không biết cậu dẫn em trai của cô về làm gì, nhưng như thế này anh khó lòng mà dạy bảo cô nên người được. Xem ra là cậu không biết sự hiện diện của người em trai của cô rồi, có lẽ là cái ngày cưới của anh cậu không thể về nước kịp nên không đến dự nên mới thành ra thế này. Anh để cô tiếp tục hầu hạ anh trong khi để cậu đang chờ ở bên ngoài phòng khách
Cậu thấy em trai mình có chút khác lạ, bình thường nó sẽ không phản ứng đến như thế. Cậu nghĩ là có chuyện gì đó nên mới thành ra như thế, cậu không nói gì chỉ để em trai của cô ngồi ở ngoài phòng khách với cậu. Sẵn đó cho người hầu đem nước và chút trái cây ra, đứa nhỏ này cậu đem về là có lý do cả.
“ Em uống chút nước cho mát, đợi em trai của anh xong việc đã”.