Thật mệt mỏi vì quá trình chuẩn bị đồ của tôi, nó không hề nhanh chuyến xe mà tôi đặt trước đó cũng gần tới đầu ngõ. Việc của tôi bây giờ xách ba lô lên và đi ra phía trước cửa đứng chờ xe đến đón mình đi. Bỗng có một bức thư củ rách nát từ đâu rơi ra, hình như nó rơi ra từ tối quần của một trong những cái quần củ mà tôi bỏ trong tủ, nó rách nát và nhăn nheo lại như đã bị tôi giặc máy lần rồi vậy. Bất ngờ khi nó vẫn còn nguyên nhưng nét chữ có màu đỏ rực như chưa từng có chuyện gì, cố lục lội trong đống kí ức từ xưa củ, tay tôi vô thức mà đóc lên từng nét chữ trên đó thành lời. "Cảnh tang gia khó nhủ lòng.
Thương thương, nhớ nhớ mãi,
Người mất đi về cực lạt,
Người sống, sống đời đời."
- Thơ ư, sao nó không theo một quy luật gì hết? Lạ lùn.
Một câu thơ có bốn dòng được xuống dòng đàng hoàng kì ở chỗ từng từng câu trong đó lại không theo vần điều, nhưng lại liên quan với nhau một cách phi lí khó lí giải như là một lời nhắc nhở. Người sống thì hãy sống còn người chết thì về miền cực lạt vậy. Đầu óc đang nặng nề vì nhưng dòng kí ức những suy nghĩ khó hiểu thì phái ngoài cổng tiếng bóp còi xe kiêu lên như xé toạc không gian. Bần tỉnh tôi với tay về phía trước chụp vội với lấy cái ba lô mà chạy thẳng ra phía cửa để không cho chú xe ôm chờ lâu.
- Chào cậu trai trẻ, tôi là chú Hòa là xe ôm mà cậu đã đặt đây.Tôi gật đầu máy cái cho có. Nhanh tay mà móc cái ổ khóa và khóa thực kỉ cái cửa nhà cho an toàn rồi mới, nhảy vôi lên xe cho Bác chở đi.
Vì chuyến xe buýt không ở gần nhà tôi nên tôi đành phải gọi xe ôm nhờ Chú chở tôi ra bến rồi mới lên xe khách đi về quê.
Cứ như theo lí thuyết thì muốn từ nhà rồi đến quê mà còn đi xe khách không có trạm dừng chân thì chỉ mất có 4 tiếng giờ cũng là hơn 9 giờ tối đúng thì về tới đó cũng đến 12 giờ khuya. Vừa suy nghĩ dự tính khi nào tới vừa đưa tay cầm lấy cái nón bảo hiểm mà Chú đưa cho tính đeo lên đầu thì bỗng tôi lại ngước nhìn lên khung cửa sổ nhà lần nữa, dường như là tôi bị ai đó sui khiến mà cứ nhìn chầm chầm vào khung cửa sổ rỉ sét đó. Tay tôi cũng đờ ra tôi như bị thôi miên vậy cứ nhìn vào cái cửa sổ nhà, trong đầu mọi suy nghĩ cũng biến mất hút, chỉ còn là cái khoản chống cứ thôi thúc tôi nhìn vào cái cửa sổ.
Một hồi thì tiếng của Chú xe ôm mới van lên.
- Này cậu trai trẻ ơi? Cậu bị sao mà cứ nhìn chầm chầm lên cái cửa số ngoài vậy hay là để quên đồ gì à, nếu để quên thì chạy lên lấy đi tối đợi được mà.
Tiếng Chú xe ôm vừa vang lên như kéo tôi về lại với thực tại.
Tôi cố chấn an bản thân là cái cảm giác lúc nãy chỉ là sợ xa ngồi nhà thuê thân yêu của mình nên đâm ra thấy nhớ thôi. Tôi vỗ vai Chú xe ôm ý bảo Chú đi được rồi.
Chú cũng hiểu ý gồ ga mà quay cổ xe nhích từng nhích một đưa đầu xe quay ra lại hướng của đầu ngõ, chú kéo nhẹ chân ga dật mình thân bị đẩy ra sau cổ cũng ngửa lên mắt nhìn thẳng vào khung cửa sổ, thì đáp lại tôi là một cập mắt đỏ lòm như máu, nó còn phát sáng như dược đèn chiếu vô, với cập răng nanh dài cứ chà nhẹ vào khùng cửa sổ kiêu lên những tiếng điếc tai in ổi.
Tôi hốt hoảng la lớn.
- Chú ơi có ma, chạy đi chú, chạy nhanh đi chú.
Chú tài xế nghe thế cũng hết hồn chỉ biết gồ hết ga hết sổ chạy ra khỏi con ngõ tối tâm đó mới cất tiếng.
- Gì vậy con! Ma đâu mà mày la lớn thế làm tao hết hồn?
- Thật, cháu nói thật, nó còn nhìn cháu còn đưa ra hai cập nanh trắng bóc, chà vào khung cửa.
Ông chú cưới khoái chí.
- Hahahaha... Vậy còn đòi gì nữa con, có người tiễn con đi rồi đó.
Lời của ông chú như thật như đùa làm tôi chỉ biết ngớ người ra đó vì ổng đâu có thấy. May cho ông ta là tôi kiêu ổng chạy kịp chứ để ổng ngước lên thấy thứ quái đảng đó chắc hai người giờ đang nằm trong miệng của nó.
Bỗng nhiên tôi thấy tay mình tê hết lại, nhìn xuống thì thấy từ nãy đến giờ mình vẫn chưa để chiếc ba lô mình lên xe, từ đầu đến giờ mình vẫn cầm cứng nó. Bất này đến bất ngờ khác trên chiếc ba lô bình thường tôi còn dính lại một lá bùa, một lá bùa kì lạ trên mặt của lá bùa được khắc những nét chữ nhìn không rõ nó cũng có màu đỏ như chữ trên bức thư, nhìn sơ thì thấy cũng củ kỉ, mà kì lạ nét mật hay nét chữ trên bùa vẫn không thay đổi không có chút dấu hiệu của thời gian trên đó.
Tắt đi dòng suy nghĩ vớ vẫn. Tôi chỉ biết chắc là do ai đó cố ý dán vào khi đi trên đường hoặc của ai đó vô tình rớt và bị gió đẩy dính vào ba lô, dù toàn những suy luận ngớ ngẩn nhưng cũng chỉ thế mới dẹp đi được những dòng suy nghĩ về cái bùa đó, và cái thứ đã nhìn tôi lúc nãy. Cố mà dữ tâm trạng của mình thật tốt để về quê còn dự tang của Cha mình và còn tìm lại người mẹ đang mất tích.