“Tại sao?”. Cô ngồi dậy nhìn bóng lưng anh đi vào trong nhà tắm. Không nhận được câu trả lời cô cũng không cố ý muốn gặng hỏi. Trong lòng cô vừa thấy khó hiểu mà cũng thấy khó chịu nữa. Anh có con thì có thể cô sẽ được tự do, nhưng thực sự thì cô không thấy vui như vậy. Cô xuống nhà thì Lâm Thi đã bị cậu mang đi đâu mất. Cô cũng không tiện hỏi, chỉ báo lại với ba mẹ chồng anh sẽ không dùng bữa trưa mà thôi. Xem có vẻ hai ông bà chẳng thèm để tâm tới việc anh bỏ bữa cho lắm. Mẹ chồng vui vẻ kéo cô ngồi cạnh mình, đom đả múc canh cá cho cô. Nghe được câu hỏi của cậu, bà cũng chỉ chưng hửng đáp lời.
“Mẹ chỉ tin con dâu ngoan của mẹ thôi. Đứa trẻ đó dù phải ta cũng không chấp nhận”. Nói rồi bà quay sang cô mỉm cười trấn an.
“Con Mẹ à, Lâm Thi có con cũng tốt mà, mẹ có cháu sớm hihi”. Cô đáp lại lòng tốt của mẹ chồng cũng thêm mấy lời. Bữa cơm không có anh cũng rất vui vẻ mà. Ăn xong cô cùng dọn dẹp một chút.
“Mẹ à, con thấy hơi mệt. Mẹ và anh hai làm chủ việc cái thai đó là được. Con xin phép lên phòng ạ”. Cô nhận được cái gật đầu trìu mến của mẹ chồng liền đi lên lầu. Cô thoảng thấy anh đang ở trong thư phòng cũng không gọi mà một mình về phòng ngủ. Trùm cả chiếc chăn mông lên người, đôi mắt ngọc bắt đầu hoe đỏ. Không phải là cô không quan tâm tới việc cái thai đó là của ai. Chỉ là cô sợ nếu như cái thai đó là của anh thật thì cô không biết phải làm sao nữa. Trong lòng cô rối như tơ vò, cô còn tính tới chuyện muốn ly hôn nữa.
Sau khi cậu nhìn thấy một màng tình cảm của hai mẹ con cũng không nói gì, cậu cho người đưa Lâm Thi đến phòng giáo dưỡng ở cạnh phòng cậu rồi mới đưa mắt nhìn mẹ.
“Xem ra mẹ cũng thật biết cách khiến đứa con của mình buồn nhở?”.
Cậu chính là có ý châm chọc, nhưng cũng không buồn mà nói nữa, cứ thế cậu đi lên phòng rồi nhìn sang mẹ. Mẹ có muốn cháu đi chăng nữa, không làm em trai cậu vui làm sao có chuyện sẽ có cháu bồng được. Lên đến phòng giáo dưỡng rồi cậu mới đưa mắt nhìn ả, sớm đã được khóa chặt hai tay và chân ở giữa phòng rồi. Cơ thể cũng không còn một mảnh vải che thân, cậu không nói không rằng. Chỉ đợi mẹ sau khi đóng cửa lại liền dùng ma thuật lên người của ả, chỉ có những dòng máu của nhà họ Lãnh cơ thể sẽ không đau đớn. Nhưng nếu là không phải chắc chắn cơ thể sẽ đau đớn gấp trăm ngàn lần, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng của ả ta.
“Con dâu ta mà buồn thì nó đừng hòng sống yên với bà già này”. Lãnh phu nhân cũng không phải vừa mà đốp lại cho thấy thái độ của bà rất gay gắt với vấn đề này. Hai người đi tới căn phòng đang giam giữ Lâm Thi, ả bị bịt mắt và ngậm bóng khoá hàm, cơ bản để tránh việc ả biết gia đình anh có phép thuật. Luồng sáng màu xanh thẫm từ từ cuốn quanh cơ thể ả, ả ngửa đầu lên kêu thảm thiết. Cơn đau dữ dội từ khắp toàn thân khiến cho ả quỳ không vững mà ngã lăn ra sàn nhà giãy giụa. Lãnh phu nhân sau khi xác nhận xong cái thai đó không phải nòi giống của con trai lạnh lùng buông ra một câu rồi rời đi.
“Tự xử lý đi”.
Bà cho người tới báo lại với anh và cô một tiếng rằng cái thai đó không phải của anh. Còn mình thì trở về phòng thu dọn hành lý, tối nay bà và Lão gia sẽ trở lại Anh Quốc. Cô sao khi biết được tin thì có chút nghi ngờ mà hỏi đi hỏi lại mấy lần, xác nhận đúng mới chịu để người hầu rời đi. Tảng đá trong lòng được gỡ bỏ, cô cũng thấy nhẹ lòng. Nhưng nếu không có đứa bé, cô sẽ không có cớ để ly hôn với anh. Cô sẽ không thể trở về cuộc sống tự do như ngày trước được. Không biết anh và cậu sẽ xử lý Lâm Thi ra sao đây. Người hầu lại báo tối nay ba mẹ chồng sẽ rời đi, tâm trạng cô lại tụt dốc. Không có ba mẹ chồng nữa, cô phải làm sao chống đỡ với mấy trò tra tấn biếи ŧɦái của anh đây. Nghĩ thôi đã muốn khóc rồi. Tối hôm đó anh cũng không ăn cơm tối cùng gia đình. Có lẽ vẫn còn giận vì mẹ đã không tin anh nên cũng để cô một mình ra sân bay tiễn hai người họ. Một mình cô trên đường trở về nhà trong lòng nặng trĩu. Cô cố ý nói tài xế đi thật chậm, dùng trên cầu cho cô ngắm nhìn thành phố. Cô muốn ra ngoài nhưng tài xế sợ cô sẽ bỏ chạy, nhất quyết không chịu mở cửa cho cô xuống. Chẳng biết sau khi trở về biệt thự, bao giờ cô mới được phép ra ngoài như thế này nữa. Mọi chuyện rắc rối của Lâm Thi và công ty đã được giải quyết, mọi thứ lại trở về như ngày thường. Suy xét lại tình cảm trong lòng, có phải cô đã động tâm với anh rồi chăng? Không cô không thể yêu anh được, và anh cũng sẽ chẳng yêu thương gì cô. Mà chẳng biết nữa, cô lúc này chỉ muốn né tránh anh, cảm thấy chán ghét việc hèn hạ phục vụ chồng như một con chó. Nhưng cô lại thích cảm giác bị sỉ nhục, tra tấn đó. Cô điên rồi. Cô mải ngắm nên không để ý. Xe trở về biệt thự thì trời đã khuya, đồng hồ điểm qua 12h đêm được 5p rồi. Đây là lần thứ 2 cô vi phạm quy tắc thời gian của anh, chết rồi, lần này cô phải lấy lý do gì để cầu xin anh đây.
Sau khi anh nghe quản gia báo cáo lại cái thai cũng không mấy bận tâm, anh đã sớm dùng ma thuật để ả không thể mang thai được rồi mà. Anh ngồi vào bàn làm việc xem lại một số hợp đồng sắp tới, anh có buổi dự sự kiện vào thứ 2 tuần sau tức là 2 ngày nữa. Xem ra anh nên dẫn cô đến đó một chuyến, dù gì scandal vẫn chưa dứt được. Anh thừa biết ba mẹ sẽ quay về Anh Quốc nhưng vẫn là không đi tiễn, sau khi mọi người chuẩn bị rời đi anh mới nhìn ra cửa sổ. Chiếc xe màu đen huyền ấy lại sáng bóng cũng thật quá nổi bật mà, xem ra có con vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp.
Sau khi cậu thấy lão phu nhân rời đi mới cho người đưa ả xuống tầng hầm khoá lại trong chiếc l*иg sắt nhỏ chỉ vừa đủ để ả ngồi được thoải mái. Hai tay hoàn toàn khoá ra lại cho cậu, cứ đúng giờ đem đồ ăn đến cho ả ăn. Phải là ăn giống như một con chó kia kìa, không ăn đúng cách thì cứ tùy ý đánh đập. Miễn là khiến ả ngoan ngoãn hơn thôi, cái thai đó cậu sẽ để cho đứa nhỏ sinh ra dù gì nó cũng không có tội. Nhưng sau khi sinh ra đứa nhỏ sẽ được gửi đi nơi khác. Sau khi xong việc cậu ra dùng bữa với mọi người rồi mới đi tiễn ba mẹ về nước, sau khi xong cậu về lại công ty để xem tình hình thế nào rồi.
Khoảng 8h ba mẹ đã ra sân bay, ấy vậy mà bây giờ đã qua 12h vẫn chưa thấy cô. Anh đứng dựa lưng vào thành cửa sổ tay nâng nhẹ ly rượu lên lắc nhẹ, anh không giận việc mẹ không tin anh. Anh giận việc thái độ của cô lúc trưa, anh không biết lý do nhưng lúc đó cô chính là không tin anh. Cũng đúng, cô không yêu anh cũng không đặt lòng tin ở anh. Anh cũng chẳng yêu cô, chỉ mới nghĩ đến đây anh hơi khựng lại. Nếu như anh đã không yêu cô tại sao vẫn tức giận chứ? "Cũng chỉ là tức giận, không yêu vẫn là không yêu" anh nghĩ ngợi một lúc rồi quyết không có tình cảm với cô. Mãi vẫn còn trong suy nghĩ anh thấy xe đưa cô về, anh không có ý nói bất kỳ lời nào nữa. Tay đặt ly rượu xuống lại cầm chai rượu lên, anh đi ra khỏi phòng đi đến phòng khách nơi mà cô sẽ đi đến. Hôm nay lại về trễ nữa rồi.
Điện tắt tối om, chỉ có ánh đèn điện le lói từ ngoài đường chiếu vào. Vốn nghĩ muộn thế này rồi anh sẽ nghỉ ngơi ở trên phòng nên cô cứ thế đi vào mà bỏ hết mấy cái quy tắc rườm rà gì đó. Sau cái đóng của thật nhẹ nhàng, cô rón rén xách giày lên đi chân trần để đỡ phát ra tiếng động. Từng bước từng bước đi tới cầu thang. Liếc nhìn qua bộ bàn ghế gỗ, cô giật mình suýt nữa rớt tim khi thấy anh ngồi ở trong bóng tối nãy giờ vẫn đang quan sát mình. Anh xuất hiện giống như ma vậy, dọa cô thiếu điều hét ầm lên rồi.
“Chồng...à...Chủ nhân! Chủ nhân chưa đi nghỉ sao?”. Cô bối rối đứng chết trân tại chỗ. Bao nhiêu văn chương cô tốn công học giờ lại chẳng nghĩ ra được gì để biện bạch cả. Tiễn ba mẹ chồng ra sân bay, lâu nhất thì 10 giờ tối cô đã phải có mặt ở nhà. Giờ thì hay rồi, cô về lúc đồng hồ đã chỉ quá 12 giờ đêm. Khoảng thời gian 2 tiếng đồng hồ đó cô lại dùng nó để trốn tránh chồng của mình. Cô chẳng biết phải giải thích với anh như thế nào, sợ là có nói anh cũng sẽ không tin. Cô chết trân tại chỗ, cúi gằm mặt xuống lí nhí.
“Chủ..chủ nhân.... em xin lỗi”.
Cô nghĩ sẽ trốn tránh được anh sao? Nghĩ rằng bản thân có quyền tự ý hành động khi anh chưa cho phép sao? Anh nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh nhưng không nói gì hết, dù gì hôm nay anh không muốn đυ.ng lên người của cô, bữa sau anh sẽ phạt bù.
“Chuyện đã rõ, còn giải thích? Lên phòng!”. Anh có hơi lớn tiếng với cô một chút rồi mới đứng dậy đi đến thư phòng, anh làm việc một chút vậy. Dù sao ngày mai anh cũng phải đi làm, ngày mai chuẩn bị để còn ký hợp đồng nữa. Còn chuyện của cô làm sai quy tắc, anh đã sớm có hình phạt cô cô rồi. Có muốn chạy cũng không được, để anh xem biểu hiện của cô như thế nào đã.